Chương 15
Tác giả: Ebi Ebiko
Họa sĩ: Shirosaki Saya
Dịch: Len
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
“Haa… hức… ha… Jo… đợi đã… ưm… ư…”
Phiền thật. Mình không thở được.
Reiru tuyệt vọng thở dốc.
Cậu cảm thấy choáng váng, muốn thoát khỏi vòng tay Jo, nhưng dù có giãy giụa hay bấu víu vào ngực anh thế nào đi nữa, Jo vẫn dễ dàng chế ngự mọi cử động của cậu, không để cậu chạy thoát.
Chiếc lưỡi của Jo quấn lấy cậu, càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng. Thi thoảng, anh còn cắn nhẹ vào môi cậu, khiến từng cơn rùng mình lan khắp người Reiru.
Khoái cảm lạ lẫm này khiến Reiru cảm thấy bứt rứt không yên, chỉ có thể run rẩy mặc cho Jo chiếm lấy.
“J… Jo… này… đ-đến lúc dừng rồi mà… hng…”
“Chưa đâu. Như thế này chưa đủ.”
Nói một cách đơn giản, Jo điên cuồng nuốt trọn từng hơi thở của Reiru, như một con dã thú đói khát, tham lam và không có ý định dừng lại.
Thế nhưng, trái ngược với nụ hôn mạnh mẽ, đôi tay anh lại dịu dàng lướt qua vành tai, ve vuốt từng đường nét trên khuôn mặt Reiru.
Sự đối lập này khiến Reiru hoang mang, chỉ có thể bám chặt vào áo Jo, sợ rằng nếu buông ra, cậu sẽ tan chảy mất.
“Ha… haa… hức… d… dừng lại…”
“Em kém quá. Hãy thở bằng mũi đi.”
Đến khi bờ vai Reiru khẽ run lên vì hớp được một ngụm không khí, Jo mới chịu nới lỏng vòng tay.
Reiru bực mình vì bị mắng nên lập tức đẩy mạnh Jo ra.
“I… im đi! Anh có kinh nghiệm rồi nên mới nói vậy chứ đây là lần đầu tiên của em!”
Jo bật cười, “Bình tĩnh nào. Đây cũng là lần đầu của anh mà.” Ann vừa nói, vừa giữ lấy tay Reiru và kéo cậu vào lòng lần nữa.
Giữa lúc cố gắng điều chỉnh nhịp thở rối loạn, Reiru vô thức ngước nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Jo rồi ngờ nghệch buột miệng, “Hả?”
“Sao thế?”
“Thật sự là lần đầu của anh?”
“Thì sao?”
Cái thái độ “Có vấn đề gì à?” của Jo làm Reiru ngơ ngác.
“Không… chỉ là anh làm giỏi quá… với cả… ừm…”
Jo, người đã trở thành anh hùng và là một trong những kỵ sĩ nổi tiếng nhất ở kinh đô.
Đến mức còn có cả lời đồn sắp kết hôn cùng công chúa. Như thế thì chắc chắn phải có vô số người theo đuổi anh.
Reiru từng nghĩ rằng với Jo, chuyện này chắc hẳn cũng chỉ là một kỹ năng mà anh đã học qua đâu đó thôi.
“Yên tâm, anh có kinh nghiệm phong phú về huấn luyện qua trí tưởng tượng mà.”
Jo nói với vẻ tự tin đến khó chịu, hoàn toàn trái ngược với Reiru, người vẫn còn đang quay cuồng với những suy nghĩ bất an.
“H… hả… cái đó có đáng tin không?”
Reiru bất giác bật cười. Cái kiểu tự tin quái gở gì vậy? Mà không thể phủ nhận là đúng thật…
Nhưng với một người hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào như Reiru, cậu chỉ có thể đơn giản xếp Jo vào danh sách “giỏi hơn mình”.
“Vậy thì thử thêm chút nữa nhé?”
Đôi mắt Jo ánh lên vẻ nghịch ngợm, rồi anh lại cúi xuống tìm kiếm bờ môi Reiru.
Khoảnh khắc Jo áp sát, Reiru vừa hoảng sợ, vừa cảm thấy nghẹt thở. Nhưng sự dè dặt trong lòng cậu nhanh chóng bị hơi ấm của Jo xoa dịu.
Cậu hoàn toàn không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh thao túng.
“Hưm… ah… ưm… hức…”
Để dạy cậu cách thở, Jo cố tình áp chặt môi mình lên môi Reiru.
Nhờ vậy, Reiru dần dần bắt nhịp được, dù còn hơi lóng ngóng. Và thế là những nụ hôn của Jo càng trở nên sâu hơn, kéo dài hơn, nóng bỏng và tràn đầy chiếm hữu.
Chính lúc này, Reiru cảm nhận được khát khao mãnh liệt ẩn chứa trong bàn tay đang vuốt ve lưng mình.
Ngay lập tức, cậu tái mặt khi đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Dù chưa từng trải qua, nhưng với trách nhiệm giáo dục giới tính cho bọn trẻ, Reiru cũng không hoàn toàn ngu ngơ về mấy chuyện này.
“J… Jo, hôm nay đến đây thôi… tim em sắp nổ tung rồi…!”
Đôi mắt ươn ướt của Reiru nhìn lên, xen lẫn với sự kiềm nén đầy khổ sở, khiến từng sợi dây thần kinh trong Jo như bùng cháy.
Thế nhưng, thứ khiến Jo ghét hơn cả là những lời nói vô tâm của Reiru, những lời khiến anh lầm tưởng rằng sẽ còn có lần sau.
Jo chậm rãi buông đôi tay đang dồn ép Reiru vào góc tường.
“Đây đúng là một vấn đề lớn. Nếu là trái tim em, thì anh sẽ phải chăm sóc nó cẩn thận hơn bất cứ thứ gì khác.”
‘‘Đến cuối cùng, vẫn không thể khiến em ấy bật khóc.’’ Với suy nghĩ đó, Jo nở nụ cười hài lòng.
Tuy vậy, giờ đây khi đã có thể chạm vào cậu rồi, anh lại không dễ dàng gì buông bỏ hơi ấm này.
Jo vòng tay ôm chặt lấy Reiru, như thể muốn khắc ghi từng cơn ấm nóng đang thấm qua lớp vải áo, muốn lắng nghe nhịp tim vững chãi hòa cùng tiếng đập hỗn loạn của cậu, muốn mãi mãi giữ lại cảm giác nặng trĩu từ cái đầu nhỏ đang tựa trên vai mình.
Reiru, người vừa trải qua hàng loạt cảm xúc mãnh liệt, cũng không tránh khỏi việc cơ thể có phản ứng. Khi cậu khẽ tựa lên vai Jo, hơi nóng trong cơ thể dần lắng xuống. Và rồi, không dám nhìn thẳng vào anh, cậu lúng túng lẩm bẩm,
“… E… em đi làm tiếp đây.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Gio ngay lập tức thả lỏng vòng tay.
“Anh cũng về đi chứ? Em gọi xe ngựa cho anh nhé?”
“Không đời nào anh đi về mà không có em. Tiện thật, anh đang được nghỉ phép đặc biệt từ kỵ sĩ đoàn nên cứ ở đây thôi.”
“Ơ… nhưng còn cô nhi viện thì sao…? Anh không về với bọn trẻ à?”
Reiru theo bản năng buột miệng hỏi, rồi ngay lập tức cúi gằm vì xấu hổ.
Có rất nhiều người không sẵn sàng quyên góp hay giúp đỡ cậu, nhưng những kẻ xen vào cách cậu quản lý cô nhi viện thì không hề ít.
Mình lại vô thức can thiệp vào chuyện của cô nhi viện. Mình đã tự nhủ rằng mình sẽ không làm như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là lỡ mất rồi.
Thế nhưng, Jo chỉ dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cậu như thể hoàn toàn không bận tâm.
“Ngay khi em mất tích, anh đã đưa bọn trẻ đến nơi khác rồi. Anh không chắc hoàng gia sẽ phản ứng thế nào, nên đành phải phòng hờ. Hiện tại, bọn trẻ đang được chăm sóc trong một nơi khác ở lãnh địa của tộc thú nhân. Hoàng gia cũng không dễ gì nhúng tay vào vùng biên giới đâu. Anh đã đến tận nơi xem qua rồi, ở đó rất tốt. Với văn hóa của tộc thú nhân, những đứa trẻ chắc chắn sẽ được yêu thương và bảo vệ chu đáo bởi tất cả các thứ. Thế nên em không cần lo lắng đâu.”
“…Ra là vậy.”
Nghe Jo giải thích, Reiru mới thở phào nhẹ nhõm. Nơi đó đó còn được hỗ trợ bởi gia tộc của vị tộc nhân vừa rời đi, cùng với Milvance, nên ít nhất cậu có thể yên tâm phần nào.
Bấy lâu nay, điều này vẫn luôn là gánh nặng trong lòng cậu. Giờ đây, nỗi lo ấy cuối cùng cũng vơi bớt đi một chút.
Từ những gì Reiru từng nghe, Jo đã trả lại số tiền mà cậu nhận được từ công chúa. Điều đó đồng nghĩa với việc… có lẽ cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại bọn trẻ nữa.
Jo dường như đoán được suy nghĩ của Reiru, anh nhẹ giọng lên tiếng,
“Nếu em muốn đi, anh sẽ đưa em đến đó ngay bây giờ… nhưng, Reiru, em thực sự muốn làm gì?” Em có thể đến với bọn trẻ. Em cũng có thể ở lại đây tiếp tục làm việc. Hoặc khi nào thấy sẵn sàng, em có thể bỏ tất cả để đi đến nơi khác. Và… cũng không tệ nếu trước mắt chúng ta cứ lang thang quanh thị trấn này một chút nhỉ? Đã đến tận đây rồi, thi thoảng cũng phải nghỉ ngơi chứ?”
Reiru sững sờ nhìn Jo.
Anh không nói rằng cậu nhất định phải trở về cô nhi viện. Nhưng vì mối quan hệ của hai người đã tiến xa đến mức hôn nhau, Reiru vô thức nghĩ rằng mình rồi sẽ phải quay về cùng Jo.
Thế mà bây giờ, anh lại cho cậu một lựa chọn hoàn toàn mới.
Mình muốn làm gì…?
Dĩ nhiên, Reiru vẫn lo lắng cho lũ trẻ.
Nhưng khi nghĩ đến những người đồng nghiệp, đến cô tiểu thư nhỏ bé, cậu cảm thấy bản thân vẫn còn muốn tiếp tục làm việc tại quán trọ này.
Cậu vẫn chưa ngắm biển một cách trọn vẹn, cùng Gio lang thang khắp thị trấn có vẻ sẽ rất thú vị và cậu cũng muốn xem lại vở kịch về vị anh hùng thêm một lần nữa.
Reiru từng nghe một nhân viên trong quán trọ kể rằng anh ta đi làm việc ở khắp nơi, mỗi khi tích đủ tiền thì lại tiếp tục lên đường. Khi nghe những câu chuyện như vậy, cậu đã nghĩ rằng cách sống đó thực sự không tệ chút nào.
Câu hỏi của Jo thực sự quá khó đối với Reiru, một người từ trước đến nay chỉ quen đối mặt với những vấn đề cấp bách mà chưa từng nghĩ đến việc có nhiều lựa chọn khác cho bản thân.
“Bất ngờ bị hỏi như vậy thì khó nghĩ lắm, đúng không? Không sao đâu. Anh chưa định rời xa em lúc này, nên cứ từ từ quyết định cũng được.”
Giọng anh trầm thấp, ấm áp và mềm mại như nhung lụa, khiến trái tim Reiru bất giác rung lên.
Bản dịch Sau Khi Nhận Tiền Bồi Thường, Tôi Đã Đi Du Ngoạn được đăng tải tại Navy Team.