Chương 112
Ngay khi tờ giấy được gắn vào chân, con chim nhỏ tung cánh bay vút trong đêm, biến mất nơi xa.
Andy đóng cửa sổ lại, sau đó dập tắt ánh nến chiếu sáng căn phòng. Người sẽ nhận được lá thư này, có lẽ đến giờ vẫn thao thức chờ đợi câu trả lời, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ.
Cùng thời điểm đó, Knox đứng bên cửa sổ, lặng lẽ dõi theo bóng chim biến mất vào bầu trời. Trong căn phòng tối om, hắn không rời mắt cho đến khi con chim khuất hẳn. Một tiếng cười nhạt thoáng lướt qua khóe môi, rồi hắn vung tay kéo mạnh tấm rèm cửa.
Tấm rèm dao động dữ dội trước khi rơi vào tĩnh lặng.
Ngay từ đầu, hắn chưa từng ôm hy vọng rằng họ sẽ không cài người vào bên cạnh mình. Nhưng tận mắt chứng kiến lại khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Có đem mọi thứ về vị trí cũ thì cũng có ích gì chứ.”
Knox lẩm bẩm.
“Cuối cùng vẫn chỉ muốn kiểm soát ta mà thôi.”
Con chim đen tiếp tục bay, xuyên qua bầu trời tăm tối, rồi chầm chậm hạ thấp độ cao.
Điểm đến của nó—chính là phủ công tước Via.
Buổi sáng hôm sau, người đầu tiên tìm đến dinh thự, đương nhiên là Esterion Londer, người đang cõng theo cô em gái bệnh tật.
Quản gia để hắn chờ trong phòng tiếp khách một lát, rồi đi lên lầu báo cáo với Knox.
Vẫn còn sớm, có khả năng công tước vẫn chưa thức dậy.
Gõ cửa!
“Vào đi.”
Thế nhưng, ngay khi tiếng gõ cất lên, một giọng nói rõ ràng vang lên từ bên trong.
Knox đứng bên cửa sổ, vẫn khoác trên người áo choàng ngủ. Andy nhìn hắn một lúc, sau đó cúi đầu rồi trình bày:
“Ngài Esterion Londer đã đưa em gái đến đây. Tôi có cần chuẩn bị phòng ở biệt viện không?”
“À.”
Knox khẽ lắc đầu.
“Không, đưa vào chính viện.”
“…Ngài nói chính viện sao?”
“Cho họ một căn phòng tử tế. Còn Esterion Londer, bảo hắn lên gặp ta.”
“…Tôi hiểu rồi.”
“Hai mươi phút nữa.”
“Vâng, thưa công tước.”
Dứt lời, Knox rung chiếc chuông trên bàn. Hầu cận đang chờ sẵn bên ngoài lập tức bước vào. Andy hành lễ rồi rời khỏi phòng.
Đám hầu hạ kéo rèm cửa sang hai bên, bắt đầu thay y phục cho Knox. Hắn hơi nheo mắt, vẫn còn vương chút ngái ngủ, lặng yên để bọn họ chỉnh trang cho mình.
“Phải nuông chiều đến mức nào mới khiến kẻ khác phát điên đây nhỉ…”
Knox lẩm bẩm, chậm rãi chớp mắt.
Những hầu cận bên cạnh vờ như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục cẩn thận phục vụ.
Nhưng Knox biết rõ, từng hành động, từng lời nói của hắn đều sẽ được thuật lại đầy đủ với quản gia.
Hoàn tất việc thay y phục, Knox chỉnh lại cổ tay áo, sau đó rời khỏi phòng.
Một gia nhân nhanh chóng mở cửa, hắn bước ra ngoài, đi thẳng đến thư phòng.
Ngay khi hắn vừa an tọa, một tiếng gõ cửa vang lên.
Chính xác hai mươi phút.
Giọng quản gia cất lên từ bên ngoài.
“Ngài Esterion Londer đã đến.”
“Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, quản gia dẫn Esterion bước vào thư phòng.
Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như mọi khi. Quá mức trung thực, đến mức dễ đoán.
Hắn đã tin tưởng Knox, đưa cả em gái đến đây, nhưng ánh mắt vẫn vương chút bất an.
Knox quan sát hắn, trong lòng không khỏi nghĩ—
Sau này, nếu cứ để lộ cảm xúc rõ ràng thế này thì không ổn chút nào.
Nhưng…
Có khi cũng chẳng quan trọng.
Knox cất lời với quản gia—
“Ngươi lui ra đi.”
“Vâng, thưa công tước.”
Quản gia cúi đầu, rời khỏi phòng, để lại hai người đối diện nhau.
Knox tiếp tục lật xem chồng tài liệu từ tối qua, vừa xem vừa cất giọng thản nhiên:
“Phòng có vừa ý không?”
“…Quá rộng.”
“Trẻ con lớn nhanh lắm. Không rộng đến mức ấy đâu.”
Knox điềm nhiên nói, như thể căn phòng đó chỉ là một nơi ở tầm thường trong phủ công tước. Nhưng Esterion biết rõ—căn phòng đó không phải chỗ dành cho một người ngoài. Đó là loại phòng mà chỉ có trực hệ công tước mới được phép sử dụng.
Vì vậy, dù không nói gì, sự băn khoăn cũng vô thức hiện lên trên khuôn mặt hắn.
Lại nữa rồi.
Knox nhìn biểu cảm đó mà nghĩ—tên này đúng là chẳng biết che giấu suy nghĩ.
Hắn đẩy tài liệu sang một bên, ngước mắt lên, đi thẳng vào vấn đề:
“Ta có thể cho em gái ngươi bất cứ điều gì.”
“Bất cứ điều gì… nghĩa là?”
“Nghĩa là, ta có thể nuôi dạy con bé như chính con gái ta.”
Esterion lặng đi một thoáng.
“Chỉ cần tôi trung thành với ngài?”
“Phải.”
Knox nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói trầm ổn mà chắc chắn.
“Nếu ngươi trở thành người của ta, ta sẽ khiến ngươi không cần phải ghen tị với bất kỳ ai.”
“…….”
“Khi con bé khỏi bệnh, ta sẽ tổ chức một buổi tiệc ra mắt thật hoành tráng. Đến lúc đó, em gái ngươi có thể trở thành một quý cô mà cả đế quốc phải ngưỡng mộ.”
Esterion im lặng, trầm mặc nhìn Knox.
Knox cũng nhìn lại hắn, nhưng rồi chẳng mấy chốc, hắn lại cúi xuống tiếp tục xem tài liệu, như thể chẳng bận tâm đến câu trả lời.
Esterion đứng yên tại chỗ, suy nghĩ hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể đưa ra một lời đáp đơn giản:
“Tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”
Knox khẽ nhếch môi.
“Đương nhiên rồi.”
Dứt lời, hắn rung chuông gọi quản gia.
Người hầu lập tức có mặt.
Knox ra lệnh đưa Esterion đến khu văn phòng của các trợ lý.
Trong lúc dẫn đường, quản gia bất ngờ lên tiếng, giọng điệu có vẻ vô tư nhưng rõ ràng ẩn chứa sự dò xét:
“Hai người đã nói chuyện gì vậy?”
Hắn không ngờ câu hỏi lại được đưa ra một cách trực diện như thế.
Tên này… có vẻ cũng khá nhạy bén.
Có lẽ hắn đã phần nào đoán được Knox đang gặp khó khăn ở những phương diện nào sau khi được phục chức.
“À… chỉ là những chuyện đơn giản thôi.”
Esterion đáp hờ hững.
“…Vậy sao?”
Quản gia không hỏi thêm, nhưng sự im lặng của ông ta lại khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.
Không dễ gì có thể khai thác được Estherion.
Càng không thể lung lạc hắn.
Công tước đã thẳng thắn thể hiện sự ưu ái với người đàn ông này, nếu quản gia có bất cứ hành động nào thiếu khéo léo, mọi chuyện đều sẽ truyền đến tai Knox Lainerio.
“Đến nơi rồi.”
Quản gia dừng lại, mở cánh cửa trước mặt.
“Ngài làm việc từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều.”
“Tôi hiểu.”
“Nếu có thắc mắc gì, hãy gọi tôi.”
“Đã rõ.”
Esterion bước vào phòng, đảo mắt nhìn quanh.
Bên trong có ba chiếc bàn làm việc đặt ngay ngắn thành hàng.
Trên bàn của hắn, chồng tài liệu đã được sắp xếp ngay ngắn, đợi hắn xử lý.
Vậy là công việc của Esterion Londer với tư cách một trợ lý chính thức bắt đầu.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Hai trợ lý khác được quản gia dẫn vào văn phòng, họ trao nhau những lời chào hỏi đơn giản—đó là cuộc hội thoại đầu tiên trong ngày.
Sau đó, không ai nói thêm gì nữa.
Mỗi người lặng lẽ ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu chìm vào mớ công việc trước mặt.
Knox nhận được báo cáo rằng tất cả đã ổn định vị trí.
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nhìn quản gia, chậm rãi cất lời—
“Dạo này đừng sắp xếp lịch trình bên ngoài.”
“Vâng, thưa công tước.”
“Ta cần xem mấy trợ lý kia có làm tròn bổn phận không đã.”
“Tôi hiểu.”
“À, còn một chuyện nữa.”
“Xin ngài cứ dặn.”
“Hãy tìm hiểu xem ngoài kia đang có lời đồn nào.”
“…Lời đồn?”
“Ta vừa thuê trợ lý, chắc chắn sẽ có kẻ bàn tán. Ta cần nghe thử dư luận giới quý tộc thế nào.”
“Rõ rồi.”
Knox quay mặt ra cửa sổ. Đông đã qua, xuân đang về.
Mùa này, đám người trong giới thượng lưu bắt đầu ngóc đầu ra khỏi vỏ kén của mình, tận hưởng hơi thở ấm áp của mùa xuân, tụm năm tụm bảy mà to nhỏ chuyện trò.
Hắn hờ hững lẩm bẩm:
“Chắc cũng không ngoài dự đoán.”
Thời gian chầm chậm trôi.
Quản gia quay lại sau khi thu thập được vài lời đồn. Ông ta đứng trước mặt Knox, vẻ mặt có phần khó xử.
“Đúng là có những tin đồn xoay quanh chuyện này, nhưng mà…”
“Ừm, rồi sao?”
“Chuyện đó….”
“Gì, có phải người ta đang đồn rằng công tước Lainerio vui vầy cùng ba trợ lý của mình không?”
Quản gia lập tức im bặt.
Knox cười khẩy. Đúng là chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
“Chính xác hơn thì… người ta đang thắc mắc lý do ta tuyển ba chàng trai trẻ và giữ họ bên cạnh mình.”
“Và họ kết luận rằng—”
“—Là để đưa vào giường?”
“…Phải.”
Knox hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
“Quả nhiên, giới thượng lưu chưa bao giờ khiến ta thất vọng. Bẩn thỉu và nông cạn hết chỗ nói.”
“Ngài định xử lý thế nào?”
“Trước tiên thì—”
“Vâng?”
“Ba người một lúc thì hơi quá sức.”
Câu nói ấy làm quản gia sững người.
“Một người là đủ rồi.”
“……Ý ngài là?”
Knox quan sát vẻ mặt kinh ngạc của ông ta, sau đó chậm rãi nghiêng đầu, nhếch môi cười khẽ.
“Đùa thôi.”
Hắn đặt tách trà xuống, đứng dậy. Khi bước ngang qua quản gia, hắn buông một câu lạnh nhạt:
“Tìm ra kẻ tích cực lan truyền tin đồn đó.”
“Vâng, tôi sẽ cho người điều tra.”
“Không cần báo lại cho ta. Tống thẳng vào đấu trường đi.”
“…Xin lỗi, ngài nói gì cơ?”
“Câu này không phải đùa.”
“…Vâng, tôi đã rõ.”
“Giờ thì ta ra ngoài một chút.”
“Vậy ngài đi mạnh giỏi.”
Knox cứ thế bước đi, hướng thẳng đến thao trường.
Đây vốn phải là nơi đầy ắp các hiệp sĩ đang miệt mài rèn luyện, nhưng kể từ khi gia tộc sụp đổ, họ đã ly tán khắp nơi.
Và có lẽ, chẳng ai trong số họ có ý định quay lại.
Tất cả những điều này, hắn sẽ phải tự mình gánh vác và phục hồi.
Knox cởi bỏ áo khoác, rút thanh kiếm của mình ra.
Thanh kiếm mà Hoàng đế đã ban tặng.
Thanh kiếm chỉ còn đợi để vấy máu kẻ thù.
Knox bắt đầu di chuyển chậm rãi ra giữa thao trường.
Lưỡi kiếm vạch ra những đường cong hoàn hảo trong không trung, từng bước chân của hắn theo sát quỹ đạo đó, chậm rãi nhưng vô cùng chính xác. Nếu có ai đó nhìn vào, họ có thể nghĩ rằng đây chính là một hình mẫu hoàn hảo bước ra từ sách dạy kiếm thuật.
Hắn cần lấy lại thể lực như xưa.
Bị Hoàng đế và Halid hành cho kiệt sức, thể lực của hắn đã giảm sút nhiều hơn so với tưởng tượng.
“Haa….”
Duy trì sự chính xác trong từng động tác tốn nhiều sức lực hơn hắn nghĩ.
Những gì từng có thể thực hiện một cách dễ dàng giờ đây lại như những mũi kim đâm vào cơ bắp hắn.
Không sao, Knox không vội. Hắn kiên nhẫn rèn luyện cơ thể mình, từng chút từng chút một.
Ba tiếng trôi qua, hắn vẫn tiếp tục vung kiếm.
Mồ hôi chảy dài khắp cơ thể, cơ bắp căng lên vì hoạt động liên tục.
Knox thở ra một hơi dài, đưa mu bàn tay lau đi giọt mồ hôi lăn xuống dưới cằm.
Lúc hắn kết thúc buổi luyện tập và bước vào trong phủ, quản gia đã nhận được một lá thư—một bức thư đến từ hoàng gia.
Tấm giấy đắt đỏ hơn bất cứ loại giấy nào, đóng dấu ấn hoàng gia đầy quyền uy.
Là quản gia, ông ta không thể tùy tiện mở nó ra, vì thế vội vã cầm thư đi tìm Knox.
Vừa hay, ông ta trông thấy Knox đang đi từ thao trường vào bên trong, liền chạy đến đưa lá thư ra.
“Công tước!”
“…Haa.”
Hoàng cung đã gửi thư tới rồi sao?
Nhanh quá mức cần thiết.
Knox nhận lấy, xé phong bì mà chẳng buồn do dự, rồi đọc.
Gương mặt hắn dần sa sầm lại.
“Đúng là một trò hăm dọa rẻ tiền.”