Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 14
Tác giả: 프라이버시
Dịch: Bích Hà
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Khi ra ngoài để tìm Ketron, ít nhất anh còn có cảm giác nghĩa vụ phải ngăn cản nhân vật chính hắc hóa. Nhưng giờ thì chẳng có lý do gì rõ ràng, thế là cứ mãi lần lữa không dám rời khỏi quán trọ.
Không thể chỉ trông chờ vào Ket được, mình cũng phải học cách vượt qua nữa chứ.
Eddie thở dài một hơi như thể bất lực, rồi đưa ra quyết định. Dù sao ra ngoài một mình ngay từ đầu có vẻ quá khó, chi bằng đi cùng ai đó.
Người đầu tiên anh nghĩ đến tất nhiên là Gerold người đã đồng hành lâu nhất từ sau khi anh xuyên tới đây.
Với riêng Eddie, Gerold là một “super yes-man” chính hiệu, nên dù không cần lý do, chỉ cần bảo đi cùng là cậu ta sẽ gật đầu ngay.
Nhưng vẫn còn một người khác phù hợp với chuyến đi này hơn Gerold.
Một người mà anh cũng cần học cách vượt qua nữa.
Eddie đứng trước cửa phòng của Ketron. Không chút do dự, anh gõ cửa – cộc, cộc.
“Ket, có rảnh chút không?”
Không có tiếng trả lời. Như mọi lần, Eddie không bận tâm và cứ thế mở cửa bước vào.
Quả nhiên, như dự đoán, Ketron đang ở trong phòng.
Điểm đặc biệt duy nhất là hắn ta đang trồng cây chuối… và chống đẩy! Chỉ mặc quần dài, một tay giấu sau lưng, dùng tay còn lại chống đỡ cơ thể.
Không rõ Ketron đã ở tư thế đó bao lâu, nhưng trong phòng ngập tràn hơi nóng.
Một giọt mồ hôi nhỏ xuống từ khuôn mặt hắn, lặng lẽ nhìn về phía cửa nơi Eddie đang đứng.
Vết thương chắc vẫn chưa lành hẳn… Eddie định lèm bèm vài câu, nhưng chỉ khẽ thở dài thay cho lời trách mắng.
Trước đây anh cũng từng thấy cơ thể đó một lần, nhưng đúng là vóc dáng ấy không phải loại có thể tùy tiện tạo ra.
Rõ ràng là suốt gần một tháng qua chẳng tập luyện gì, vậy mà thân hình săn chắc, cơ bắp liên kết chặt chẽ vẫn đầy uy lực. Những bắp tay gồng lên đỡ lấy thân hình đồ sộ đang rung chuyển đầy sinh khí.
Từng này thì chẳng cần kiếm, chỉ với cơ thể đó thôi cũng quá đủ để làm hộ vệ. Eddie vô thức mỉm cười hài lòng.
“Chào, Ket.”
Không có lời đáp lại. Nhưng Eddie vẫn thản nhiên bước tới, ngồi xổm trước Ketron người vẫn đang trồng cây chuối y nguyên từ nãy.
“Tôi có chuyện muốn nhờ cậu, được chứ?”
Vừa nói, anh rút ra chiếc khăn tay từ trong ngực áo. Như thể đã quá quen với cảnh tượng hắn ta trồng cây chuối bằng một tay, Eddie ung dung lau mồ hôi chảy trên mặt Ketron một cách cẩn thận.
“Ha.”
Đáng lẽ nên quen với chuyện này rồi, vậy mà Ketron vẫn chẳng thể nào thích ứng nổi với những hành vi kỳ quái của Eddie. Người thường mà thấy cảnh này chắc đã đóng sầm cửa và bỏ đi từ lâu rồi.
Nhưng giờ Ketron cũng hiểu được rằng những hành động đó của Eddie chẳng phải để thách thức hay gây hấn gì cả.
Cuối cùng, hắn từ từ hạ người, đứng thẳng dậy. Vừa buộc lại dây quần đã lỏng lẻo, Ketron mở miệng.
“Anh muốn tôi giúp gì?”
“Ừm, đi hộ tống tôi một chút được không?”
“Hộ tống?”
Eddie khẽ gật đầu.
“Anh định đi đâu?”
Trong đầu Ketron lóe lên hình ảnh những sòng bạc nguy hiểm hay giao dịch phi pháp. Với một người đáng ngờ như Eddie, hắn không thể không nghĩ đến mấy yêu cầu mờ ám ở góc tối. Nhưng rồi Eddie trả lời bằng giọng điệu vô cùng ngây thơ:
“Ra chợ.”
“…Chợ á?”
Hay là đang nói đến chợ đen? Nhưng những gì nghe được sau đó thì hoàn toàn trái ngược.
“Ừ, nghe nói có cái chợ lớn gần đây bán nguyên liệu nấu ăn. Như rau củ, món phụ này nọ ấy mà.”
“……”
“Tôi muốn cậu đi cùng tôi ra đó.”
Khuôn mặt mỉm cười vô hại ấy, không chút tà ý hay mưu tính nào ẩn giấu.
Chợ, là chợ đó.
Dù được xưng tụng là Dũng Sĩ, nhưng với Ketron kẻ đã sống như một lính đánh thuê thì việc hộ tống là nhiệm vụ quen thuộc vô cùng.
Từng có kinh nghiệm hộ tống quý tộc, thậm chí cả hoàng tộc nước khác, Ketron chính là lão luyện trong hàng ngũ những kẻ lão luyện.
Thế nhưng, ngay cả với hắn, yêu cầu hộ tống chỉ để ra chợ lại là lần đầu tiên. Hơn nữa, nghe đi nghe lại, không phải ẩn dụ gì mà thật sự là chợ bán rau dưa đúng nghĩa.
“Cậu sẽ đi cùng tôi chứ?”
“…”
Khuôn mặt tươi cười kia hệt như chẳng hề nghĩ đến chuyện bị từ chối. Bình thường, nếu không muốn, Ketron sẽ thẳng thừng từ chối bất kể người đối diện cười hay cau mày. Ấy vậy mà không hiểu sao, với người đàn ông này, hắn lại không thể làm vậy.
Dù nhiệm vụ có tầm thường đến đâu, đối phương vẫn là người từng tỏ ra thân thiện và giúp đỡ hắn không ít.
Hơn nữa, hôm qua cậu còn nói muốn “trả ơn bữa ăn” mà giúp đỡ, kết quả chẳng những không giúp được, lại còn tạo ra một đống rác thực phẩm.
Nghĩ đến nước dùng bị bột khoai tây làm đục ngầu, sợi mì chín nhũn đến tơi tả, trán Ketron bất giác nhăn lại. Trước mắt hắn vẫn là người đàn ông hôm qua, chẳng hề nổi giận mà còn đưa phần mì mới, kèm theo một tràng lời khen không ngớt.
Sau một thoáng do dự, cuối cùng Ketron vẫn không nỡ từ chối nụ cười kia, khẽ gật đầu.
“Cảm ơn cậu.”
Khuôn mặt đối phương bừng sáng. Thấy cảnh đó cũng chẳng khiến hắn khó chịu, Ketron chỉ lặng lẽ vuốt những lọn tóc ướt mồ hôi ra sau.
Đồng thời, hắn tự hợp lý hóa rằng, ân tình nhỏ này chỉ là cái giá phải trả cho món mì mà mình đã làm hỏng hôm qua.
Nếu không phải vậy, thì hắn chẳng có lý do gì để đích thân dính vào một việc vặt vãnh thế này.
Trong khi Ketron tắm rửa và chuẩn bị ra ngoài, Eddie đã xuống cửa hàng tiện lợi dưới hầm để rót một ly cà phê. Tiếng “ting” quen thuộc vang lên, cùng lúc hương thơm ngậy của hạt cà phê lan tỏa khắp không gian.
“Ừm, quả nhiên Americano đá vẫn là nhất.”
Là hội viên số một của “câu lạc bộ chết cũng uống đá”, Eddie vẫn xé bịch đá để pha Americano lạnh, dù tiết trời đã bắt đầu chớm đông.
“Gerold, tôi sẽ ra chợ cùng Ket.”
Eddie lên tiếng chào Gerold, người đang quét dọn ở tầng một. Gerold vốn biết Eddie sẽ ra ngoài, nhưng khi nghe sẽ đi cùng Ketron thì lập tức cau mày.
“Cùng gã ngoại nhân đó sao?”
“Tôi nói là Ketron mà.”
Gerold vẫn tỏ rõ vẻ không vừa lòng vì Ketron ở trọ trong quán trọ của Eddie. Cậu ta thậm chí chẳng buồn gọi đúng tên, và cũng không che giấu sự khó chịu. Nhưng vì đó là quyết định của Eddie nên chỉ đành nhẫn nhịn.
