[Novel] Sau Khi Nhận Tiền Bồi Thường, Tôi Đã Đi Du Ngoạn - Chương 26

Chương 26

Tác giả: Ebi Ebiko

Họa sĩ: Shirosaki Saya

Dịch: Len

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha

Jo đang đối mặt với thú nhân trong một căn phòng của cô nhi viện, nằm trong lãnh thổ của tộc thú nhân.

Từ cửa sổ phòng, Jo có thể nhìn ra khu vườn nơi Reiru đang chơi đùa cùng lũ trẻ.

Sau khi hai người chào hỏi xong với viện trưởng, Reiru đã cùng bọn trẻ ra ngoài vườn, còn Jo thì bị thú nhân, người có vẻ như đã đợi sẵn anh, đưa vào căn phòng này, nơi hoàn toàn không có một thú nhân nào hay người nào khác.

Thú nhân đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài rồi bật cười khúc khích.

‘‘Ôi trời ơi, thật là một cuộc hội ngộ cảm động biết bao! Kìa, nhìn đi, Reiru đang bế một đứa bé thú nhân trên tay kìa. Dễ thương như một bức tranh sống động, đúng không Jo? Lãnh địa thú nhân đúng là một nơi tuyệt vời mà.’’

Jo không hùa theo lời hắn, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú vào thú nhân rồi cất giọng nói thẳng:

‘‘Này, Ruthward.’’

‘‘Hửm? Gì vậy?’’

‘‘Tôi nợ cậu rất nhiều vì những gì cậu đã làm cho tôi lần này. Cậu đã giúp tôi rất nhiều khi giới thiệu vệ sĩ và còn ra mặt bảo vệ bọn trẻ, dù điều đó có thể khiến cậu đối đầu với hoàng tộc. Tôi thực sự cảm kích.’’

‘‘Ôi, Jo à, cậu nói nghe khách sáo quá. Không giống cậu chút nào.’’

Ruthward cười nhẹ, nhưng ánh mắt Jo thì lại trở nên sắc bén.

‘‘Kẻ đang không giống bình thường là cậu đấy. Nói tôi nghe đi, rốt cuộc cậu đang âm mưu cái quái gì?’’

‘‘Âm mưu à? Không có chuyện đó đâu…’’

Jo không để hắn có cơ hội chối quanh.

‘‘Tôi đã thấy có gì đó kỳ lạ ngay từ lúc nhóm dũng sĩ giao cho Reiru quyền được triệu tập họ. Tôi đã hỏi Willie, họ chỉ đơn thuần bày tỏ quan điểm với Reiru, không hề có ép buộc hay dùng tiền để mua chuộc như công chúa. Reiru bị hiểu lầm thì đúng là đáng tiếc thật, nhưng cái cách mà mọi chuyện diễn ra, cái cán cân giữa tội lỗi và sự chuộc tội… nó không đúng chút nào cả. Nhóm đó chắc chắn đã nghi ngờ rằng họ sẽ không giữ được vị trí nếu cứ thế này. Họ gọi đó là sự chuộc lỗi, nhưng nếu nó quá mức… thì chẳng phải lạ lắm sao?’’

Nhóm dũng sĩ đã trao cho Reiru quyền được triệu hồi họ, điều đó có nghĩa là kể từ giờ, họ buộc phải ưu tiên lời triệu tập của hoàng gia và Reiru lên hàng đầu, đẩy các mối quan hệ hay tổ chức khác của họ xuống hạng ba. Một điều hiển nhiên là chẳng ai muốn chuyện đó xảy ra.

‘‘Nhưng mà, với sự chênh lệch về địa vị xã hội giữa họ và Reiru, chuyện đó chẳng khác gì uy hiếp tinh thần sao? Mà nếu thế, thì công chúa, người đã đưa một khoản tiền lớn để nghĩ cho cuộc sống về sau của Reiru, còn có vẻ thành tâm hơn nhiều đấy. Chẳng phải chính cậu là người đã xúi họ nghĩ theo hướng đó à?’’

‘‘Xúi giục? Cậu đang cố bôi nhọ tôi đấy à.’’ Ruthward đáp lại bằng giọng yếu ớt.

Rồi bất ngờ, hắn chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, né tránh ánh nhìn của Jo, khẽ nói:

‘‘…Cậu biết đấy, Jo. Trận chiến với Ma Vương thật sự rất khốc liệt. Hành trình dài đằng đẵng, chướng ngại đầy rẫy, và ai cũng từng suýt chết không chỉ một lần. Nhưng về mặt tinh thần, tôi lại thấy đó là một công việc dễ dàng. Bởi vì lúc đó, chúng tôi chỉ cần giết những kẻ cần phải giết, vì đất nước của mình.’’

Giọng điệu Ruthward hoàn toàn dửng dưng, không có sự tự mãn cũng chẳng có vẻ đau khổ nào.

Chính vì thế, Jo không thể hiểu nổi hắn đang muốn nói gì.

‘‘Nhưng mà, nếu có ai giao cho chúng tôi nhiệm vụ thiêu rụi một thành phố của nước láng giềng chẳng hạn, thì chắc chắn chúng tôi đã không được chọn rồi. Chúng tôi được chọn vì là người thực thi công lý.’’

‘‘Thì sao?’’ Jo nghĩ.

Anh vốn không thích những lời lắt léo như vậy.

Và càng ghét hơn cái kiểu vòng vo, dò xét lẫn nhau thế này.

‘‘Họ là những người được sinh ra từ lý tưởng công lý. Họ có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành kẻ xấu. Thế nhưng, khi chính những con người luôn cho mình là người tốt ấy lại đẩy một chàng trai vô tội, người đang cố sống can đảm giữa bao khó khăn, vào tình thế tồi tệ hơn nữa… thì cũng dễ hiểu nếu họ đánh mất sự bình tĩnh.’’

‘‘Phải, có lẽ là vậy. Dù thế, cậu là người duy nhất giữ được bình tĩnh vào lúc đó. Và cậu đã chủ động quỳ xuống trước Reiru. Chính cậu đã kiểm soát tình hình đó, Ruth.’’

Jo nhớ lại cảnh Ruthward quỳ xuống trước Reiru, dâng tặng bài ca cổ xưa và tiếp tục thúc giục.

‘‘Cậu không phải là loại người sẵn lòng nhúng tay vào chuyện của người khác. Lần này mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi cho tôi. Tôi chỉ có thể cho rằng Reiru đã được trao quyền triệu tập nhóm vì một mục đích nào đó. Cậu quả thực đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng nếu cậu định kéo Reiru vào một mớ rắc rối nào đó, tôi sẽ không đứng yên mà nhìn đâu.’’

‘‘…Cả việc tôi giới thiệu cậu với Milvanne, và sự hợp tác của tôi trong chuyện của bọn trẻ đều xuất phát từ tình bạn của chúng ta. Tôi hy vọng cậu tin điều đó.’’

Thú nhân cười buồn bã đáp lại Jo, người đang tỏ ra đáng sợ với sự im lặng nghẹn lại.

Sau đó Ruthward quay sang Jo và nhìn thẳng vào mắt anh.

‘‘Vài ngày trước, tôi đã gặp hoàng tử. Tôi đã tiến cử cậu, Jo, làm tân lãnh chúa của Lãnh địa thú nhân Biên giới phía Bắc.’’

Jo cau mày im lặng.

Anh không muốn những quyết định về nhân sự được đưa ra mà không có sự hiểu biết hoặc kiểm soát của mình.

Jo không còn quan tâm đến việc trở thành quý tộc hay có lãnh địa. Anh chỉ muốn đưa ra quyết định tốt nhất để sống cùng Reiru.

Ruthward lẽ ra phải biết Jo có những suy nghĩ như vậy. Thế nhưng, Jo không thể hiểu tại sao anh ta lại làm như vậy bây giờ.

‘‘…Tại sao cậu lại làm vậy? Giải thích đi.’’

Ruthward thở dài một tiếng nặng nề và mô tả tình hình ở lãnh địa thú nhân.

‘‘Lãnh chúa hiện tại đã rất già. Ông ấy đang cân nhắc việc nghỉ hưu, nhưng người thừa kế của ông ta lại không phải là một người tốt. Tôi không biết có phải vì hắn lớn lên ở kinh đô hay không, nhưng không giống như cha mình, hắn dường như mang những giá trị của xã hội quý tộc loài người, và hắn không thể che giấu những cảm xúc phân biệt đối xử của mình đối với thú nhân… hoặc có lẽ hắn thậm chí còn không cố gắng che giấu chúng. Tóm lại, hầu hết chúng tôi những người thú nhân không nghĩ hắn là người phù hợp để trở thành tân lãnh chúa của lãnh địa thú nhân.’’

‘‘Nhưng các lãnh địa ở biên giới không phải là cha truyền con nối, đúng không?’’

‘‘Jo, đó chỉ là bề ngoài thôi. Mặc dù việc kế vị không dựa trên huyết thống, nhưng đôi khi nó vẫn được cho phép. Vì vậy, sẽ không có gì lạ nếu hắn ta lên nắm quyền theo cách này. Nếu hắn hoàn toàn bất tài, thì đó sẽ là một chuyện khác, nhưng tiếc là, vấn đề nằm ở tính cách của hắn chứ không phải năng lực. Tôi đã cố gắng tìm cách giải quyết tình huống này.’’

Ngước đôi mắt đang nhìn xuống tay mình lên, Ruthward nhìn Jo.

‘‘Sau đó, Jo, cậu nói rằng cậu sẽ từ chối cuộc hôn nhân với công chúa vì Reiru, và có lẽ sẽ ra nước ngoài. Lúc đó, nó như… đánh trúng tôi vậy. Chết tiệt, tôi không biết phải nói gì nữa.’’

Đôi tai to lớn của Ruthward cụp xuống và hắn van nài với một vẻ mặt ngụ ý rằng hắn khó có thể giải thích.

‘‘Đó là lúc tôi nhận ra, tôi nhận ra rằng cậu là người đứng đầu lý tưởng của lãnh địa thú nhân. Cậu không có mối liên hệ nào với giới quý tộc, và cậu không bị vấy bẩn bởi tư tưởng của giới quý tộc ở đất nước này. Cậu không có khái niệm về việc dân chúng nên như thế nào. Cậu thờ ơ với người khác theo một cách tốt, cậu có thể suy nghĩ một cách lý thuyết và không đặt cảm xúc lên hàng đầu. Không có cảm xúc phân biệt đối xử hay ủng hộ thú nhân, cậu rất thẳng thắn và công bằng. Và việc cậu có phần hơi cơ bắp cũng rất phù hợp với quân đội thú nhân…’’

Ruthward ngừng lời và sau đó nhếch mép một cách đầy ẩn ý.

‘‘Trên hết, Jo, nếu cậu là lãnh chúa, cậu sẽ không nghĩ đến việc giáo dục chúng tôi những người thú nhân một cách đúng đắn và uốn nắn chúng tôi thành con người, đúng không?’’

Không khí trong phòng có chút căng thẳng.

Thật bất thường khi Ruthward, người thường né tránh mọi thứ, lại tạo ra bầu không khí như thế này.

‘‘Một số con người thật đáng kinh ngạc khi kiêu ngạo. Họ cho rằng nghi thức xã giao của họ là tuyệt đối và bất kỳ ai không tuân theo nó đều là kẻ ngốc hoặc kẻ man rợ. Họ nghĩ rằng việc phía thú nhân tuân theo các tiêu chuẩn của con người là điều đương nhiên. Ví dụ, chúng tôi những người thú nhân thường không nói tên của mình trong lần gặp đầu tiên trừ khi cần thiết vì chúng tôi tập trung vào các tín hiệu trong mùi và âm thanh.’’

‘‘Ấy vậy mà, con người lại mỉa mai và tức giận chúng tôi vì tội bất lịch sự. Tuy nhiên, họ vẫn cố gắng chạm vào chúng tôi, nói ‘mềm mại’ mặc dù chúng tôi không thân thiết. Đó là hành vi quấy rối, ngay cả khi đối phương là thú nhân. Họ tự nhiên đối xử với chúng tôi như vật nuôi trong nhà, như thể họ nghĩ rằng chúng tôi sẽ vui vẻ vẫy đuôi nếu họ vỗ về chúng tôi.’’

Ruthward lầm bầm và phàn nàn với vẻ mặt chua chát. Jo thầm nghĩ, ‘‘Dù vậy tên này vẫn để mấy cô bé đó vuốt ve mình một cách vui vẻ,’’ trước khi đáp lời.

“Nghe thì có vẻ xuôi tai đấy, nhưng chẳng phải đây là một nước cờ quá vòng vo sao? Cậu mới là người nên ngồi vào vị trí đó chứ không phải tôi. Tôi dám chắc cậu đã lập được vô số chiến công hiển hách trong cuộc chiến chinh phục Ma Vương, đủ phẩm hạnh và năng lực để thỉnh cầu tước vị ấy rồi,” Ruthward đáp lời Jo với một giọng cười lớn.

“Nơi này có thể được gọi là lãnh địa của thú nhân, nhưng từ trước đến nay, họ chưa bao giờ nắm giữ quyền lực lãnh chúa. Đó luôn là ý chí của những nhân vật trung tâm trong tộc. Có lẽ sau khi hoàng tử lên ngôi, tình hình sẽ thay đổi. Nhưng hiện tại, nếu tôi đột ngột trở thành lãnh chúa, chắc chắn sẽ nảy sinh xung đột, một phần vì sự phấn khích của thú nhân, phần khác là sự phản đối từ phía con người. Thời điểm này vẫn chưa thích hợp.” Ruthward cười nhạt, giọng điệu không chút hài hước, “Thật sự quá phức tạp,” rồi tiếp tục lời lẽ của mình.

“Tôi hy vọng đến một ngày, chúng ta sẽ có một xã hội nơi thú nhân có thể trở thành lãnh chúa, nhưng bản thân tôi không quá câu nệ chuyện đó. Tôi sẽ toàn lực ủng hộ bất kỳ ai tôn trọng văn hóa của thú nhân, và những người không cố gắng ‘giáo hóa’ họ thành con người, mà thay vào đó, thúc đẩy sự hòa bình giữa con người và thú nhân.”

“Nhưng nếu tôi trở thành lãnh chúa, chắc chắn sẽ có sự phản đối từ cả phía thú nhân lẫn giới quý tộc loài người.”

“Về phía thú nhân, tôi không nói là sẽ không có bất kỳ sự phản đối nào, nhưng điểm số của những ứng cử viên khác quá thấp, không đáng để lo ngại. Hơn nữa, thú nhân luôn kính trọng kẻ mạnh, có rất nhiều người trong số họ ngưỡng mộ cậu. Tôi tin rằng hoàng tử sẽ xử lý ổn thỏa mọi sự phản đối từ phía quý tộc. Tôi cũng chắc chắn rằng hoàng tử sẽ muốn cậu ở lại nơi này hơn là đi xa. Tôi dám cá với cậu, với tư cách là tân vương và cũng là bạn của cậu, hoàng tử sẽ nghĩ như vậy. Thêm nữa, Jo này, đây cũng không phải là một điều tồi tệ cho ngài đâu.” Ruthward lộ vẻ như sắp tiết lộ một bí mật nào đó.

“Ở lãnh địa thú nhân có một hệ thống ‘đôi bạn đời’. Hôn nhân đồng giới được cho phép.”

Jo bất giác chớp mắt. “Ngay cả giữa con người với nhau sao?”

“Đúng vậy. Không nhiều người biết đến điều này, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ hạn chế nào cả. Jo, chẳng phải cậu đang cố gắng ban tước vị cho Reiru sao? Nếu Reiru trở thành bạn đời của lãnh chúa vùng biên giới, cậu ấy sẽ không bị đối xử tệ bạc dù cậu có mệnh hệ gì. Cậu ấy cũng có thể thừa kế tài sản. Chẳng phải điều đó sẽ bảo vệ được Reiru sao?”

“Đừng nói với tôi đó là lý do cậu trao cho Reiru quyền triệu hồi cậu đấy chứ?”

“Với tư cách là bạn đời của lãnh chúa vùng Biên giới phía Bắc, cậu ấy phải có một địa vị xã hội đáng kể, nếu không, đám quý tộc ở kinh đô có thể sẽ can thiệp. Về điểm này, tôi không nghĩ rằng Reiru, cậu ấy có quyền triệu hồi năm thành viên chủ chốt của đội quân chinh phục Ma Vương, sẽ bị coi thường dù cậu ấy chỉ là một thường dân. Và Jo này, chỉ cần cậu luôn giữ vững tinh thần của mình, cậu sẽ cần thêm đồng minh để bảo vệ Reiru tốt hơn. Cậu hiểu điều đó mà, phải không? Nếu điểm yếu duy nhất của cậu là Reiru, thì chắc chắn những kẻ muốn gây áp lực lên cậu sẽ nhắm vào cậu ấy.”

Hai người im lặng một lúc. Cuối cùng, Jo khẽ lẩm bẩm vài từ.

“…Đó là kịch bản mà cậu đã dày công sắp đặt sao?”

Ruthward thở dài một tiếng rồi nhún vai. “Thật kỳ lạ, tôi cảm giác như mình bị thôi thúc phải tạo ra nó, chứ không phải là tôi quyết định làm vậy. Nó giống như một câu đố vậy… vị trí và tính cách của Jo, sự tốt bụng bẩm sinh của Reiru, tính cách của thái tử… may mắn thay, tất cả mọi thứ đều khớp với nhau một cách hoàn hảo đến nỗi tôi cảm thấy như mình chỉ đang điền vào những chỗ còn thiếu. Đó là sự sắp đặt của số phận, có thể nói như vậy.” Ruthward kiên quyết nói với Jo, người lại rơi vào im lặng.

“Jo, tôi không hề yêu cầu cậu một ân huệ. Tất nhiên, đây cũng không phải là một mệnh lệnh. Đây là một đề nghị hợp tác vì lợi ích chung của cả hai chúng ta. Cậu là một lãnh chúa lý tưởng, nhưng không hoàn hảo. Suy cho cùng, cả cậu và Reiru đều quá thẳng thắn để phù hợp với những giao tiếp tế nhị. Đó là nơi tôi phát huy tác dụng.” Ruthward đặt tay lên ngực và nháy mắt một cách ngớ ngẩn. “Có tôi bên cạnh, cậu sẽ càng tiến gần hơn đến sự hoàn hảo. Tôi có thể bù đắp những điểm yếu của cậu. Và nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu, tôi sẽ bảo vệ Reiru. Khi tôi trao cho cậu ấy quyền triệu hồi tôi, đó chính là lời tuyên bố cho ý định của tôi.”

Ruthward đứng dậy khỏi chỗ ngồi và quay đầu nhìn lại Jo khi đang rời đi.

“Tôi sẽ không ép cậu trả lời ngay, vậy nên xin hãy bàn bạc kỹ lưỡng với Reiru rồi đưa ra quyết định. Tất nhiên, tôi kỳ vọng một phản hồi tích cực.” 

Cánh cửa phòng khép lại. 

Qua khung cửa sổ rộng mở, tiếng cười đùa của Reiru và bọn trẻ ở cô nhi viện vọng vào.

 Jo im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi lâu.

 

Bản dịch Sau Khi Nhận Tiền Bồi Thường, Tôi Đã Đi Du Ngoạn được đăng tải tại Navy Team.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo