[Novel] Tình Yêu Trong Sáng - Chap 15

“…Em hơi mệt.”

“À, ừ… Mệt chứ. Phải rồi, anh xin lỗi…”

Ji-ho vội vàng đứng dậy, cúi đầu với người hộ lý.

Mỗi tuần cậu chỉ đến thăm em trai được vài lần, mà mỗi lần cũng chỉ có thể ở lại trong chốc lát.

Suốt quãng thời gian còn lại, Hee-yeon hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của người hộ lý này. Nếu không có bà, liệu Hee-yeon có thể tỉnh lại một cách an toàn như thế này không?

Ji-ho hiểu rõ, so với mình, chính bà mới là người chăm sóc em trai chu đáo hơn cả.

“Cảm ơn cô rất nhiều. Cảm ơn vì đã chăm sóc em ấy…”

“Ôi dào, tôi có làm gì đâu. Người cực khổ nhất vẫn là cậu đấy, Ji-ho à. Một mình gánh cả viện phí, chạy ngược chạy xuôi… Nhưng giờ ổn rồi, đúng không? Giờ cậu có thể bớt vất vả rồi.”

“…Vâng. Bây giờ thực sự…”

“Cậu đã vất vả nhiều rồi, Ji-ho à. Tôi nhìn mà còn xót. Chuyện này đâu có dễ dàng gì… Hee-yeon bây giờ còn đang rối trí, chưa nhận thức được gì cả. Nhưng sớm muộn gì thằng bé cũng sẽ hiểu cậu đã hy sinh thế nào.”

Lời an ủi nhẹ nhàng khiến Ji-ho khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy lại phảng phất chút chua xót.

Ngày đó… Nếu cậu không đến sân bay…

Bi kịch này đã chẳng bao giờ xảy ra.

Bố mẹ anh đã không phải ra đi…

Và Hee-yeon cũng không phải trải qua ba năm dài đằng đẵng trong cơn hôn mê.

Chẳng phải mọi chuyện sẽ không bị lãng phí thế này sao?

Những lời khen ngợi vì đã vất vả bỗng trở nên đáng xấu hổ.

Bản thân Ji-ho hiểu rõ hơn ai hết, cậu không xứng đáng để nhận những lời đó.

“Ji-ho này.”

“…Cảm ơn cô.”

“May mắn là kết quả kiểm tra của Hee-yeon rất tốt. Có lẽ vì trong lúc hôn mê vẫn được cử động chân tay thường xuyên, nên nếu kiên trì phục hồi chức năng, thằng bé sẽ sớm khỏe lại thôi. Đừng lo quá, Ji-ho.”

Nghe vậy, Hee-yeon khẽ cựa mình, Ji-ho cũng theo phản xạ quay đi chỗ khác. Nhưng ánh mắt cậu vẫn vô thức liếc nhìn em trai. Hee-yeon nhăn mày đầy khó chịu, còn Ji-ho thì lặng lẽ quan sát, trong mắt chứa đựng sự yêu thương khôn cùng.

“Có chỗ nào thấy đau không?”

“…Không biết nữa. Chỉ là… không cảm nhận được rõ lắm.”

“Sẽ sớm ổn thôi. Rất nhanh thôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả.”

May mắn thay, kết quả kiểm tra tổng quát ngay sau khi tỉnh dậy đều khả quan. Dù cơ bắp và hệ tiêu hóa đã suy yếu nghiêm trọng, nhưng theo nhận định của bác sĩ, chỉ cần duy trì chế độ ăn uống và tập luyện phục hồi đúng cách, tất cả đều có thể hồi phục.

“Thật may quá.”

Càng nghe giọng Ji-ho dịu dàng bao nhiêu, trong đầu Hee-yeon càng thêm rối bời bấy nhiêu.

Hee-yoen ghét cậu, nhưng đồng thời cũng thấy tội nghiệp khi nghĩ đến những vất vả Ji-ho đã trải qua suốt ba năm qua. Ngay cả một người chẳng rành sự đời như em cũng có thể đoán được, nếu phải thuê cả hộ lý chăm sóc riêng, chi phí hẳn không hề nhỏ. Chẳng lẽ Ji-ho đã tự mình gánh vác tất cả?

Ánh mắt của Ji-ho dừng lại nơi bàn tay ẩn dưới lớp chăn khiến Hee-yeon cảm thấy khó chịu, bực bội, nhưng đồng thời cũng thấy có lỗi.Em không biết nên đối xử với cậu thế nào mới phải.