Bao giờ thì hai người này mới chịu hòa thuận đây?
Không hề biết rằng ước vọng ấy có lẽ chẳng bao giờ thành hiện thực, Eddie khẽ húp ngụm cà phê.
Lúc ấy, Ketron đã chuẩn bị xong và bước xuống, không mang theo Thánh Kiếm trên lưng.
Dĩ nhiên, chỉ đi chợ trong vùng thì chẳng cần đến Thánh Kiếm, thậm chí chẳng cần vũ khí làm gì. Hơn nữa, dù được che đậy, Thánh Kiếm vẫn to lớn và nổi bật bởi vẻ hoa lệ đặc trưng, nên để ở nhà là lựa chọn khôn ngoan.
Tất nhiên, dù cầm bất cứ thanh kiếm nào, hoặc thậm chí tay không, Ketron vẫn dư sức bảo vệ một mình Eddie.
“Gerold, tôi đi đây!”
Sợ lại chạm mặt Gerold rồi hai người lời qua tiếng lại, Eddie liền kéo tay Ketron, nhanh chóng rời khỏi quán.
Lâu rồi mới hít thở không khí bên ngoài, cảm giác khá dễ chịu, dù tiết trời cuối thu đang se lạnh khi mùa đông đến gần.
Sợ Ketron bỏ đi trước hoặc lạc mất, Eddie khẽ nắm lấy tay áo hắn.
“…”
Ketron nhìn bàn tay đang níu tay áo mình, nhưng mặc kệ. Với hắn, chuyện đó chẳng sao cả.
“Ư ư, hơi lạnh nhỉ”
“Lạnh thế mà anh còn uống đồ lạnh sao?”
“Vì tôi là dân ‘chết cũng uống đá’ mà.”
“…?”
Với Ketron, đó là câu nói hoàn toàn khó hiểu. Hắn chưa từng biết đến cà phê thứ đồ uống mà ở thế giới này chắc còn chưa tồn tại huống hồ là Americano đá, loại mà nghe nói ngay cả người Ý cũng ghét.
Eddie, thoáng nảy trò chọc ghẹo, mỉm cười đưa chiếc cốc của mình cho Ketron.
“Muốn thử không?”
“Đây là gì?”
“Là Americano… Ừm, thôi vậy. Khẩu vị trẻ con chắc không hợp đâu.”
Vì Ketron vốn có khẩu vị trẻ con, thích đồ ngọt mà.
Eddie thản nhiên buông một câu đâm trúng tim đen của Ketron.
Trong suốt đời mình, Ketron chưa từng bị hiểu lầm như thế. Trước khi gặp người đàn ông này, hắn chưa bao giờ thích đồ ngọt.
Ketron cau mày, đưa tay ra.
“Đưa đây.”
Eddie trao cốc cà phê với nụ cười khó đoán. Có lẽ muốn phủ nhận hình ảnh “trẻ con thích ngọt” mà Eddie gán cho mình, Ketron không hề ngần ngại, hớp một ngụm thật to.
Ơ, uống một ngụm to vậy thì ngay cả anh cũng thấy đắng chát đó nha. Eddie đã thêm cả một shot espresso mà.
Quả thật, Ketron ngậm một ngụm cà phê lớn đến mức má phồng lên, rồi nuốt ực một lần. Ngay lập tức hắn nhăn mặt rõ rệt, lẩm bẩm một câu nho nhỏ.
“…Dở tệ…”
Rồi hắn liền ném phắt cốc cà phê trong tay vào bụi rậm, như thể vứt bỏ một thứ xấu xí ghê tởm vậy.
“Hả?”
Eddie há miệng ngạc nhiên, nhìn chiếc cốc đá biến mất tăm sau bụi cây.
Không phải là vấn đề gì to tát trước đây Eddie đã xác nhận rằng đồ mang từ cửa hàng tiện lợi, một khi trở thành rác thì chỉ vài ngày sau sẽ tự biến mất, nên chiếc cốc nhựa đó cũng vậy.
Nhưng mà tự dưng mất toi “bình hồi HP” quý giá, Eddie hơi nghiêng đầu thắc mắc.
Dù thứ này mỗi ngày đều được tự động bổ sung, nên không tiếc lắm, nhưng Ketron vốn không phải kiểu người tùy tiện vứt đồ của người khác, dù có dở đến mấy.
Quả nhiên, Ketron lộ vẻ hơi lúng túng, như thể việc ném nó đi không phải là chủ ý ban đầu.
Nhưng chẳng bao lâu, Ketron lại cất giọng kiên quyết.
“Không biết là ai, nhưng tôi nghĩ có độc nên đã vứt đi.”
Giọng điệu và thái độ ấy lại thừa sự đĩnh đạc một cách kỳ cục.
Eddie ngẩn ra một chút. Độc…?
Nhưng rồi hiểu ra ý Ketron, Eddie không nhịn được mà phá lên cười ha hả.
Tất nhiên, Ketron chẳng hề nói nghiêm túc. Nếu thực sự nghĩ là độc, thì cả Eddie lẫn Ketron ai uống cũng đã phải lập tức móc họng nôn ra rồi.
Nghĩa là câu đó chỉ ám chỉ “Dở đến mức giống như có độc vậy.” Dù không muốn thừa nhận, nhưng thực chất là đã công khai cái khẩu vị “trẻ con thích ngọt” của mình.
Eddie cười một lúc lâu. Mãi đến khi Ketron mặt nặng mày nhẹ định bước đi trước, anh mới bình tĩnh lại, kéo tay áo cậu và nói: “Đi cùng chứ!” rồi sánh bước bên nhau.
Thế nhưng tiếng cười khúc khích vẫn không thể dừng được.
Đã vậy còn bảo là “có độc” chứ, không phải “thiu” đâu nhé… Dễ thương chết mất thôi.
Tình huống đã buồn cười, mà cái kiểu ném phắt rồi vẫn đứng thẳng đầy tự tin của hắn càng làm Eddie buồn cười hơn. Có lẽ câu “nghĩ là có độc nên vứt” của Ketron sẽ còn in sâu trong trí nhớ anh thật lâu.
“Đừng cười nữa.”
Đến mức Ketron phải buột miệng nói vậy.
Nếu để Ketron giận dỗi quay về quán trọ thì phiền toái lắm, nên Eddie gắng sức nuốt tiếng cười lại. Không được, không được. Hôm nay mình nhất định phải ra chợ cơ mà.
Khi hai người tiếp tục bước về phía chợ, Ketron vẫn cau mày vì vị đắng còn vương trong miệng. Bất chợt, hắn liếc Eddie đang khó nhọc kìm cười, rồi nhanh như chớp chộp lấy sau gáy anh.
Eddie tròn mắt, tưởng hắn định đánh một cái vì cười quá nhiều.
“…? Ket?”
“Không có gì.”
Ánh mắt Ketron hướng về một người đàn ông đang dõi theo họ từ tầng hai của quán trọ. Ánh nhìn ấy lạnh lẽo vô cùng.
“Có sâu bọ.”
Rắc.
Ketron bóp nát thứ đang cầm trong tay. Ngay lập tức, người đàn ông kia cau mày, và luồng ma lực của hắn dao động dữ dội.
Với Ketron một kiếm sĩ đồng thời là pháp sư chiến đấu hàng đầu mọi chuyện vừa rồi đều lọt vào mắt.
Ketron tiếp tục bước đi. Eddie, vẫn nắm tay áo hắn, cũng vô thức bước theo, chẳng hay chuyện gì vừa xảy ra.
Gerold, kẻ còn lại một mình nhìn theo với vẻ không hài lòng, rồi quay ngoắt người.
Dù không ưng, nhưng cậu ta chẳng thể làm gì. Eddie đã chọn người đàn ông kia làm hộ vệ, chứ không phải mình, thì đành phải chấp nhận.
Nhưng nói gì thì nói, khi vừa quay đi, Gerold đã chống tay vào tường, thở dồn dập.
Ma linh mà cậu gắn bên cạnh Eddie đã bị phá tan trong chớp mắt, khiến các vòng ma lực quanh tim cậu rung chuyển. Không đến mức bị thương, nhưng đây cũng chẳng phải cú sốc có thể coi nhẹ.
“…Tên hỗn láo.”
Gương mặt Gerold, dù buông lời như nghiến răng, vẫn trắng bệch vì kinh hãi.
Bản dịch Nhập Xác Rồi Mà Vẫn Không Thoát Khỏi Kiếp Buôn Bán Sao của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.