[Novel] Sampal - Chương 98

CHƯƠNG 98

Chiếc xe lăn bánh một quãng rồi bất ngờ rẽ gấp vào lề. Gu Hongju vội liếc gương chiếu hậu. Doksa đã khuất dạng từ lâu, ánh sáng ban ngày vẫn rực rỡ bao quanh.

*Hy vọng không phải vì mấy lý do kiểu “thấy thích thì bám” đâu nhỉ.* Cậu siết chặt dây an toàn, lòng thấp thỏm như dây đàn căng.

“Chờ anh chút.”

Seong Mukyung chẳng đợi câu trả lời, đẩy cửa bước xuống xe.

“…Chắc không phải đâu.”

Cứ mỗi lần Mukyung áp sát, Hongju lại căng thẳng đến mức tim đập thình thịch. Chỉ một cử động nhỏ của gã cũng khiến tâm trí cậu lạc về những ý nghĩ không nên có.

Ánh mắt Hongju dõi theo Mukyung bước vào tòa nhà. Chiếc áo khoác không biết gã vứt đâu, chỉ còn sơ mi trắng ôm sát và quần tây gọn gàng. May mà trời không quá lạnh. Mukyung cao lớn, áo khoác thì hợp thật, nhưng dáng vẻ nhẹ nhàng thế này cũng cuốn hút chẳng kém. Có lẽ vì cơ thể gã săn chắc, mạnh mẽ. Hình như gã thích diện vest, vậy mùa hè sẽ ra sao? Ở nhà, dù mặc đồ thoải mái, Hongju vẫn khó mường tượng Mukyung trong áo phông quần đùi.

“…Chắc vẫn hợp thôi.”

Hongju bất giác nghĩ đến Mukyung trong những mùa tới. Cùng nhau đi qua ba mùa, đến khi trung tâm thương mại hoàn thành, gã sẽ lại bận rộn với dự án mới. Gã từng nói đó là công việc của mình.

Có khi lại “thâm nhập” như lần này, và biết đâu cần ai đó hỗ trợ.

“…”

Tương lai của Mukyung hiện lên rõ nét như tranh vẽ. Nhưng còn Gu Hongju thì sao? Ngày mai của cậu sẽ thế nào? Cậu sẽ làm gì, mặc gì, trở thành người như thế nào trong mùa sau?

Chưa tốt nghiệp trung học, không còn người thân, chẳng có chỗ dựa. Như Mukyung từng nói, thứ duy nhất cậu có là nợ.

“Giờ thì cả cái đó cũng chẳng còn.”

Hết nợ, Gu Hongju thật sự chẳng còn gì để tự hào. Có phải vì thế mà cậu cứ muốn bám víu vào Mukyung?

“…Nhưng mình không muốn thế.”

Cậu cúi nhìn mu bàn tay chi chít sẹo cũ, lòng nặng trĩu. Bất chợt, cửa ghế phụ bật mở. Một mùi hương thơm ngọt ùa vào, và trước khi kịp hiểu chuyện, một bó hoa đã được dúi vào lòng cậu. Hongju tròn mắt.

“Cái gì đây?”

Mukyung đóng cửa, vòng qua đầu xe vào ghế lái. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, hương hoa đã lan tỏa khắp không gian.

“Sao tự nhiên mua cái này?”

Hongju lúng túng nâng bó hoa, tay run run. Mỗi cử động nhỏ cũng khiến giấy gói kêu sột soạt. Cậu không dám nắm chặt, chỉ vụng về đỡ lấy.

“…Anh nghĩ cái này hợp với em hơn hoa anh đào.”

“Hả?”

Tiếng giấy gói át đi một phần lời nói, cậu nghe không rõ. Hỏi lại, nhưng Mukyung chỉ lặng lẽ nhìn, ánh mắt lướt qua bó hoa rồi dừng lại trên gương mặt cậu. Vành tai và má Hongju ửng hồng. Dù vết bầm đã gần lành, những mảng vàng nhạt vẫn loang lổ, tựa như cánh hoa điểm xuyết trên làn da, hòa quyện một cách tự nhiên.

“Cầm hoa thế này, gương mặt em như sáng rỡ hẳn lên. Thật sự rất hợp.”

Mukyung thầm nghĩ, cậu giống một quả đào chín mọng, nhưng hôm nay nhìn lại, lại tựa như một đóa hoa. Dù thế nào, cậu cũng đẹp, đẹp đến mức khiến gã tiếc nuối. Một người như thế lại từng bị vùi dập trong cái sòng bạc hôi hám, mang đầy thương tích.

Ánh mắt Mukyung sâu đậm, lướt qua má cậu lần nữa.

“Mấy thứ này chẳng phải đắt đỏ sao?”

