Chương 17
Tác giả: Ebi Ebiko
Họa sĩ: Shirosaki Saya
Dịch: Len
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Chủ quán cà phê, sau khi nhận ra thân phận thật sự của anh, đã vài lần ngỏ ý mời rượu, nhưng lần nào cũng bị từ chối một cách lịch sự.
Anh chẳng màng đến rượu hay cuộc trò chuyện tán gẫu, mà chỉ chăm chú vào cuốn sách mang theo, hoặc lặng lẽ dõi mắt về cuối con hẻm, nơi chỉ được chiếu sáng mờ nhạt bởi ánh đèn đêm.
Quán cà phê này cũng phục vụ rượu vào buổi tối, nên không khí khá nhộn nhịp, trở thành điểm tụ tập của dân địa phương.
Thế nhưng chẳng ai dám lại gần người đàn ông đang ngồi thư thả ngoài hiên, chân dài bắt chéo đầy kiêu ngạo, trông như thể đang đợi ai đó.
Anh có vóc dáng cao lớn, cơ thể rắn chắc được rèn luyện kỹ càng, và khí chất toát ra từ anh khiến người khác chỉ cần nhìn cảnh anh chăm chú đọc sách cũng không thể rời mắt.
Xung quanh chỗ ngồi của anh ta, các khách hàng nữ cứ lần lượt ngồi gần, ánh mắt liên tục liếc nhìn đầy ẩn ý.
Dù vậy, anh vẫn chẳng hề mảy may đáp lại, vẫn giữ vẻ xa cách, như thể đang âm thầm khước từ tất cả mà chẳng cần nói một lời.
Khoảng ba mươi phút sau khi người đàn ông ngồi vào chỗ, một chàng trai trẻ chạy vội từ đầu con hẻm đối diện tới.
Cậu có thân hình mảnh khảnh và cao dong dỏng, ngoài ra thì là một chàng trai ăn mặc chỉnh tề, bình thường đến mức có thể bắt gặp ở bất cứ đâu.
Thế nhưng chỉ cần ánh mắt người đàn ông chạm vào cậu, vẻ lãnh đạm như tượng đá kia lập tức tan chảy.
Anh vòng tay ôm lấy eo chàng trai, kéo sát vào người và thì thầm vào tai cậu.
“Vất vả rồi, đói không?”
“Không… chỉ là về muộn vì công việc thôi… Mà Jo, anh không cần phải tới đón em mỗi ngày đâu.”
“Anh đến vì anh muốn. Em thấy phiền à?”
Jo hỏi, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Reiru.
“Không phải vậy…”
Cảm nhận được ánh nhìn của khách trong quán và người qua đường, Reiru xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Chỉ cần có Jo là đã thu hút đủ sự chú ý rồi, vậy mà anh còn chẳng hề ngại ngùng chuyện thân mật ở nơi công cộng, khiến Reiru lần nào cũng đỏ bừng mặt.
Từ ngày đầu tiên họ hôn nhau, khoảng cách thân mật giữa hai người đã luôn như vậy.
“M… mọi người đang nhìn đó…”
Jo bật cười, rồi kiềm lại ý định hôn lên môi Reiru, cười khẽ:
“Thật ra anh còn muốn công khai đến mức cả thị trấn đều biết quan hệ của chúng mình. Như thế thì sẽ đỡ rắc rối hơn.”
“Đừng thử thách giới hạn độ xấu hổ của em, tên ngốc này…”
Reiru khẽ đấm nhẹ vào ngực Jo, mặt đỏ rực như quả cà chua.
Jo vuốt tóc Reiru đầy chiều chuộng.
“Được rồi được rồi, vậy về nhà sớm nào.”
Ánh mắt anh khi nói ra câu ấy chẳng khác gì một con thú săn mồi đang dắt con mồi của mình vào hang.
Jo choàng tay qua vai Reiru, ôm cậu đi khuất dần vào màn đêm.
Khách trong quán, tay cầm ly rượu, ngẩn người nhìn theo, xì xào bàn tán như thể vừa chứng kiến một kỵ sĩ đón công chúa về.
Về thân phận của chàng trai ấy, có trăm ngàn lời đồn đại, trở thành món khai vị hoàn hảo cho bữa tiệc buôn chuyện đêm nay.
Sau khi đóng cửa phòng trọ, Jo ôm Reiru từ phía sau và hôn lên gáy cậu.
“Jo, em đổ mồ hôi rồi.”
“Anh thích mùi mồ hôi của em.”
Lần nào Reiru cố gắng chống cự, sự ngây thơ của cậu đều vô tình khơi dậy bản năng chiếm hữu của Jo.
Jo kéo vạt áo Reiru lên, vuốt ve vùng bụng phẳng lì, thon thả của cậu.
Cơ thể Reiru chỉ có một chút cơ bắp và mỡ thừa tối thiểu. Dù không tập luyện nhiều, lớp mỡ mỏng manh bao phủ bên ngoài khiến cơ bụng Reiru lộ rõ trên da, tạo nên đường nét hơi săn chắc.
Vóc dáng cao ráo, tay chân dài khiến Reiru trông khá gầy guộc.
Tuy nhiên, dù gầy nhưng cậu lại khỏe mạnh, chưa từng bị cảm lạnh lần nào.
Jo lo lắng rằng khi Reiru lớn tuổi, cậu có thể gặp vấn đề về sức khỏe do suy dinh dưỡng.
Nhưng giờ đây, Jo phải gạt bỏ những lo lắng đó sang một bên, xoa dịu cơ thể bồn chồn của Reiru.
Anh nâng cằm Reiru, xoay mặt cậu lại và liếm đôi môi mỏng manh.
Anh luồn lưỡi vào khi Reiru run rẩy hé miệng, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ bé, chưa quen thuộc của cậu.
Sự bối rối và xấu hổ vẫn còn đó, nhưng khi Jo nhẹ nhàng mút lấy lưỡi cậu, cơ thể Reiru dần thả lỏng, dựa lưng vào ngực anh.
Jo yêu khoảnh khắc Reiru buông xuôi bản thân cho anh.
Cảm xúc dâng trào, anh quấn quýt lưỡi mình với lưỡi Reiru, nếm vị ngọt ngào của nước bọt cậu, nuốt trọn từng tiếng rên rỉ.
Bản năng đàn ông của Jo bùng nổ khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt vàng mơ màng của Reiru.
“…Hôm nay anh lại muốn nữa sao?”
“Nếu em mệt, anh sẽ dừng lại.”
Vài ngày trước, Jo đã chứng minh rằng anh sẽ không bao giờ ép buộc Reiru.
Mỗi khi Reiru viện cớ mệt mỏi, Jo sẽ không làm gì thêm, chỉ trao cho cậu một nụ hôn ngọt ngào và ôm cậu vào lòng.
Dù đêm đó, Reiru chẳng thể nào ngủ sâu giấc.
Jo thích ôm Reiru từ phía sau khi ngủ. Dương vật cương cứng của anh áp sát hông cậu, anh mút mát bờ vai và gáy cậu, Reiru không thể gỡ tay anh ra để ngủ thoải mái hơn, cả đêm cậu chỉ chập chờn trong cơn thèm khát.
Thật ra, nói mệt chỉ là cái cớ để che giấu sự xấu hổ của cậu lúc đó, không phải cậu thực sự muốn từ chối Jo.
Dù Jo luôn thúc ép, cuối cùng anh vẫn để Reiru quyết định.
Đó là lý do Reiru không thể lừa dối anh bất cứ điều gì. Đêm nay cũng vậy.
“…Em không mệt.”
Giọng nói nhỏ nhẹ, gần như nghẹn ngào khiến Jo cảm thấy hạnh phúc đến ngốc nghếch.
“Oái…”
Khi Jo bế Reiru lên kiểu công chúa, cậu vội vàng ôm chặt lấy cổ anh.
“Này, em nặng lắm! Anh không cần phải bế em mỗi lần đâu. Em tự đi được mà.”
“Nếu em nặng hơn một chút, anh sẽ yên tâm hơn.”
Sau nhiều năm chăm sóc trẻ em, cách dùng từ của Reiru đôi khi rất trẻ con.
Với niềm hoài niệm ngọt ngào, Jo bế Reiru lên giường.
“Hôm nay em có bị thương ở đâu không?”
“Không, không có chuyện gì xảy ra cả.”
Hôm qua, khi Reiru đi làm về, tay cậu bị bỏng nhẹ.
Cậu nói rằng mình vô tình chạm vào khay nướng trong lò, tưởng rằng nó đã nguội.
Làn da ửng đỏ trông thật đáng thương, khi Jo cẩn thận bôi thuốc mỡ, Reiru bật cười, “Anh làm quá lên rồi.”
Anh làm quá lên sao?
Jo muốn nói ra những suy nghĩ thật lòng của mình.
Sau này em không cần phải làm bất cứ công việc nào khiến em bị thương nữa. Nếu em cần tiền, anh sẽ kiếm cho em. Em chỉ cần sống hạnh phúc, bình yên, không phải lo lắng gì cả.
Đó là điều Jo thực sự mong muốn.
Nhưng anh không muốn áp đặt Reiru. Anh không thể chà đạp lên những trải nghiệm của Reiru, niềm vui khi chơi đùa với cô bé ở quán trọ, tình bạn với đồng nghiệp, sự chăm chỉ làm việc của cậu. Nó sẽ trở nên vô nghĩa nếu Reiru không tự mình lựa chọn và mong muốn điều đó.
Bản dịch Sau Khi Nhận Tiền Bồi Thường, Tôi Đã Đi Du Ngoạn được đăng tải tại Navy Team.