“Ư… hức…” Ji-ho run rẩy trong dư âm khoái cảm. Yoen-jae banh rộng đùi cậu, ngồi xuống giữa chúng. Anh gom tinh dịch vương trên bụng mềm mại của cậu, bôi lên khe kín khép chặt, rồi lấy thêm gel bôi trơn, đổ đầy. Chất lỏng lạnh lẽo, nhớp nháp khiến cậu khẽ rùng mình. Yoen-jae vỗ nhẹ đùi cậu, như trấn an.
Ngón tay anh luồn vào nếp gấp khô khốc, khiến Ji-ho rên khẽ. Yoen-jae sốt sắng khuấy động bên trong, rồi rút tay ra, vẻ mặt không chút thong dong. Anh kê khối thịt cương cứng vào khe hẹp, nơi bụng dưới cậu căng lên vì kích thích.
“Anh…!” Ji-ho hoảng sợ nhìn anh, gương mặt lộ rõ nỗi lo trước cơn đau sắp đến. Đôi mắt đen của Yoen-jae lóe lên hung tợn, như hỏi cậu sao thế. Ji-ho lắc đầu, cắn chặt môi dưới, thả lỏng hông và nhắm mắt. Đầu khấc thô ráp lập tức đâm vào.
“Thả lỏng ra,” Yoen-jae nói.
“Ư…” Ji-ho lí nhí.
Yoen-jae banh rộng đùi cậu, thúc mạnh hông. Đầu khấc mới chỉ lọt vào giờ bị hút sâu, căng nếp gấp đến cực hạn. “Á…!” Ji-ho hét lên, tay nắm chặt drap giường, với xuống đẩy đùi anh. Nhưng Yoen-jae chẳng giảm lực, mắt dán vào gương mặt ướt đẫm của cậu, rút ra rồi lại đâm mạnh.
Ji-ho run bần bật, như sắp ngất. Khối thịt đâm sâu như gõ vào bụng dưới cậu. Cậu cố đẩy, nhưng vô ích, đành buông tay, ôm lấy bụng mình, nơi khối thịt làm nó phồng lên rồi xẹp xuống liên tục. “Ư… hức…” cậu nức nở.
Cơ thể cậu căng cứng, mọi thư giãn sau cao trào tan biến. Cậu vùng vẫy để giảm đau, nhưng chỉ nhận thêm những cú thúc bạo lực, bị Yoen-jae ôm chặt, ép chịu đựng. Bụng dưới cậu đau nhức. Yoen-jae thích làm tình gây đau. Với omega thì không rõ, nhưng với beta như Ji-ho, luôn thế. Cậu chưa từng tự mình đạt đỉnh khi bị đâm mà không có sự hỗ trợ.
“Anh… ư… nhẹ thôi… đau… đau lắm… ư…!” Ji-ho van xin.
Yoen-jae hôn lên trán đẫm mồ hôi lạnh của cậu, nâng người, banh đùi cậu rộng hơn. Cảm giác khớp háng căng tức và khối thịt đâm sâu hơn khiến tiếng khóc cậu dữ dội hơn. Bạch! Bạch! Tiếng da thịt va chạm, âm thanh nhớp nháp vang lên dâm đãng.
Bắp chân và bàn chân cậu lắc lư giữa không trung. Yoen-jae luồn tay dưới vai cậu, ôm chặt cơ thể gầy, thúc hông như muốn phá nát bên dưới. Sức ép khiến cậu khó thở, nỗi sợ bị xé đôi trỗi dậy. “Ư… hức… đừng… đau… đau quá…!” Ji-ho vùng vẫy.
Nhưng sự chống cự chỉ kích thích Yoen-jae hơn. Anh rút khối thịt ra hết, rồi đâm mạnh một phát, khiến tiếng van xin của Ji-ho hóa thành tiếng rên khàn đục. “Ư… á… á…” Đau nhức lan từ bụng, như thể bên trong đã bầm tím. Bị đâm mạnh thế này, sao có thể lành lặn?
Yoen-jae cố ý nhắm vào một điểm sâu bên trong, liếm sạch nước mắt chảy dài trên khóe mắt cậu, vừa cắn vành tai vừa thúc nhẹ. “Trong này, mềm ra rồi,” anh thì thầm.
“Hức… ư… dừng… anh… tôi muốn dừng… đau… đau quá…” Ji-ho nức nở.
“Muốn dừng thật sao?” Yoen-jae liếm vành tai cậu, hỏi.
Ji-ho không đáp ngay. Anh hỏi như thể sẵn sàng dừng mọi thứ nếu cậu muốn. Ngón tay cậu ngừng cào vai anh. Dưới ánh nhìn dịu dàng kèm rung động nhỏ, Ji-ho vội nói, “Tôi… muốn tiếp tục. Không đau. Tôi thích… thích mà…”
Yoen-jae cười, thả pheromone ra ngay lập tức, chỉ để Ji-ho – một beta – ngửi được. Làn sóng pheromone mạnh mẽ khiến cậu run lên. Khoái cảm bất ngờ khiến miệng cậu hé, tiếng rên bật ra. “Ư…” cậu thở hổn hển.
“Thích không?” Yoen-jae hỏi.
“…Có… có. Thích lắm…” Ji-ho đáp.
Yoen-jae rút hông chậm, rồi đâm vào, lặp lại, cười khi thấy cậu phản ứng ngay khi ngửi pheromone. Cậu diễn vẻ hưng phấn tự nhiên đến buồn cười. Anh không biết cậu đã hóa omega, nên mới nghĩ thế.
Ji-ho nhắm mắt, chìm trong hơi nóng lan tỏa từ sâu bên trong. Nghe Yoen-jae trêu hỏi cậu biết gì về pheromone mà thích, cậu rúc vào ngực anh, thì thào, “Ngại lắm…” Cử chỉ ấy chẳng tệ, nên Yoen-jae không ép cậu ngẩng lên.
“Ư… á…!” Ji-ho rên.
“Ra trong nhé?” Yoen-jae hỏi.
“Ư…! Có… ra trong đi…” Ji-ho đáp, giọng kéo dài.
Khoái cảm mới lạ khiến cậu run. Tình dục với Yoen-jae trước giờ như pháo nổ trong bụng, nhưng giờ như điện giật từ chân lan khắp người. Vùng kín cậu cọ vào bụng anh, rỉ tinh dịch. Yoen-jae lật cậu nằm sấp, nâng hông cao – tư thế đi sâu nhất. Trước đây, tư thế này chỉ mang chút khoái cảm, nhưng giờ, mọi góc độ đều khiến cậu sướng ngất.
Môi Yoen-jae lướt dọc sống lưng cậu. Pheromone thấm vào nước bọt hay qua vết cắn, Ji-ho không rõ, nhưng mọi kích thích đều mãnh liệt hơn. “Cảm thấy gì?” anh hỏi.
“Ư… không… không gì cả…” Ji-ho đáp.
“Vậy sao thích thế? Chỗ này bám chặt lấy tôi, co bóp dữ lắm,” Yoen-jae cười, tăng pheromone, khiến cậu run hơn.
“Á… anh… sâu… sâu quá…” Ji-ho rên.
“Sẽ ra nhanh thôi, chịu chút. Không đau, đúng không?” Yoen-jae nói.
“Ư… á…!” Ji-ho thở hổn hển.
Khối thịt vẫn cương đổ thêm chất lỏng đặc sệt, làm bẩn drap giường. Yoen-jae đâm mạnh vào chỗ cậu từng kêu đau, ép hông đến khi mông cậu ép phẳng, rồi chôn đầu khấc sâu nhất, phóng tinh. Tinh dịch nóng hổi bắn vào thành trong khiến Ji-ho run bần bật. Tiếng thở gấp là thứ duy nhất vang bên tai Yoen-jae.
Anh vuốt sống lưng đẫm mồ hôi của cậu, rồi lại bắt đầu chuyển động.
Trong hai ngày ở biệt thự của Yoen-jae, Ji-ho không ra ngắm biển đêm lần nào. Hứng thú cháy bỏng của anh kéo cậu vào cơn mê, chỉ biết lắc lư theo nhịp. Cậu hiểu rõ pheromone ảnh hưởng thế nào đến tình dục. Càng làm, cậu càng điên cuồng vì anh, chỉ nhớ mình khóc lóc trong sung sướng. Lo anh nghi ngờ, nhưng anh chỉ bảo cậu nhạy cảm nên đáng yêu, rồi tiếp tục tham lam. May mà thế.
Trong vòng tay siết chặt, Ji-ho chậm chạp chớp mắt. Ngoài cửa sổ, đêm đã qua, bình minh ló dạng. Ánh sáng xanh nhạt lọt qua rèm mỏng. Cậu thở nhẹ, không nhớ ký ức bị cắt từ khi nào. Tiếng sóng mơ hồ len qua cửa kính khép kín khiến cậu muốn ra ngoài. Mất vài phút, cậu mới dám gỡ tay Yoen-jae, lén rời giường.
Không tìm thấy quần áo, Ji-ho khoác tạm áo choàng tắm anh hay mặc cho cậu. Nhón chân, cậu lặng lẽ đi qua phòng ngủ. Tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài. Dù biết Yoen-jae đang ngủ, cậu vẫn ngoái lại, mãi mới mở cửa vào phòng khách.
Phòng khách mát hơn phòng ngủ ấm áp. Nhìn ra ngoài tối, cậu vội đến cửa chính, nhưng sợ tiếng cửa đánh thức anh, cậu chọn cửa kính lớn của phòng khách. Không hiểu sao mình nghĩ ra cách ấy, nhưng chân cậu không dừng, bước thẳng ra ngoài.