Hongju nói vậy, nhưng mắt vẫn dán chặt vào bó hoa, không nỡ rời. Lúc cầm cọc tiền, cậu còn né như sợ bẩn tay, nhưng với bó hoa này, có vẻ cậu chẳng ngại.

“Sống mà tính toán từng chút thế, mệt lắm em.”

Mukyung nói, nhưng chính gã là kẻ sống tính toán hơn ai hết. Giọng gã trơn tru, như đang thuyết phục.

“Cứ nghĩ nó đẹp, rồi thích nó, thế là đủ.”

Như được cho phép, Hongju kề mũi vào bó hoa, hít một hơi sâu. Hương thơm dịu dàng lan tỏa, khiến cả cơ thể như nhẹ nhõm.

“Cảm ơn anh. Lần đầu tiên em được tặng cái này, nên mới thế.”

Chỉ cần liếc thấy Mukyung, một cảm giác khó gọi tên lại dội lên trong lồng ngực cậu. Ban đầu, cậu chỉ nghĩ đó là sự lạ lẫm. Nhưng giờ đây, cảm xúc ấy dần rõ ràng hơn. Đây không phải thứ tình cảm bấp bênh, chỉ biết dựa dẫm vì không còn chỗ nương tựa. Sợ bị phát hiện gương mặt đang đỏ bừng, Hongju vùi đầu sâu hơn vào bó hoa.

“Phải là lần đầu chứ.”

Mukyung quan sát từng phản ứng của cậu. Khác hẳn với vẻ căng thẳng khi cầm bài hoa hay ôm cọc tiền, lúc này cậu thật sự rạng rỡ.

*Thì ra Gu Hongju có vẻ mặt thế này khi thích thứ gì.* Mukyung khẽ bật cười, buồn cười với chính mình khi nhận ra gã lại đang ghen… với một bó hoa vô tri.

“Giờ anh sẽ lấy hết những lần đầu của em.”

Dù sao thì đã muộn thế này, gã quyết tâm phải giữ chặt trái tim Gu Hongju. Lần đầu hẹn hò với một người nhỏ hơn tám tuổi, gã phải làm gì để cậu vui đây? Mukyung bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Sáng sớm, Doksa đã xách vali bước vào nhà. Mukyung cau có, định đuổi thẳng, nhưng gã to con đứng vững như núi.

“Ê, để yên coi. Tôi với Hongju có hẹn trước rồi.”

“Hẹn gì?”

“Tôi hứa dạy cậu ấy chơi game. Đúng không?”

Doksa trợn mắt nhìn Hongju, như thúc ép cậu gật đầu. Hongju khẽ gật, nhỏ đến mức khó thấy.

“Thấy chưa.”

Doksa đắc chí, xách vali hiên ngang bước vào. Lướt qua Hongju, gã thì thào, “Làm tốt lắm.”

“Mày thật sự hẹn với nó?”

Mukyung hỏi, giọng như thể chỉ cần cậu nói không là sẽ tống cổ Doksa ngay lập tức. Hongju lặng lẽ cân nhắc.

Nếu chỉ có hai người trong nhà, ai biết không khí sẽ trôi về đâu. Cậu cần thời gian để sắp xếp lại cảm xúc, và cũng muốn nghe rõ ý Mukyung. Nếu để bản thân cuốn theo những cảm xúc mơ hồ ấy, có khi cậu sẽ lại lạc vào cái vòng xoáy không lối thoát kia. Chi bằng để Doksa ở lại, tranh thủ kéo dài thời gian. Quyết định đến nhanh chóng.

“Ừ, thật. Hắn bảo tôi chơi game dở tệ.”

Cậu gãi gãi lông mày, bước về phía hành lang. Mukyung lập tức vươn tay chặn đường, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt đen láy sắc lạnh.

“Nhìn vào mắt anh mà nói lại xem.”

“Thật mà.”

Biết mình nói dối là lộ ngay, Hongju cố giữ giọng bình thản, mắt mở to, ra vẻ tự nhiên.

“…”

Mukyung nhìn chằm chằm, không cười, không nói. Không khí lạnh lẽo, áp lực từ gã khiến người đối diện bất giác run sợ. Dù có nói thật hay không, bị nhìn thế này, ai mà chẳng muốn tránh.

“…”

Đôi mắt đen của Hongju khẽ run, rồi vụng về né đi. Mukyung bật cười, phá tan sự căng thẳng.

“Trời ơi, em đúng là không lừa được anh nữa rồi.”

Cánh tay đang chặn đường vươn tới, nhẹ nhàng nâng cằm cậu. Ngón cái khẽ chạm vào môi dưới, lướt qua một cái.

“Thôi, vì em cố gắng nên anh sẽ giả vờ tin.”

Mukyung để lại chút hơi ấm trên môi cậu rồi rút tay về, bước đi. Hongju nhìn theo đôi chân dài khuất sau hành lang, thở phào nhẹ nhõm.

*Chắc bị phát hiện rồi, nhưng ít ra Doksa được ở lại.* Cậu vuốt ngực, bước theo hướng Mukyung vừa đi.

Như hồi còn ở sòng bạc, Doksa có tài làm người khác thoải mái. Dù Hongju từng sống đề phòng, cảnh giác, với gã, cậu lại thấy dễ chịu.

“Cơm chiên xong rồi. Gọi anh ta ra ăn đi.”

“Ừ.”

Hongju đứng dậy từ ghế bếp, nơi cậu ngồi nhìn Doksa nấu nướng. Cậu nhẹ nhàng tiến về phía phòng trong.

Cửa phòng làm việc hé mở. Mukyung ngồi trên sofa đơn, đầu cúi xuống đống giấy tờ. Cậu hít một hơi, định cất tiếng gọi, nhưng đã bị cắt ngang.

“Gu Hongju, lại đây.”

Mukyung vẫn dán mắt vào giấy tờ, nhưng tay vươn ra, không chút do dự. *Sao gã biết là mình?* Cậu chưa gõ cửa, chưa lên tiếng. Hongju ngạc nhiên, lẩm bẩm bước vào.

“Gần hơn.”

Mukyung khẽ vẫy tay. Cầm tay thì ngại, nên cậu chỉ tiến gần hơn. Bất ngờ, Mukyung nắm lấy cánh tay cậu, kéo mạnh. Hongju lảo đảo, đứng giữa hai chân gã. Mukyung nhìn cậu, ánh mắt tỉ mỉ như kiểm tra, lướt từ mặt xuống cổ.

“Mặt không còn dấu vết gì.”

Rồi gã kéo áo cậu lên. Luồng khí lạnh chạm vào da, khiến Hongju khẽ run. Mukyung xem xét từng chút trên ngực và sườn, rồi kéo tay áo, sờ vào vết sẹo đã lành trên cánh tay.

“Chỗ này cũng gần khỏi rồi.”

Ánh mắt gã nghiêm túc, như đang đọc tài liệu quan trọng, làm Hongju hơi ngượng. Cậu ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Mukyung, buột miệng hỏi.

“Sao anh biết là em?”

“Nghe tiếng thở là biết.”

Mukyung phủi áo cho cậu, rồi vòng tay qua eo, kéo cậu vào lòng. Gần thế này, chắc gã nghe được cả tiếng tim cậu đập.

“À, Doksa gọi ăn cơm.”

Cậu cứng người, lí nhí nói. Mukyung chỉ cười, tay chậm rãi vuốt dọc lưng cậu, lướt qua hông, rồi dừng ở đùi. Hongju hoảng hốt nắm vai gã.

“Cửa còn mở kìa.”

“Đóng lại nhé? Rồi muốn làm gì cũng được, hử?”

Mukyung ngửa đầu nhìn cậu, siết chặt hơn. Cằm gã chạm vào ngực cậu. Hongju cố đẩy vai gã, mắt nhìn lên trần.

“Sao lại đẩy? Anh chỉ muốn ôm thôi mà.”

“…Em đói rồi. Đi ăn thôi.”

Mukyung nắm đùi cậu chặt hơn, cười khi thấy cậu run lên. Cuối cùng, gã buông tay, để cậu vội vã chạy ra ngoài. Nhìn bóng lưng gầy gò, Mukyung khẽ liếm môi dưới.

Tại bàn ăn, không khí ồn ào ngay lập tức.

“Chưa bị đuổi thì biến đi.”

“Tôi đầy trách nhiệm, không đi được. Ai biết anh làm gì nếu tôi đi.”

Hongju lặng lẽ ăn, cố lờ đi. Mukyung nhìn bàn tay trắng trẻo vụng về cầm muỗng, tặc lưỡi.

“Đồ vô duyên. Gu Hongju, nhốt nó lại đi?”

“Nhốt tám năm luôn. Dài lắm đấy, biết không? Như kiểu lúc Hongju mười tuổi, anh đã là học sinh cấp ba vậy.”

“Mày nghĩ thế là tao động lòng à?”

Mukyung tỉnh bơ, rót nước cam đặt gần tay Hongju. Doksa nhăn mặt, khó chịu khi thấy gã vô thức chăm sóc cậu.

“Không động lòng? Sốc thật.”

Mukyung nhún vai, khoanh tay, chẳng thèm nhìn đồ ăn, chỉ tập trung vào Hongju.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo