[Novel] Trigger Safety - Chốt An Toàn - Chương 8

4 tiếng trước.
Han Suyeon nhìn gương chiếu hậu với ánh mắt nhàm chán. Cảnh đường phố trôi qua chậm rãi, giống như tốc độ của chiếc xe đang lăn bánh.
Đây là lần thứ hai anh ta đặt chân đến Hàn Quốc, nhưng anh ta không cảm thấy ấn tượng đặc biệt nào. Đó là vì anh ta không phải là một người nhạy cảm đến mức có thể hào hứng vì những chuyện như vậy.
‘Lâu rồi không gặp.’
Dù thỉnh thoảng có nghe những câu chuyện về Hàn Quốc khi lớn lên, anh ta chưa bao giờ dành sự quan tâm đặc biệt hay đặt ý nghĩa gì khác vào đó. Anh ta còn không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào đối với Nga, nơi anh ta sinh ra và lớn lên, thì làm sao có thể cảm thấy đặc biệt với đất nước của cha mình được. Tuy nhiên, đó là một nơi khá thú vị. Về nhiều mặt.
“Cảm nghĩ của anh khi đến Hàn Quốc thế nào?”
Ánh mắt anh ta rời khỏi gương chiếu hậu khi nghe thấy giọng nói từ ghế phụ lái. Người phụ nữ trông trẻ hơn tuổi thật nhờ những đốm tàn nhang và mái tóc xoăn, vừa lấy kính ra vừa hỏi.
“Sao lại nói tiếng Hàn?”
Han Suyeon không nói cảm nghĩ mà hỏi lại với giọng chậm rãi. Câu hỏi “Tại sao lại dùng ngôn ngữ của nước khác?” trở nên vô nghĩa khi anh ta nói tiếng Hàn trôi chảy.
“Anh đã đặt chân lên đất Hàn Quốc rồi mà. Nếu muốn hợp tác với Trung tâm trong thời gian tới thì phải dùng tiếng Hàn, nên tôi muốn tập dượt trước.”
“Tập dượt…”
Cách phát âm chậm rãi của anh ta, như thể đang bắt chước phát âm của người phụ nữ, cũng rất trôi chảy.
Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ lái là giáo viên tiếng Hàn của Han Suyeon. Xét việc cô ấy chỉ hơn anh ta khoảng năm, sáu tuổi, mối quan hệ của họ gần với bạn bè hơn là thầy trò.
Kim Hyena, người thích tên Hàn Quốc hơn tên Nga Hanna, là người gốc Hàn, sinh ra từ một thành viên guild Nga và một thành viên guild Hàn. Họ đã quen nhau từ khi cô ấy bốn tuổi, nên cũng đã hơn hai mươi năm rồi.
Tất nhiên, việc cô ấy thuộc Boron không chỉ vì tình bạn. Boron là một trong những đội tinh nhuệ hàng đầu ở Nga và mỗi thành viên guild đều làm tốt phần việc của mình. Kim Hyena cũng không phải là ngoại lệ.
“Bốn chiếc…”
Han Suyeon lại liếc nhìn gương chiếu hậu và lẩm bẩm. Anh ta để mặc chúng xem có bao nhiêu chiếc sẽ theo, và tổng cộng có bốn chiếc xe nổi bật. Vì anh ta cố ý để lộ ngày và giờ đến Hàn Quốc, nên việc có những gương mặt lạ bám theo là điều đương nhiên.
“Vừa hay có một hầm ngục xuất hiện gần đây.”
Kim Hyena nhìn vào máy tính bảng và nghiêng màn hình cho anh ta xem. Khi một hầm ngục xuất hiện, vị trí của nó ngay lập tức lan truyền qua SNS nên không phải là thông tin khó tiếp cận.
Han Suyeon nhanh chóng kiểm tra hầm ngục trên màn hình rồi lại đưa mắt nhìn thẳng về phía trước. Giữa đôi môi dày, một giọng điệu khá nhẹ nhàng thoát ra.
“Xử lý rồi đi không?”
“Trong hầm ngục sao?”
Kim Hyena, người đang xác định chính xác vị trí hầm ngục, hỏi lại với giọng không mấy ngạc nhiên. Đó là vì cô ấy biết rõ cách làm việc thông thường của đội trưởng.
Thay vì ngăn đội trưởng hành động định đi vào hầm ngục của nước khác ngay sau khi đặt chân lên đất Hàn Quốc, cô ấy đã đồng tình với những ý kiến logic.
“Ừm, chỗ đó thì gọn gàng hơn. Vừa mới đến Hàn Quốc mà không thể cứ thế kéo lũ đó về Trung tâm được… Bọn chúng là những kẻ sẽ bắn nhau trước khi kịp đến nơi, nên tôi cũng không muốn bị lộ mặt trên tin tức nước khác.”
Vì chúng bám theo để giết nên việc đi đến Trung tâm một cách yên ổn là không thể. Kim Hyena đang nhập vị trí hầm ngục vừa xác nhận vào hệ thống định vị thì bình thản hỏi.
“Nhưng đội trưởng, anh biết là chúng ta vẫn chưa biết cấp độ hầm ngục đúng không?”
Do không mang theo thiết bị giám định, dù có đến ngay cũng khó xác định cấp độ.
“Ừ.”
KÍTTTT!
Cùng với câu trả lời chậm hơn một nhịp, vô lăng bị bẻ lái mạnh. Chiếc xe đang lăn bánh chậm rãi bắt đầu lao đi trên đường.
Tiếng còi xe inh ỏi vang lên từ khắp nơi, rồi những chiếc xe bám theo từ phía sau và hai bên bắt đầu tăng tốc một cách dữ dội. Dù lái xe thô bạo, Kim Hyena vẫn quen thuộc, cột chặt mái tóc dài thành một. Sau đó, cô quay người lại, lấy khẩu súng và con dao đã ném đại vào ghế sau.
“Nếu là cấp A thì đội trưởng một mình xử lý được nên không vấn đề gì, nhưng nếu là cấp S thì anh định làm thế nào? Lại không có Guide nữa chứ. À, trước đó thì Trung tâm có ra tay không nhỉ.”
Đó là những động tác không hề thừa thãi, không giống với một người làm nghiên cứu.
“Nếu là cấp S thì…”
Han Suyeon ngừng lại một lát để chọn lời. Đó là một câu trả lời chậm rãi, trái ngược với tốc độ đang tăng nhanh.
“Cứ ném cho quái vật ăn thôi, gì đâu.”
Khóe mắt khẽ híp lại không hề tỏ ra đùa giỡn chút nào.
Đó là một khoảng cách gần đến mức máu không thể không bắn tung tóe. Tuy nhiên, những giọt máu lạnh lẽo cứ thế rơi xuống đất, không chạm vào bất cứ ai. Đó là một chuyển động yếu ớt, như thể bị một lớp màng vô hình chặn lại.
*Khò khè, khặc, khặc.*
Những kẻ bị máu lấp đầy cổ họng, không thể thở được thường phát ra âm thanh tương tự như quái vật. Han Suyeon nhíu mày nhìn chằm chằm vào cái cổ họng bị rách bởi vết thương sắc bén, máu tuôn ra ồ ạt. Anh ta ghét máu.
*Rắc.*
Anh ta khẽ nhúc nhích ngón tay, một tiếng xương vỡ vang lên cùng với tiếng cổ bị bẻ gãy gọn gàng.
*Chừng này là xong rồi nhỉ…*
Đứng sững giữa hiện trường máu me, anh ta thờ ơ nhìn xung quanh. Một vài kẻ trong số những người xông vào hầm ngục đã đuổi theo Kim Hyena, nhưng anh ta không cảm thấy lo lắng chút nào. Ngay từ đầu, tất cả những người có năng lực đặc biệt và thú nhân đều đổ dồn về phía này.
*Chậc.*
Anh ta khẽ tặc lưỡi với những xác chết dưới chân mình, rồi từ từ quay người lại và bắt đầu bước đi. Đó là một cái chết dễ dàng đến mức không cần Guiding.
Han Suyeon di chuyển thong thả, vừa tìm Kim Hyena vừa tham quan hầm ngục. Đã mất công đến Hàn Quốc rồi, anh ta nghĩ không tệ nếu điều tra về hầm ngục cấp E đã bắt nguồn từ nơi đây.
“Chà, mục đích thực sự thì khác.”
Đó là lúc anh ta đang bước đi, thỉnh thoảng đá vào một hòn đá lăn lóc trên mặt đất như một đứa trẻ đang nghịch.
“….”
Bước chân tinh nghịch chợt dừng lại. Đó là vì anh ta cảm nhận được sự hiện diện từ phía sau.
Quả nhiên, khi anh ta quay lưng lại, một kẻ vừa mới nhập cuộc đang đuổi theo anh ta. Vì xác chết nằm la liệt trên đường đi, giờ đây hẳn là hắn ta đã mất trí rồi.
*Đồ điên!*
Han Suyeon không cố tình tránh xa mà dừng lại ngay tại chỗ. Lời chửi “đồ điên” đã nghe quá nhiều đến mức nhàm tai. Đến mức này thì kẻ đuổi theo thằng điên còn điên hơn không, một suy nghĩ vu vơ thoáng qua.
*Cạch.*
Vì không né tránh, khoảng cách với người đàn ông đang chạy đến nhanh chóng rút ngắn lại. Tiếng tháo chốt an toàn vang lên cùng với nòng súng chĩa vào đầu. Han Suyeon đứng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khẩu súng đang chĩa vào mình và người Nga cầm súng đó.
Sao lại không làm gì cả.
Không giống thú nhân, nếu là Esper hay Shooter thì đã đến lúc sử dụng năng lực rồi, thật kỳ lạ. Không có tên ngốc nào lại ngu đến mức chỉ cầm một khẩu súng mà dám lao vào.
‘Chẳng lẽ…’
Han Suyeon lục lọi trong ký ức đang phai nhạt. Hắn ta đến đây ư? Không ngờ lại gặp ở đây chứ không phải Trung tâm.
*Làm gì thế? Bắn đi.*
Hoặc cũng có thể hắn là một thằng ngốc.
Khi anh ta hào phóng đề nghị, người đàn ông giật mình run vai.
Han Suyeon chỉ chớp mắt, không nhúc nhích ngón tay nào. Dù có khả năng đối phương đang giấu chiêu, anh ta vẫn giữ thái độ cực kỳ thong thả.
Kẻ thù có năng lực đặc biệt nào, hay giấu chiêu gì đi nữa, cũng không quan trọng. Bởi vì chỉ cần muốn, anh ta có thể khiến người đàn ông tự bắn vào đầu mình bằng súng. Hơn nữa, anh ta biết hàng chục cách để giết đối phương mà không cần sử dụng năng lực.
*Bảo bắn rồi sao vẫn đứng yên vậy chứ.*
Anh ta thậm chí đã cho cơ hội để đối phó tạm bợ, nhưng không hiểu tại sao hắn ta lại câu giờ. Với sự tò mò thuần túy, anh ta mở to mắt hỏi, người đàn ông bắt đầu la hét ầm ĩ.
*Đối với mày, tình huống này buồn cười lắm đúng không? Hả? Thằng công tử bột lớn lên trong nhung lụa lại còn có năng lực đặc biệt nữa thì thấy mọi thứ đều dễ dàng hả?*
Han Suyeon ngoan ngoãn lắng nghe lời người đàn ông. Nếu đến để giết anh ta thì cứ bắn đi chứ sao lại nói nhiều vậy.
Giết luôn không nhỉ. Đó là lúc một suy nghĩ thoáng qua trong đôi mắt đang cụp xuống.
ĐOÀNG!
Cùng với tiếng động trầm đục, một viên đạn bay tới xuyên qua cánh tay người đàn ông.
*Aaaaa! Chết tiệt!*
Han Suyeon quay đầu về phía nòng súng của đối phương. Một người đàn ông mặc đồng phục Esper màu đen đang bước đến, không chút ngần ngại nổ súng.
Khoảnh khắc nhận ra sự hiện diện của người đàn ông, các đầu ngón tay của anh ta tự động nhúc nhích. Trái với cử động tinh tế đó, đôi mắt xám không hề chớp lấy một lần, cứ như thể đã bị đông cứng.
ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Những phát súng không chút do dự, không lệch một ly.
*Khặc…!*
Người đàn ông trúng đạn liên tiếp vào đầu gối, ngã xuống đất. Đã đến lúc tập trung vào kẻ thù, nhưng Han Suyeon không rời mắt khỏi người đàn ông tóc đen. Chắc chắn đó là anh ta. Yoon Taehwa.
“Thuộc tổ chức nào.”
Người đàn ông không chút do dự giẫm lên kẻ vừa ngã xuống, hỏi về tổ chức bằng tiếng Hàn.
Han Suyeon kiên trì nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó. Những lời chửi rủa của kẻ đến giết anh ta bị che lấp bởi giọng nói trầm thấp nên không nghe rõ.
‘Cuối cùng thì.’
Khoảnh khắc hình dáng mờ nhạt dần trở nên rõ nét, nó mang lại một cảm giác rùng rợn đến lạnh sống lưng. Đầu ngón tay run lên tê tái.
ĐOÀNG!
Đó là lúc Yoon Taehwa bắn bay đầu người đàn ông vừa ngã xuống. Han Suyeon thở ra hơi thở bị nén lại và di chuyển một cách tùy tiện. Anh ta không bận tâm đến vật thể kim loại lạnh lẽo chạm vào ngực mình.
Cánh tay định ôm lấy eo đối phương vô thức dừng lại. Đó là vì suy nghĩ “chưa phải lúc” lướt qua trong đầu.
“….”
Thay vào đó, Han Suyeon hít một hơi ngắn và nhẹ nhàng tựa trán vào vai Yoon Taehwa. Thính giác nhạy bén của anh ta dễ dàng nắm bắt nhịp tim của người đang dựa vào. Đó là một nhịp đập bình tĩnh đến khó tin, không thể tưởng tượng được rằng anh ta vừa giết người vài giây trước.
Hành xử ngoan ngoãn khó hơn anh ta nghĩ. Han Suyeon siết chặt bàn tay đang dừng lại trong không trung. Đó là điểm mù mà Yoon Taehwa không thể nhìn thấy.
Anh ta lặng lẽ hít thở đều, chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn người đàn ông đã cho anh ta mượn bờ vai.
“Làm gì…”
Vẻ mặt sắc bén của Yoon Taehwa hiện lên sự ngạc nhiên. Han Suyeon khẽ cười khi nhìn lên khuôn mặt được điêu khắc lạnh lùng như tinh thể tuyết.
“Gặp được hoàng tử cưỡi bạch mã thì cảm giác như thế này đây.”
Quạ thì không bao giờ bỏ lỡ thứ mà mình muốn.

---
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo