[Novel] Sau Khi Nhận Tiền Bồi Thường, Tôi Đã Đi Du Ngoạn - Chương 16

Chương 16

Tác giả: Ebi Ebiko

Họa sĩ: Shirosaki Saya

Dịch: Len

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Cuối cùng, Jo rời đi để làm thủ tục lưu trú. Reiru dẫn anh đến bàn tiếp khách, rồi quay lại xin lỗi chủ quán trước khi tiếp tục công việc của mình.

Khi Reiru bước vào bếp, có vẻ như mọi người đang trong giờ nghỉ. Cậu ó thể thấy các người làm đang tụm lại bàn tán về điều gì đó.

“A, Reiru!”

Một người trong số họ lập tức để ý thấy cậu và nhanh chóng tiến lại gần.

“Qua đây một chút.”

Người đó nhẹ nhàng đẩy lưng Reiru, dẫn cậu ra phía sau bếp. Những người khác cũng lẳng lặng đi theo.

Bọn họ vây quanh Reiru, trao đổi ánh mắt với nhau, rồi bất ngờ phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

“Reiru, nói thật với chúng tôi đi. Cậu muốn trốn khỏi hắn, đúng không?”

“Hả…?”

Reiru nhất thời không hiểu họ đang nói gì.

Cậu còn đang bối rối, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ thì một người làm cùng với anh đã hạ giọng, tiếp tục lên tiếng.

“Cô chủ nhỏ kể với bọn tôi rồi. Vị anh hùng kia theo đuổi cậu, đúng không?”

“Ừm, cũng không hẳn là vậy…”

Vị anh hùng theo đuổi cậu.

Dù câu nói ấy không sai, nhưng cách diễn đạt lại khiến Reiru cảm thấy có gì đó sai sai.

“Tôi cũng đoán cậu có lý do của mình, nhưng… cậu là tình nhân của vị anh hùng đó sao? Hay là bồ nhí?”

“Reiru, chẳng phải tên đó đã đá cậu đi vì sắp cưới công chúa à? Cậu trở thành chướng ngại rồi nên mới bị vứt bỏ chứ gì?”

Reiru hoảng hốt trước những lời chất vấn dồn dập của họ.

Không đời nào Jo lại vứt bỏ mình được. Không thể hiểu được làm thế nào mà họ lại nghĩ ra những điều nực cười như vậy

Cậu định lên tiếng thanh minh, nhưng chưa kịp mở miệng thì những người kia đã lần lượt bày tỏ ý kiến với vẻ thương cảm.

“Hắn đá cậu đi, để mặc cậu không xu dính túi, chẳng khác gì đuổi khỏi nhà mà giờ lại muốn mang cậu về? Ông chủ bảo cậu từ một thị trấn xa đến, đúng không? Vậy mà trên người lại chẳng có đồ đạc gì mấy, ăn mặc phong phanh… nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.”

“Này, cậu gầy trơ xương, ăn mặc chẳng có tí phong cách nào, còn lúc nào cũng thiếu ngủ… Hắn đã đối xử với cậu như một con người đàng hoàng chưa đấy? Đừng nói là một cuộc sống tử tế, đến mức tối thiểu để duy trì sức khỏe và sinh hoạt văn minh cũng không có.”

“Với cả, hắn ta dám ngang nhiên dẫn theo cả đám người để ép cậu quay về, cái gan cũng lớn thật đấy.”

“Reiru, nếu cậu muốn chạy trốn thì cầm lấy đi. Không cần phải trả lại đâu.”

Một túi tiền nhỏ được nhét vào tay Reiru. Cảm nhận được sức nặng của những đồng xu bên trong, anh cứng đờ cả người, không thốt nên lời.

“Không nhiều gì đâu, chỉ là chút tiền chúng tôi góp lại. Nhưng cậu có thể dùng nó để đi tàu rời khỏi đây.”

“Nếu cần, chúng tôi sẽ giữ chân hắn ta giúp cậu. Dù có là anh hùng hay gì đi nữa, chỉ cần hắn ta làm chuyện xấu với cậu…”

Đầu óc Reiru trống rỗng.

Trước giờ, chưa từng có ai nói xấu Jo trước mặt cậu.

Dù xuất thân từ một cô nhi viện nơi vùng quê xa xôi, Jo đã vươn lên trở thành một hiệp sĩ danh giá trong kinh thành. Anh không chỉ thường xuyên quay về thăm nom, mà còn hỗ trợ những đứa trẻ mồ côi giống như mình. Cả thị trấn đều tự hào về anh.

Quan trọng hơn cả, chưa từng có ai đứng lên chống lại Jo vì Reiru.

“Không phải đâu! Jo không phải người như thế!”

Lời phản bác bất giác bật ra từ miệng Reiru.

Chính cậu cũng ngạc nhiên vì phản ứng mãnh liệt của bản thân.

Những người xung quanh lập tức im lặng.

Rồi họ đồng loạt nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Heh, vậy cậu nói xem, hắn là người như thế nào?”

Khi hoàn hồn lại, Reiru nhận ra mình đã vô thức bị dẫn dắt vào cuộc trò chuyện đến mức kể lại gần hết cuộc đời mình trước khi đến đây.

Ngay từ đầu, Reiru vốn không có nhiều cơ hội để nói về bản thân với người khác. Ở thị trấn cũ, cậu chỉ đơn giản được biết đến với cái tên Reiru của cô nhi viện.

Có thể nói, cậu chưa bao giờ nhận được sự quan tâm thực sự từ bất kỳ ai.

Xét theo góc độ đó, những người ở quán trọ này rõ ràng đã nắm thế chủ động trước một kẻ quá đỗi ngây thơ như Reiru.

Dù cậu cố ý nói mập mờ về số tiền từ công chúa, chuyện bạn bè của Jo không thích mình hay cả việc Jo có tình cảm với cậu, thì trước những con mắt sắc sảo của đám người này, mọi thứ vẫn bị vạch trần một cách dễ dàng.

Sau một loạt câu hỏi, họ trao đổi ánh mắt với nhau, gương mặt mang theo nét trầm ngâm khó tả.

“Ra là vậy…”

“Cậu đã trải qua không ít chuyện nhỉ?”

“Nhưng mà… nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải anh hùng cũng là nạn nhân sao?”

“Ừm… xin lỗi Reiru trước nhé, nhưng tôi cũng có chút thông cảm với bạn bè của hắn. Cậu biết đấy, có đôi khi có những người nhìn bề ngoài thì nghiêm túc, công việc đàng hoàng, nhưng đời tư lại chẳng ra sao cả. Ví dụ như bị dụ dỗ vào một giáo phái kỳ quái, bị ép mua hàng giá cắt cổ, hay bị cha mẹ vô dụng vắt kiệt từng đồng một.”

“À đúng, đúng.”

“Vả lại, người bình thường hiếm khi quyên góp phần lớn tiền lương của mình đâu, chứ đừng nói đến chuyện làm thế liên tục trong nhiều năm trời. Nếu có một người bạn như vậy, tôi cũng thấy lo lắng đấy.”

“Chưa kể… xin lỗi khi phải nói thẳng, nhưng bộ dạng của cậu trước kia thực sự rất dễ khiến người khác hiểu lầm rằng cậu đã biển thủ tiền quyên góp…”

“Chính xác.”

Reiru nhìn xa xăm, trong lòng thầm than lại là chuyện đó nữa sao, nhưng ít ra, cậu cũng nhẹ nhõm khi họ đã hiểu rõ tình cảnh của Jo.

Cậu trả lại túi tiền đã nhận, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

“Vậy nhưng… tôi vẫn thấy mừng vì mọi hiểu lầm đã được giải tỏa.”

“Chỉ là, vị anh hùng này cũng đáng khâm phục thật đấy. Cậu ta dốc hết lòng vì Reiru đến vậy cơ mà.”

“Không, không phải đâu… Jo không làm vậy vì tôi. Anh ấy cố gắng là vì cô nhi viện thôi.”

Ngay khi Reiru nói ra câu đó, nét mặt của họ chợt dịu lại, ánh mắt trở nên đầy ý vị.

“Reiru… không phải vậy đâu.”

“Cậu không sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.”

“Đầu óc cậu thật sự chậm hiểu quá đi. Tội nghiệp anh hùng của chúng ta.”

“Đúng là, cứ thế này thì làm sao có thể để cậu một mình được chứ?”

Reiru còn định lên tiếng khẳng định lại rằng thật sự không phải như vậy, nhưng ngay giây phút đó, cậu đột nhiên nhớ đến chuyện Jo thích mình.

Chẳng lẽ, tất cả sự quan tâm và dịu dàng mà Jo dành cho mình từ trước đến nay… đều xuất phát từ tình yêu sao?

Nếu đúng là vậy, vậy thì anh ấy đã nghĩ về mình trong bao lâu rồi?

Ngực Reiru bất giác nóng lên, hai gò má dần ửng hồng.

Mấy người ở quán trọ lặng lẽ quan sát phản ứng của cậu, khóe môi nhếch lên một nụ cười thích thú, hệt như đang trông thấy một thiếu nữ lần đầu rung động vì tình yêu.

Reiru lấy lại tinh thần, chuẩn bị quay lại công việc thì bất ngờ, họ nghiêm túc cúi đầu xin lỗi.

“Reiru, xin lỗi nhé. Lúc nãy chúng tôi đã nói những lời không hay về vị anh hùng.”

“Hả?”

“Chắc cậu đã tức giận lắm nhỉ, đến mức còn lớn tiếng như vậy nữa mà.”

“Ừ, bình thường cậu đâu có dễ nổi nóng vì mấy chuyện nhỏ nhặt.”

“Chúng tôi sai rồi. Khi chưa hiểu rõ tình hình mà đã buông lời tùy tiện như vậy, đúng là không phải phép.”

Lời xin lỗi đột ngột này khiến Reiru chợt cảm thấy xấu hổ vì đã mất bình tĩnh khi nãy.

Bọn họ chỉ lo lắng cho cậu thôi, thậm chí còn sẵn lòng dốc hết số tiền ít ỏi để giúp cậu chạy trốn nữa mà.

“Không, tôi mới là người nên xin lỗi. Mọi người cũng chỉ vì lo cho tôi thôi.”

“Không sao đâu mà. Bạn bè cả mà, đúng không?”

Reiru chớp mắt ngạc nhiên, ánh mắt nhìn bọn họ đầy bất ngờ.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng đến từng này tuổi rồi mà vẫn có thể kết bạn.

Họ vỗ nhẹ lên vai Reiru, như muốn trấn an người đang ngượng ngùng đến phát bối, rồi ai nấy trở về vị trí của mình.

Nhìn lại quá khứ, cuộc sống của mình tại cô nhi viện cũng khá yên bình.

Mỗi ngày đều như chiến trường, nhưng Reiru luôn có những đứa trẻ đủ lớn để giúp đỡ, những đứa nhỏ luôn quấn quýt bên cậu và cậu chẳng bao giờ phải bận tâm đến những cạm bẫy ngoài kia mà đồng nghiệp vừa kể.

Dù nghèo khó, nhưng cậu có một người anh em đáng tin cậy, Jo, người luôn đứng phía sau hỗ trợ anh.

Từ khi rời đi, cậu được tiếp nhận vào làm việc tại quán trọ, và tất cả mọi người ở đây đều đối xử với cậu rất tốt.

Có lẽ cuộc sống của mình may mắn hơn mình tưởng.

Nghĩ vậy, Reiru quay lại bếp tiếp tục công việc.

‘‘… và đó là chuyện đã xảy ra, thưa anh hùng.’’

“Vậy à? Ra thế.”

Sau khi hoàn thành thủ tục lưu trú, Jo tranh thủ ra ngoài để kiểm tra vị trí trạm dịch chuyển trong thị trấn phòng khi cần đến, nhưng giữa đường lại bị tiểu thư của quán trọ chặn lại.

Hai người đi bên nhau, cô bé nhiệt tình dẫn đường cho Jo.

“Ơ, em tưởng anh sẽ vui hơn chứ. Reiru còn vì anh mà nổi giận cơ mà. Em đã cất công kể cho anh nghe đó.”

“Cảm ơn em. Nhưng mà này, tiểu thư, nghe lén không phải là chuyện đáng được khen đâu. Nhất là nếu nghe lén từ phòng khách trọ, em biết đấy, có thể gặp rắc rối lớn tùy vào tình huống đấy.”

Nghe Jo nghiêm giọng nhắc nhở, cô bé lập tức tránh ánh mắt anh, vẻ mặt như thể vừa bị bắt quả tang.

“Xin lỗi… nhưng lần này là ngoại lệ mà. Em lo cho Reiru lắm đấy. Với cả, em rút lui ngay trước khi mọi chuyện trở nên ‘người lớn’ quá rồi còn gì?”

“Ừ, biết rút lui cũng là tốt. Kiềm chế bản thân rất quan trọng.”

Jo khẽ thở dài, như thể đang tự nhắc nhở chính mình.

Giờ chỉ muốn kéo Reiru vào phòng ngay lập tức thôi, nhưng mà không được, không nên cản trở công việc của em ấy.

“Mà này, nếu em biết chỗ nào có quán ăn hay tiệm bánh ngon thì chỉ cho anh đi.”

“Được thôi, nhưng anh muốn đi kiểu nào? Một mình? Hẹn hò? Mà anh thích ăn gì?”

“Hẹn hò. Đồ ăn dễ ăn một chút, có năng lượng nữa.”

“À ha, anh đang lo lắng vì Reiru ăn ít quá phải không, vị anh hùng?”

Sau đó, như một lời cảm ơn vì đã giúp mình, Jo ghé qua tiệm bánh mà cô bé đề xuất, mua tặng cô bé một phần bánh kẹo đầy ắp. Không chỉ vậy, anh còn đặt một số lượng lớn bánh, rồi đem chia cho toàn bộ nhân viên quán trọ.

“Ôi trời, trông vị anh hùng cứ như chủ tiệm luôn ấy, hoành tráng ghê.”

“Nhưng mà nghĩ theo hướng khác, cảm giác như cậu ấy đang ra oai ấy nhỉ?”

“Vừa thể hiện sức mạnh kinh tế vừa bày tỏ sự quan tâm chu đáo, đúng là ngầu thật.”

Trong giờ nghỉ, mấy người ở quán trọ vừa nhấm nháp bánh vừa cười nói rôm rả.

Họ liếc nhìn Reiru, người đang lặng lẽ nhai một miếng bánh, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Nhưng mà… thật ra, tôi dám cá rằng tất cả số bánh này được mua cũng chỉ vì muốn Reiru ăn thôi.”

“Cậu đúng là được yêu thương lắm đấy, Reiru à.”

Reiru vô thức nuốt trọn miếng bánh ngọt ngào, hương bơ béo ngậy tan dần trong miệng.

Nhìn đôi tai cậu ửng đỏ, đám người kia đồng loạt mỉm cười đầy ẩn ý, thầm chúc phúc cho tương lai của hai người họ.

 

Bản dịch Sau Khi Nhận Tiền Bồi Thường, Tôi Đã Đi Du Ngoạn được đăng tải tại Navy Team.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo