Bước vào phòng Cục trưởng, Shin Aehee đang ngồi sau bàn làm việc đứng dậy. Yoon Taehwa khẽ cúi đầu rồi hiển nhiên đi đến ghế sofa đặt phía trước.
“Nghe nói cậu vừa xử lý một vụ à?”
Cục trưởng Shin hỏi với giọng khá vui vẻ, pha chút tiếng cười. Sau đó, như đã chuẩn bị sẵn, bà lấy một phong bì tài liệu đặt gọn gàng trên bàn và ngồi xuống đối diện.
“Bà hỏi một điều hiển nhiên quá. Đội trưởng đội 2 nói rằng Cục trưởng cũng đã nghe rồi mà.”
“Chuyện ngang hàng hay không ấy à? Nghe rồi. Tôi để mặc vì biết Đội trưởng Yoon sẽ tự xử lý.”
Trước lời nói quá thẳng thắn, Yoon Taehwa khoanh chân và nhìn người phụ nữ đối diện. Dù sao thì việc bà ấy là một người có năng lực hệ tinh thần cấp S hiếm gặp đã đủ khó chịu rồi, nhưng việc bà ấy bằng tuổi mẹ mình lại càng khiến anh khó đối phó hơn. Có lẽ cũng vì không có nhiều người trong Trung tâm ở vị trí có thể ra lệnh cho anh.
Dù có nhiều chức vụ cao hơn đội trưởng, nhưng không có nhiều người có thể tùy tiện sai khiến một Esper cấp S như anh.
‘Chắc là vì áp lực mà một Esper cấp S tạo ra.’
Theo thống kê, Hàn Quốc có số lượng Esper cấp S tương đối nhiều hơn so với các quốc gia khác.
Tuy nhiên, đó chỉ là “tương đối” nhiều, chứ giá trị tuyệt đối thì không hề lớn. Đội 1, toàn bộ là cấp S, cũng chỉ có khoảng năm người, và kể cả khi cộng thêm các đội trưởng của từng đội, cũng chưa chắc đã đủ mười người. Kể cả khi tính cả những Esper đã rút khỏi hiện trường, cũng chưa đến hai mươi người.
Trong số đó, Shin Aehee là một Esper thuộc hệ tinh thần. Xét đặc điểm của các Esper cấp S, hầu hết thuộc hệ vật lý hoặc hệ tự nhiên, thì đây là một điều cực kỳ hiếm gặp.
‘Chà, đó không phải là điều mình nên nghĩ.’
Yoon Taehwa là người thuộc hệ năng lực đặc biệt, còn hiếm hơn cả vậy.
“Tôi định giữ lại và quản lý ở đội mình một thời gian.”
“Đội trưởng Yoon, tôi biết cách huấn luyện của cậu và bình thường tôi sẽ đồng ý, nhưng bây giờ thì không tiện.”
Đây là lần đầu tiên anh bị can thiệp vào việc này. Yoon Taehwa nghiêng đầu vẻ khó hiểu. Ngay sau đó, ánh mắt lơ đãng của anh hướng về phong bì tài liệu mà Shin Aehee đang cầm. Trên phong bì màu vàng có đóng dấu ‘Tuyệt mật’.
“Sẽ có hai người từ Nga đến. À, nói chính xác thì họ đã ở Hàn Quốc rồi.”
“Vị khách mà bà nói là người của Nga sao?”
Yoon Taehwa dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào phong bì tài liệu trượt đến trước mặt anh. Anh cứ tưởng là một quan chức cấp cao của chính phủ nên mới gọi riêng anh, nhưng hóa ra lại là Nga. Thật không ngờ.
“Đúng vậy. Một người là nghiên cứu viên, nhưng một người là Esper, nên Đội trưởng Yoon hãy trực tiếp quản lý. Chúng ta không thể giao một Esper nước ngoài cho người khác ngoài cậu được, đúng không?”
“Thuộc tổ chức nào?”
“Cá voi sát thủ.”
Một cái tên không thể không biết. Đó là biệt danh của guild lớn nhất Nga.
Thời đại mà hàng chục, hàng trăm binh lính bình thường dựa vào số lượng để tiêu diệt hầm ngục đã qua từ lâu rồi. Những người tiến vào hầm ngục là thú nhân hoặc người có năng lực đặc biệt đã tiến hóa, tức là các Hunter, và tổ chức mà họ thành lập chính là guild.
‘Cá voi sát thủ’ là một guild lớn nằm trong top 3 thế giới trong số vô số guild. Ngay cả ở Hàn Quốc, nơi không có guild lớn nổi bật, các guild trên thế giới vẫn luôn là mối quan tâm hàng đầu, nên không thể không biết tên đó.
Yoon Taehwa cũng không phải ngoại lệ. Là người làm việc cho chính phủ, việc thu thập thông tin về các guild lớn cũng là một phần công việc của anh, và trong số đó, anh nắm rõ tất cả các guild lớn. Bởi vì không biết khi nào và ở đâu họ sẽ bắt tay với nhau.
Mặc dù không có tên gọi là guild, nhưng công việc mà Trung tâm xử lý không khác biệt nhiều so với họ. Vì được chính phủ quản lý trực tiếp và do tính chất của cơ quan nhà nước nên không thể đo lường xếp hạng chính thức, nhưng có nhiều quốc gia giống Hàn Quốc, nơi các cơ quan chính phủ cũng tương đương với các guild lớn.
“косатка…” (Kosatka)
Yoon Taehwa lăn lưỡi phát âm một từ quen thuộc. Đó đúng là một guild mà anh có duyên nợ.
Không phải mọi quốc gia đều trực tiếp quản lý hầm ngục từ chính phủ như Hàn Quốc. Cách đối phó với hầm ngục, cũng như cách quản lý người có năng lực đặc biệt, thú nhân, hoặc guild, khác nhau rất nhiều giữa các quốc gia.
Điển hình, guild của Anh thuộc hoàng gia, và Mỹ thì mỗi bang lại có guild chính riêng để xử lý hầm ngục.
Tuy nhiên, việc các guild tư nhân xử lý công việc và nhận tiền phổ biến hơn nhiều, và ví dụ điển hình chính là Nga.
‘Nói đúng ra thì có liên quan sâu sắc đến chính phủ Nga, nên nói họ chỉ là một guild tư nhân thì hơi sai lệch.’
Yoon Taehwa lôi ra một từ đang dần biến mất cùng với sự xuất hiện của các guild.
“Không phải quan chức chính phủ mà là phía Hồng Mafia.”
Việc hợp tác giữa các quốc gia không phải là chuyện ngày một ngày hai, nên nếu đối phương là thuộc chính phủ thì Cục trưởng Shin sẽ không bí mật gọi anh đến như vậy. Dù không phải thế, cái tên Kasatka cũng đã nói lên tất cả rồi.
“Hồng Mafia? Chà, nói vậy cũng không sai. Nhưng giờ họ được gọi là guild rồi. Họ cũng đảm nhận công việc của chính phủ Nga nữa.”
“Họ đã xử lý công việc của chính phủ từ thời Hồng Mafia rồi mà.”
Yoon Taehwa cười khẩy và ngả lưng vào ghế sofa. Việc đối phương là Hồng Mafia hay một guild lớn không quan trọng lắm đối với anh.
“Có vẻ như bên đó đã yêu cầu hợp tác.”
“Đúng vậy. Chắc cậu đã nhận ra rồi, bên trên đã đồng ý.”
“Chắc là có gì đó muốn lấy từ Trung tâm.”
Cục trưởng Shin chỉ vào phong bì tài liệu bằng cằm, như muốn anh xác nhận.
“Năm năm trước chúng ta đã giúp đỡ họ một lần rồi. Nên cũng khó mà từ chối.”
“…St. Petersburg.”
Đó là một nhiệm vụ do chính anh chỉ huy nên không thể nào quên được. Yoon Taehwa nhớ lại năm năm trước và mở phong bì tài liệu. Bên trong có hai tài liệu được phân loại.
“Có vẻ một con kiến đã xâm nhập vào guild, giết một thành viên và trốn sang Hàn Quốc.”
Năm năm trước, lý do Yoon Taehwa đến Nga đã được Shin Aehee tiết lộ. Chỉ có địa điểm là thay đổi.
Đã từng có một nhóm khủng bố ‘Kiến’ sát hại một Esper thuộc Trung tâm và bỏ trốn sang Nga. Họ đã xử lý tên đó với sự giúp đỡ của guild quản lý khu vực Nga, và guild đó chính là Kasatka.
‘Vẫn còn hoành hành khắp nơi.’
Trong một thế giới đang trải qua thời kỳ biến động, việc các nhóm khủng bố không bén rễ chỉ là một ảo tưởng. Giống như vô số guild ra đời, vô số tổ chức khủng bố cũng xuất hiện.
Trong số đó, có những tổ chức đã duy trì tồn tại trong một thời gian rất dài, và ‘Kiến’ là một trong số đó. Đó cũng là cái tên luôn được nhắc đến khi liệt kê các vụ khủng bố nổi tiếng.
Lý do một tổ chức khủng bố xuyên quốc gia lại có một cái tên khá đáng yêu lại xuất phát từ một sự kiện rất nhỏ.
Hơn mười năm trước, một ủy viên của tổ chức quốc tế IG đã có bài phát biểu quan trọng, tuyên bố sẽ quét sạch những kẻ khủng bố đó.
‘Chúng chỉ là những con kiến thôi. Những con kiến sẽ bị giẫm nát bởi bước chân của thế giới đang tiến về một tương lai lớn hơn, biến mất không dấu vết!’
Ngày hôm sau, ủy viên đó được tìm thấy đã bị sát hại, và trên bụng căng phồng vì bị báo thù có khắc chữ ‘Kiến’. Đó là một cách trả đũa trắng trợn đối với IG.
Từ vụ việc đó, họ tự gọi mình là ‘Kiến’, và thay vì bị giẫm nát biến mất, chúng ngày càng mở rộng thế lực. Trong một thời đại mà những con người vượt ngoài giới hạn bình thường hoành hành, việc không có kẻ nào phô trương sức mạnh lại là điều kỳ lạ hơn.
“Đó là một đề nghị không thể từ chối.”
“Đúng vậy. Cùng lý do đó, họ yêu cầu hợp tác thì chúng ta không có lý do gì để từ chối.”
Yoon Taehwa kéo tài liệu nhô ra khỏi phong bì.
Giờ đã biết lý do thành viên guild Kasatka đến Hàn Quốc, đã đến lúc tập trung vào họ.
“Ý bà là họ đi cùng một nghiên cứu viên chứ không phải Guide sao?”
“Esper đến xử lý là cấp S nên sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu.”
Những quốc gia đã trải qua thời gian dài biến động như Hàn Quốc có số lượng Esper vượt trội. Không biết có phải do sự tiến hóa di truyền khiến họ thà chiến đấu rồi chết cùng nhau hay không, nhưng số lượng Esper cấp cao cũng nhiều tương ứng với số lượng vượt trội của họ.
Tuy nhiên, bù lại, số lượng Guide lại không bằng số lượng Esper.
Thà dẫn theo một Guide còn tốt hơn.
“Có một vấn đề, và đó là một nhân vật khá lớn.”
Có tổng cộng hai tài liệu. Yoon Taehwa định đọc trang đầu tiên thì ngẩng đầu nhìn Cục trưởng.
“Một người là Brigadier.”
“Đội trưởng hành động trực tiếp?”
“Đúng vậy. Là cháu của Pakhan. Đội do hắn ta dẫn đầu là Boron (Ворон).”
Yoon Taehwa gật đầu như để ghi nhớ rồi nhìn xuống tài liệu. Một bức ảnh được ghim ở trang đầu tiên. Đó là bức ảnh được chụp chỉ 30 phút trước.
Bức ảnh chất lượng cao cho thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái đang nhìn vào gương chiếu hậu, và người phụ nữ ngồi ở ghế hành khách đang nhìn vào máy tính bảng, đủ để nhận diện ngoại hình của các nhân vật chính.
Yoon Taehwa chỉ lưu lại hình ảnh đại khái của đối phương vào đầu rồi đặt bức ảnh xuống.
[Лилия Владимирович Михайлов] (Liliya Vladimirovich Mikhailov)
Anh có thể giao tiếp cơ bản bằng tiếng Nga nhưng không có tài đọc. Khi anh nhìn với vẻ mặt như muốn hỏi “Cho tôi cái tài liệu kiểu gì thế này?”, Shin Aehee đọc tên giúp anh.
“Liliya Vladimirovich Mikhailov.”
Vì không quen với những cái tên dài nên anh chỉ nhớ đại khái tên đầu tiên và bỏ qua phần còn lại.
Liliya nghĩa là hoa huệ đúng không? Đối với Esper, giới tính không quan trọng, nên việc một người phụ nữ là đội trưởng hành động trực tiếp cũng không có gì lạ.
“Và còn một vấn đề nữa.”
Yoon Taehwa hoàn toàn đặt tài liệu xuống và nhúc nhích đầu ngón chân. Dù sao thì đó cũng là những người mà anh phải chịu trách nhiệm, nên khi gặp họ, anh sẽ biết họ là ai.
“Họ đến cách đây một tiếng… Vừa đúng lúc có một hầm ngục mở gần sân bay. Có vẻ họ đã vào đó.”
Anh tựa đầu vào bàn tay chống khuỷu, xương ngón tay lướt qua cuối lông mày.
“Nếu là hầm ngục cấp A trở lên thì tôi đã nhận được báo cáo rồi, nên chắc là cấp thấp… Với Esper cấp S thì họ sẽ tự mình chui ra thôi.”
“Dù sao đi nữa, đây là hầm ngục của nước ta mà Esper nước ngoài lại ra vào tự do như vậy thì có hơi… không ổn chút nào phải không? Ai mà biết được sẽ có gì từ đó chui ra.”
Cục trưởng Shin cười tươi và ra lệnh một cách dứt khoát.
“Thế nên, Đội trưởng Yoon đi một chuyến nhé.”
Đôi lông mày thẳng tắp của anh nhăn lại.
Pakhan: Từ dùng để chỉ thủ lĩnh Hồng Mafia.
---