Ngay khoảnh khắc Hee-yeon thở dài một hơi, không khí trĩu nặng của căn phòng bị phá vỡ bởi âm thanh cánh cửa mở ra. Ji-ho và người hộ lý đồng loạt ngẩng đầu.

“Bác sĩ đi kiểm tra à?”

Giọng hộ lý vang lên khi nhìn đồng hồ, Ji-ho theo bản năng quay sang.

Làn gió len qua khe cửa, cuốn theo một mùi hương quen thuộc.

“Mãi không thấy ra, tôi cứ tưởng hai người đang có một cuộc hội ngộ đầy nước mắt cơ đấy.”

Đôi mắt Do Yeon-jae lướt qua căn phòng với ánh nhìn sắc lạnh. Không khí bỗng trở nên kỳ lạ.

Ji-ho co rúm người lại như một kẻ có tội, trong khi ánh mắt của Hee-yeon – vừa mới tỉnh lại sau ba năm – đong đầy những cảm xúc phức tạp hướng về anh trai mình.

“À.”

Giận thật rồi nhỉ.

Người kiên trì níu giữ hy vọng dù ai cũng nói rằng chẳng còn khả năng tỉnh lại là ai cơ chứ? Còn không biết điều nữa.

Ngay cả người ngoài cũng nhận ra cảm xúc ấy, huống hồ gì Ji-ho. Anh biết Yeon-jae đang nhìn chằm chằm vào Hee-yeon, thế nên bằng thân hình gầy guộc, anh cố đứng chắn phía trước em gái. Nhưng làm vậy cũng chẳng thể che giấu được gì.

”…Ai vậy?”

Giọng nói khẽ khàng của Hee-yeon vang lên.

Ji-ho nuốt khan. Đôi mắt nãy giờ vẫn hướng về Yeon-jae giờ đây vô thức dao động.

“Không định giới thiệu sao?”

Yeon-jae khẽ cười mỉa, nhún vai đầy ung dung.

”…Người này là… người đã giúp đỡ anh rất nhiều. Bây giờ… anh vẫn đang nhận giúp đỡ.”

Lời giới thiệu ấp úng của Ji-ho khiến Yeon-jae bật cười khẽ. Hắn vốn định dừng lại, nhưng sau cùng lại sải bước về phía trước, đến khi chỉ còn cách giường bệnh một bước chân thì dừng lại. Có lẽ vì vóc dáng cao lớn, khoảng cách ấy dường như bị rút ngắn.

Yeon-jae khẽ nghiêng người, đôi mắt chạm thẳng vào ánh nhìn của Hee-yeon.

“Không giống nhau nhỉ.”

”…Gì cơ?”

Câu nói bất ngờ khiến Hee-yeon cau mày.

Em không hiểu nổi người đàn ông này đã giúp đỡ anh mình bao nhiêu mà lại tỏ thái độ vô lễ như vậy. Nhìn vẻ khó chịu không giấu giếm trên khuôn mặt trẻ tuổi ấy, Do Yeon-jae thoáng cân nhắc xem nên diễn đạt thế nào về mối quan hệ “chủ nợ, con nợ rồi thành tình nhân” của mình với Ji-ho.

Sau một thoáng suy nghĩ, hắn mở miệng.

“Anh của em đang trả ơn tôi đấy.”

”……”

“Bọn tôi là loại quan hệ đó. Tôi đã cho đi nhiều thứ, nên cũng có nhiều thứ cần nhận lại.”

“Anh đang nói gì vậy…?”

Hee-yeon nghiêng đầu, dường như không thể hiểu nổi.

Ji-ho đứng bên cạnh, gương mặt cứng đờ, nhưng rồi cậu gắng gượng nở một nụ cười gượng gạo.

“Em nghỉ ngơi đi. Anh ở đây với em một lúc…”

“Kwon Ji-ho có việc phải làm.”

”……”

“Chẳng lẽ chỉ vì em gái tỉnh lại mà bỏ ngang công việc được sao?”

Giọng nói trầm thấp vang lên, Kwon Ji-ho khẽ phát ra một tiếng “À…” như thể vừa nhận ra điều gì đó. Biểu cảm anh u ám hẳn đi vì lo lắng cho Kwon Hee-yeon, nhưng vẫn gắng gượng gật đầu.

Kwon Hee-yeon nhìn chằm chằm Do Yeon-jae rồi cất tiếng hỏi:

“Công việc? Công việc gì…?”

“À… Tôi sẽ nói sau. Giờ thì…”

“Là sếp của anh à? Còn piano… vẫn tiếp tục chứ? Chơi… nữa không…?”

Nếu Do Yeon-jae là sếp, chẳng phải anh ta cũng là người thuê Ji-ho hay sao? Mối quan hệ này có được xem là “lao động” không? Kwon Ji-ho thoáng suy nghĩ, rồi gật đầu trước câu hỏi của em gái. Dù gì thì anh vẫn chơi piano ở trung tâm âm nhạc, nên xét theo một góc độ nào đó, có thể xem như anh chưa từng từ bỏ nó.

“Vậy Kwon Ji-ho, đi làm thôi.”

“Anh sẽ quay lại vào buổi tối.”

”…Thôi đi, lại đến làm gì nữa.”

“Vậy mai anh đến nhé?”

Không rõ là vì thấy phiền hay vì quá mệt, nhưng thái độ của Kwon Hee-yeon khiến Ji-ho phải hỏi lại xem khi nào thì em ấy muốn gặp mình. Sau một hồi suy nghĩ, cô lí nhí đáp:

“Tối cũng… được.”

Do Yeon-jae tặc lưỡi, bật cười đầy ý vị.

Vừa dứt lời, Do Yeon-jae xoay người bỏ đi, không buồn để lại một câu chúc mau khỏe hay lời an ủi nào. Nhìn bóng lưng anh ta rời đi như lúc đến, Kwon Ji-ho bất giác thấy sốt ruột, vội vẫy tay với em gái.

“Nghỉ ngơi đi nhé.”

”…Đi đi.”

Kwon Hee-yeon nhắm mắt thật chặt, tim Ji-ho chợt lỡ một nhịp. Nhưng thấy hộ lý nháy mắt ý bảo không sao, cậu mới yên tâm xoay người bước ra ngoài.

Ngay khi rời khỏi phòng bệnh, cậu lập tức bị Do Yeon-jae túm lấy, kéo đi thẳng. Cánh cửa cầu thang thoát hiểm bị mở tung, Ji-ho còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị ai đó cưỡng ép chiếm lấy.

“Ưm…!”

Đầu va mạnh vào tường, cơn đau buốt từ phía sau sọ lan khắp toàn thân. Quá bất ngờ, Ji-ho chỉ có thể rên khẽ, vô thức hé miệng.

Lập tức, một chiếc lưỡi dày cộm mạnh bạo luồn sâu vào bên trong, khiến cậu không khỏi ngửa đầu ra sau. Khuôn miệng bị càn quét dữ dội, từ vòm họng đến chân răng trong cùng, từng tấc một đều bị cọ sát đến tê dại.

“Haa…!”

“Chụt… chụt…”

Tiếng nước ướt át vang vọng trong không gian chật hẹp. Đôi tay Ji-ho khẽ run lên, do dự chạm vào lưng Do Yeon-jae, nhưng rồi lại bị đè chặt hơn.

Mãi đến khi tách ra, Yeon-jae mới thở dốc, chậm rãi liếm môi. Đôi mắt anh ta hơi nheo lại, mang theo ý cười châm chọc.

“Sao trông cậu co ro thế kia?”

Ngón tay lướt dọc theo đường viền hàm của Ji-ho, như thể đang trêu đùa con mồi nhỏ bé trong tay mình. Rồi khóe môi anh ta nhếch lên đầy giễu cợt.

“Sao? Cảm động đến mức suýt khóc à?”

Câu nói mỉa mai ấy khiến Ji-ho khẽ rùng mình, hơi thở vẫn chưa ổn định.

”…Sao anh lại làm vậy?”

Cậu miễn cưỡng bật ra câu hỏi, nhưng Yeon-jae không trả lời. Thay vào đó, anh ta lại tiếp tục áp sát, giam cậu vào giữa bức tường lạnh ngắt và thân thể nóng rực của mình.

Dần dần, khi Ji-ho bắt đầu đáp lại, những động tác thô bạo ban đầu của Yeon-jae cũng trở nên mềm mại hơn.

“…Giám đốc.”

“Hình như Kwon Hee-yeon ghét cậu lắm nhỉ.”

“……”

“Tôi nhìn là biết ngay. Còn cậu? Dù bị ghét như thế, nhưng chỉ cần em gái tỉnh lại là đủ vui vẻ rồi à?”

Câu hỏi cất lên khi đôi môi vẫn còn dính lấy nhau, Ji-ho chỉ biết nhón chân, khẽ cắn lên làn da ướt át của đối phương. Cậu khẽ gật đầu, lẩm bẩm một tiếng “Ừm.” Nghe vậy, Do Yeon-jae lại thấy cơn khó chịu vô cớ dâng trào trong lồng ngực.

Nụ hôn quấn quýt cứ thế kéo dài đến khi đôi môi Ji-ho sưng tấy lên, rớm cả máu mới chịu dừng lại.

“Sao mà khó chịu thế này, Kwon Ji-ho.”

“…Dạ?”

Dù đã hôn nhau lâu đến vậy, nhưng ánh mắt Yeon-jae vẫn không hề vơi bớt dục vọng. Thấy thế, Ji-ho bối rối hỏi lại. Yeon-jae chăm chú nhìn gương mặt non nớt đang ngước lên đầy ngây ngô, rồi chợt quay đi, lẩm bẩm.

“Bẩn thật.”

Vứt lại một câu chẳng rõ là đang nói về điều gì, anh ta rời khỏi cầu thang thoát hiểm trước.

Tại trung tâm luyện thi, Ji-ho rơi vào tình huống khó xử liên tiếp ngay từ khi vừa quay lại sau một tuần nghỉ.

Giữa cái nóng oi ả của mùa hè, nhiệt độ thực tế lên đến 38 độ C, thế mà cậu vẫn mặc áo dài tay kín đến tận cổ, thậm chí còn đeo cả khẩu trang. Đám trẻ con thấy vậy, đứa nào đứa nấy đều tò mò nhìn chằm chằm, không ai chịu bỏ qua.

“Thầy ơi! Giờ đang là mùa hè mà!”

“À… thầy bị cảm ấy mà. Khụ, khụ…!” Ji-ho vờ ho đôi tiếng để làm bằng chứng.

“Vậy thầy nghỉ vì bị ốm hả?”

“…Ừ, đúng rồi.”

Nhưng vừa dứt lời, Ji-ho đã giật thót khi một bé gái kéo lấy tay cậu. Đó là Eun-sol, cô bé nắm lấy tay Ji-ho bằng đôi bàn tay nhỏ xíu, rồi bất chợt mở to mắt khi chạm phải bề mặt thô ráp của vết thương.

“Thầy bị thương này! Nhìn đi!”

Eun-sol lập tức kéo tay áo Ji-ho lên, rồi lớn tiếng gọi mấy đứa bạn lại xem. Nghe thấy thế, cả đám trẻ con liền ùa tới, xúm xít quanh Ji-ho. Những vết cắn chằng chịt trên mu bàn tay và các ngón tay khiến chúng tò mò vô cùng. Bọn trẻ nhìn một hồi, rồi bắt đầu phỏng đoán:

“Thầy bị mèo cắn đúng không?”

“Không phải đâu! Là chó cắn ấy!”

“Có khi là thỏ thì sao?”

Ji-ho vội vàng rụt tay lại, kéo tay áo xuống che đi dấu vết, rồi cười trừ:

“Không phải đâu, thầy chỉ bất cẩn thôi mà.”

Nhưng đám trẻ chẳng tin chút nào. Một đứa níu tay áo Ji-ho, một đứa khác châu đầu vào quan sát kỹ hơn.

“Không đúng! Rõ ràng là có con gì đó cắn mà!”

Ji-ho lúng túng không biết giải thích sao, chỉ có thể đứng đó cười cười.

“Không phải chuột hamster à?”

“Ngốc quá! Răng hamster chỉ có hai cái thôi! Còn cái này có nhiều dấu răng lắm, chắc chắn là chó cắn!”

Đám trẻ con tiếp tục bàn luận sôi nổi, cố gắng suy đoán xem vết thương trên tay Ji-ho là do con vật nào gây ra. Cậu khẽ thở dài, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay bé nhỏ của Eun-sol.

“…Không đau đâu. Thầy ổn mà. Gần khỏi hẳn rồi. Cảm ơn mấy đứa nhé.”

Nhưng bọn trẻ vẫn chưa chịu bỏ qua. Một bé trai tròn mắt hỏi lại với vẻ chắc chắn:

“Thầy bị chó cắn đúng không? Đúng là chó mà, phải không?”

“Ơ? À… cái đó thì…”

Ji-ho lúng túng, không biết nên trả lời thế nào. Cậu đâu thể nói ra sự thật được.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo