Chương 25
Tác giả: Ebi Ebiko
Họa sĩ: Shirosaki Saya
Dịch: Len
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha
Ngày hôm sau, khi Reiru nói với Jo rằng cậu muốn đến thăm bọn trẻ ở cô nhi viện, Jo nhanh chóng thu dọn hành lý như thể đã đoán trước được Reiru sẽ nói vậy và hoàn tất thủ tục trả phòng ở quán trọ.
Trước khi đến trạm dịch chuyển tức thời, họ ghé qua quán trọ nơi Reiru làm việc và nói lời tạm biệt với mọi người. Reiru đưa cho cô bé chiếc ruy băng mà cậu đã mua ở thị trấn, và với đôi mắt ngấn lệ, cô bé nói, ‘‘Anh phải viết thư cho em đấy. Hứa nhé.’’
Những trải nghiệm ở thị trấn này đã trở thành một hình ảnh sâu sắc trong chuyến đi của Reiru và là những kỷ niệm sẽ được nhớ mãi.
Trong khi ngồi trên xe ngựa, trên đường từ trạm dịch chuyển tức thời ở lãnh địa thú nhân đến cô nhi viện, Reiru ngắm nhìn khung cảnh xanh tươi và suy ngẫm về những gì mình sẽ làm trong tương lai.
Jo nói với cậu rằng bọn trẻ đã hoàn toàn thích nghi với cô nhi viện ở lãnh địa thú nhân, chúng nhanh chóng hòa đồng với những đứa trẻ thú nhân và đang sống rất tốt.
Mặc dù một số đứa trẻ trở nên bất ổn do sự thay đổi môi trường và sự vắng mặt của Reiru, nhưng chúng đã ổn định lại nhờ sự hỗ trợ của những người ở cô nhi viện.
‘‘Chúng ta có thể trở về thị trấn nơi chúng ta vốn ở, hoặc chúng ta có thể xây dựng một cô nhi viện ở một nơi nào đó mới và đưa bọn trẻ đến đó,’’ Jo đã nói như vậy, nhưng không cần thiết phải tách bọn trẻ ra khỏi những người bạn mà chúng đã kết bạn sau khi đã quen với nơi này.
Cô nhi viện cũng rất sẵn lòng chào đón bọn trẻ và đối xử với chúng bình đẳng, ngay cả khi chúng là trẻ em loài người.
Vốn dĩ, lãnh địa thú nhân không hoàn toàn chỉ có thú nhân sinh sống; gần một nửa dân số là con người.
Nếu cô nhi viện hiếu nhân lực, cậu đã cân nhắc hỏi xem họ có tuyển dụng mình không, nhưng vào thời điểm quan trọng như vậy khi bọn trẻ và mọi người ở cô nhi viện đang cố gắng xây dựng một mối quan hệ mới, cậu cảm thấy rằng việc mình gia nhập cô nhi viện sẽ cản trở quá trình đó.
Jo dường như sẵn lòng kiên nhẫn chờ Reiru trả lời về những gì cậu muốn làm và kiểu cuộc sống mà cậu muốn theo đuổi.
Jo đôi khi đùa, hoặc nghiêm túc, gợi ý rằng sẽ không tệ nếu bỏ việc ở Kỵ Sĩ Đoàn, trở thành một nhà mạo hiểm, và kiếm tiền ở nhiều nơi khác nhau trong khi du hành khắp lục địa cùng Reiru.
Chắc hẳn sẽ rất vui khi được du hành cùng Jo. Reiru để trí tưởng tượng bay bổng.
Hòn đảo mùa hè vĩnh cửu, sa mạc bao la, kinh đô tráng lệ của một quốc gia hùng mạnh với công nghệ ma thuật tiên tiến nhất, và khu rừng linh hồn nơi chỉ một số ít người được phép mạo hiểm vào sâu bên trong. Reiru khao khát được thực sự đến thăm những nơi khác nhau đã khơi gợi sự hứng thú của cậu khi còn trẻ đọc nhật ký du hành.
Nhưng nếu việc Jo từ bỏ Kỵ Sĩ Đoàn là vì cậu, Reiru không muốn anh đưa ra lựa chọn đó.
Cấp bậc mà Jo hiện đang nắm giữ hẳn là kết quả của nhiều năm tận tuỵ chăm chỉ và nhiệt huyết của anh.
Khi Reiru nhìn đám trẻ con, cậu nhận ra chúng có thể được chia thành hai nhóm: một nhóm là những đứa trẻ từ nhỏ đã biết rõ điều mình yêu thích, và nhóm còn lại thì không. Reiru tin rằng, những đứa trẻ thuộc nhóm đầu tiên sẽ hạnh phúc nhất nếu được sống đúng với đam mê của mình.
Jo, khi còn nhỏ, chính là một trong những đứa trẻ như thế. Cậu sớm nhận ra mình có năng khiếu với ma thuật, rồi không ngừng rèn giũa năng lực ấy, để rồi khi đến hoàng đô, Jo có thể phát huy trọn vẹn khả năng của mình.
Nhờ theo đuổi đam mê, được công nhận, rồi vận dụng tài năng ấy, Jo đã giúp đỡ được rất nhiều người. Nhờ đó, cậu cũng góp phần lớn vào sự phát triển của đất nước. Rất ít người có thể sống một cuộc đời như vậy. Jo là một trong số hiếm hoi ấy, một người thực sự sống được như thế. Reiru nghĩ, nếu Jo phải từ bỏ cuộc sống ấy một cách cố ý, thì thật sự rất đáng tiếc.
Nhưng Jo lại là một người có những giá trị rất riêng, một người từng thẳng thừng từ chối lời cầu hôn của công chúa. Reiru hiểu, chuẩn mực về sự “đáng tiếc” của mình, vốn dĩ không thể áp đặt lên Jo được.
Trái ngược với Jo, người luôn dễ dàng xác định được đam mê và mục tiêu trong đời, Reiru cảm thấy bản thân không có cái “bản năng” ấy. Khi bị hỏi về điều mình muốn làm, Reiru thường không có sẵn câu trả lời. Có lẽ là vì Reiru chưa từng sống một cuộc đời như thế bao giờ. Thế nhưng, giống như khoảng thời gian làm việc ở quán trọ, Reiru cảm thấy một cuộc sống đơn giản như vậy mới là thứ hợp với mình. Một cuộc sống nơi cậu có thể đưa ra những lựa chọn tùy theo hoàn cảnh, làm việc hết khả năng theo cách riêng của mình, và cùng đồng nghiệp chia sẻ những niềm vui nho nhỏ mỗi ngày.
Reiru mong một cuộc sống nơi Jo không cần phải rời khỏi Kỵ Sĩ Đoàn, nơi cậu có thể sống cùng Jo tại hoàng đô, và thỉnh thoảng cả hai sẽ cùng nhau về thăm lũ trẻ ở vùng đất của thú nhân. Nếu có thể sống như vậy thôi, chẳng phải là đủ rồi sao?
Nếu có cơ hội, Reiru cũng muốn làm những việc có thể giúp những đứa trẻ kém may mắn có cơ hội học tập. Reiru, người vẫn luôn canh cánh trong lòng về điều kiện làm việc tồi tệ của những đứa trẻ bước ra từ cô nhi viện, đã bắt đầu thật sự nghĩ đến điều đó.
Cô nhi viện nằm ở một nơi trông như thể rừng đã được phát quang để nhường chỗ cho nó.
Tòa nhà được xây dựng bằng sự kết hợp khéo léo giữa đá và gỗ, vừa mang lại cảm giác vững chãi, vừa toát lên vẻ ấm áp dịu dàng.
Khi Reiru và Jo đặt chân vào khuôn viên của cô nhi viện, một trong những đứa trẻ đang chơi đùa trên bộ đồ chơi lớn bằng gỗ giữa sân bất ngờ hét lên:
‘‘A! Anh Rei kìa!’’
Tiếng gọi ấy như một tín hiệu. Đám trẻ đang nô đùa ngoài sân lập tức ùa đến vây quanh hai người.
‘‘Anh Rei, anh đi đâu mất tiêu vậy?’’
‘‘Em biết rồi! Anh đi nghỉ với anh Jo đúng không? Anh Will nói thế á!’’
‘‘‘Đi nghỉ’ là gì vậy?’’
‘‘Em cũng không biết.’’
‘‘Anh Rei ơi, hôm nay em tự đi vệ sinh một mình đó nha!’’
‘‘Em bắt được một con côn trùng to đùng luôn! Anh có muốn xem không?’’
‘‘Anh Rei! Lại đây nè! Cái giường ở đây xịn lắm luôn á!’’
‘‘Anh biết không, đuôi của Buron dễ thương lắm nha. Nhưng không được sờ bừa đâu. Phải xin phép đàng hoàng mới được sờ đó.’’
‘‘Anh Rei, bế em đi.’’
‘‘Không! Phải bế em trước chứ!’’
Bọn trẻ nhỏ, lâu ngày mới gặp lại Reiru, ai nấy đều hớn hở kể cho cậu nghe những điều mà chúng đã mong mỏi được nói ra từ lâu.
Ngay cả những đứa trẻ thú nhân cũng bị không khí náo nhiệt ấy cuốn theo, cứ thế chạy vòng quanh và nhảy nhót đầy phấn khích ở phía ngoài đám đông.
Reiru chìm trong hạnh phúc ấm áp khi bị đám trẻ ôm chầm lấy, đứa thì trèo lên vai, đứa thì níu áo, đứa thì bám lấy chân không rời.
Cho đến bây giờ, Reiru vẫn luôn cố gắng nuôi dạy bọn trẻ thật tốt.
Trên đời này không có nhiều sách dạy nuôi dạy trẻ, mà những quyển ít ỏi tồn tại thì phần lớn lại chỉ toàn viết về cách nuôi dạy con cái trong các gia đình quý tộc. Dù không thể áp dụng hoàn toàn những phương pháp đó, Reiru vẫn cặm cụi đọc, chỉ mong tìm được chút gì đó hữu ích. Ngoài ra, cậu cũng thường được mấy cô bác trong thị trấn chia sẻ kinh nghiệm, giúp cậu tìm ra cách đối phó với bọn trẻ một cách phù hợp nhất.
Một câu nói mà một người phụ nữ lớn tuổi thường nói với Reiru là: ‘‘Chỉ cần có tình thương, thì kiểu gì rồi cũng ổn thôi.’’
Đó là một lời nói khôn ngoan, lấp lánh hy vọng như ánh nắng le lói qua tầng mây. Nhưng chính ánh sáng ấy lại vô tình tạo ra một cái bóng mờ trong trái tim Reiru, một người chưa từng biết đến tình thương của cha mẹ.
Bọn trẻ nhỏ thì làm sao có thể hiểu được rằng cậu đã chăm lo cho chúng đến mức đánh đổi cả sức khỏe? Và chúng cũng chẳng thể nào hiểu được cái nghiêm khắc mà Reiru dành cho chúng, vốn dĩ là vì muốn tốt cho chúng mà thôi.
Khi còn nhỏ, đôi lúc Reiru cảm thấy vô cùng trống rỗng khi những nỗ lực của mình chẳng được đáp lại. Cậu cũng từng lo sợ rằng bản thân không có đủ tình thương để dành cho bọn trẻ, vì chính cậu chưa từng nhận được tình thương ấy từ cha mẹ mình.
Cậu vẫn luôn tin rằng, những người từng lớn lên trong tình yêu thương, những người biết thế giới này vốn dịu dàng và tử tế, mới là những người phù hợp nhất để trở thành người giám hộ của những đứa trẻ mồ côi, những đứa trẻ chưa từng biết đến cả hai điều đó.
Thế nhưng, sau khi rời khỏi cô nhi viện và gặp lại lũ trẻ, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Reiru lại là: ‘‘Mình đã quá căng thẳng rồi.’’
Bọn trẻ không hề tìm kiếm một người giám hộ hoàn hảo. Chúng yêu mến Reiru, chính vì cậu là cậu chỉ đơn giản như thế.
Dù Reiru có phiền muộn hay không, bọn trẻ rồi cũng sẽ lớn lên mạnh mẽ, chẳng hề quan tâm đến những lo âu trong lòng người lớn.
‘‘Trẻ con đúng là kỳ diệu thật.’’ Reiru bất giác mỉm cười khi nghĩ đến điều đó.
‘‘Này, này, nhiều người trèo lên anh Rei như vậy là anh Rei sắp gãy ra rồi á.’’
Willie vừa cười vừa tiến lại gần, khi thấy Reiru bị đám trẻ vây kín thành một đống lộn xộn.
‘‘Anh Rei, chào mừng anh về nhà.’’
Willie nói, với một ánh mắt mang theo chút ẩn ý nào đó.
‘‘Willie… anh xin lỗi vì đã rời đi đột ngột.’’
‘‘Anh Rei đâu có làm gì sai đâu mà xin lỗi. Với lại, anh Jo cũng đến ngay sau đó mà.’’
‘‘Nhưng mà…’’ Reiru cụp mắt xuống, rồi chậm rãi mở lời.
‘‘Thật ra thì… em đã hơi lưỡng lự khi báo tin cho anh Jo biết là anh Rei đã rời đi.
Bởi vì khác với em, anh Rei có thể làm việc ở bên ngoài cô nhi viện. Anh có thể kết hôn như một người bình thường, có một cuộc sống hạnh phúc… Cho nên em đã nghĩ, biết đâu rời đi lại là lựa chọn tốt nhất cho anh Rei.’’
‘‘Nhưng mà, rõ ràng là không đời nào anh Jo chịu để anh Rei chạy thoát đâu, nên cuối cùng em cũng liên lạc với ảnh ngay.’’
Reiru ngạc nhiên nhìn Willie. Cậu không hề biết rằng Willie lại suy nghĩ nhiều về mình đến vậy.
‘‘Anh Rei… có phải anh bị ảnh hưởng bởi anh Jo rồi không? Em không muốn cản trở gì cả, nhưng em thật sự mong anh Rei được hạnh phúc.’’
Những lời của Willie không chỉ chạm đến mối quan hệ hiện tại giữa Reiru và Jo, mà còn khiến Reiru dao động không ít.
‘‘Willie… em biết là Jo yêu anh à?’’
‘‘Em nghĩ chắc chỉ có mấy đứa nhỏ và anh Rei là không biết thôi. Khi lớn đến một độ tuổi nhất định, người ta sẽ tự nhiên nhận ra. Nhất là con gái ấy, nhạy cảm lắm.’’
‘‘…Anh hiểu rồi.’’
Gương mặt Reiru như muốn nói ‘‘Giờ mới nhận ra thì trễ quá rồi đó,’’ nhưng trong lòng cậu lại lẫn lộn giữa chút bối rối và một cảm giác gì đó… hơi ngượng ngùng.
Và rồi, Reiru quyết định sẽ nói thật lòng mình với Willie, người vừa thông minh lại vừa tinh tế, mà không giấu giếm nữa.
‘‘Willie.’’
‘‘Dạ?’’
‘‘Anh yêu Jo.’’
Willie chớp mắt đầy kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, cậu bật cười phá lên.
Chỉ với một câu nói ấy thôi, Willie đã hiểu rõ được tình cảm thật sự của Reiru, và cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
‘‘Tốt quá rồi. Cuối cùng thì sự kiên trì của anh Jo cũng thắng,’’ vừa vỗ lưng Reiru phấn khích, cậu vừa cười rạng rỡ, ‘‘Tốt quá rồi, tốt quá rồi!’’
Từ phía xa, Jo đứng nhìn hai người họ vừa cười vừa trò chuyện thân mật, trong khi vẫn chơi đùa cùng bọn trẻ.
Bản dịch Sau Khi Nhận Tiền Bồi Thường, Tôi Đã Đi Du Ngoạn được đăng tải tại Navy Team.