[Novel] Trở Thành Nô Lệ Của Người Đàn Ông Tôi Ruồng Bỏ - Chương 65

“Đã… đã quá…! Hức… Thích quá—!”

Hai người đàn ông bật cười lớn, rồi lập tức nhấp hông, đâm mạnh vào bên trong Knox, tạo nên những tiếng phập, phập liên hồi. Nhịp điệu dữ dội khiến Knox lại rên rỉ – chẳng biết là tiếng hét hay tiếng khóc nữa. Hai kẻ kia không buông cậu ra cho đến khi thỏa mãn hoàn toàn.

Khi Knox ngất đi, họ chờ cậu tỉnh lại rồi tiếp tục đâm, nhồi nhét, bơm đầy tinh dịch vào trong cho đến khi bụng dưới cậu phồng lên. Knox giờ chẳng còn nhận thức được mắt mình đang nhìn gì. Trước mặt chỉ còn những vệt mờ nhòe rung động.

Và rồi, một cảm xúc đen tối chẳng rõ tên bị nhốt chặt nơi góc sâu. Nó bị thứ khoái lạc cưỡng ép này che lấp, chôn vùi.

* * *

Knox mở mắt. Trời vẫn còn sớm, có lẽ chưa đầy hai tiếng kể từ khi cậu chìm vào giấc ngủ. Sau trận hành hạ ấy mà mắt vẫn tỉnh, Knox thoáng gửi đến cơ thể mình một cái gì đó – ngưỡng mộ hay tự giễu, chính cậu cũng không rõ. Rồi cậu chậm rãi ngồi dậy.

Hai cánh tay quấn quanh người cậu rơi tách xuống. À, Peltion và Halid vẫn chưa tỉnh.

Thường sau những đêm hoan lạc, Knox ngất lịm cả buổi, nhưng hôm nay cậu lại mở mắt trước, chẳng hiểu vì sao. Cậu cẩn thận gỡ hai cánh tay ấy ra. Halid nhíu mày, gầm gừ khe khẽ, nhưng có vẻ chỉ là rên rỉ trong mơ, rồi lại chìm xuống yên tĩnh.

Knox định đi tắm trước, nhưng một ý nghĩ thoáng qua khiến cậu cau mày. Cậu chui vào trong chăn – tấm chăn không quá dày nên chẳng ngột ngạt lắm, nhưng khi luồn xuống giữa hai chân Peltion, hơi thở cậu khựng lại. Có thứ cậu được dạy, giờ phải làm, dù chẳng mấy hứng thú.

Hồi nào nhỉ, họ bảo đó là việc nô lệ phải làm, và hôm nay cậu cảm thấy nên thực hiện. Có lẽ vì cậu tỉnh trước.

Nhưng Knox là một nô lệ trung thành, hiểu rõ phận mình. Vậy nên cậu khẽ chạm vào thứ đang căng cứng của Peltion sáng nay. Sau cả đêm ấy mà vẫn cương lên được, thật kỳ diệu.

Knox ngậm dương vật của hoàng đế vào miệng, đẩy sâu vào. Cậu mút mạnh, phát ra tiếng chụt chụt, rồi rút ra, liếm láp, lặp đi lặp lại để kích thích. Đưa nó vào tận cổ họng chẳng dễ dàng, nhưng giờ cậu đã quen với việc mở họng.

Cậu lại đẩy sâu vào, dùng lưỡi quấn lấy, cảm nhận từng đường gân nổi lên. Đang mải mê liếm láp, chăn bị kéo ra. Peltion bật cười khan, cúi nhìn cậu.

“Dạy gì học nấy, giỏi lắm.”

Ý hắn là kỹ năng cơ bản của nô lệ tình dục mà hắn dạy – sáng dậy mút cho chủ nhân, giải tỏa thứ cương cứng buổi sớm.

Knox không đáp, chỉ nghiêng đầu, cọ dương vật vào má trong, khẽ nhúc nhích.

Peltion giật mình, dang chân rộng, nắm tóc cậu. Halid bị tiếng động đánh thức, mắt nhập nhèm nhìn Knox giữa hai chân hoàng đế.

Hắn trông khá bực bội. Knox nghĩ, chắc lại phải làm chuyện này để xoa dịu hắn thôi.

“Hà…”

Tiếng chẹp chẹp vang liên hồi, mãi lâu sau Peltion mới phóng thích trong miệng Knox. Cậu ngẩng lên, để hắn thấy tinh dịch trên lưỡi. Peltion xoa lưỡi cậu bằng ngón tay, hài lòng rút ra, và Knox nuốt xuống.

Peltion uể oải đứng dậy, vuốt tóc cậu. Knox chớp mắt chậm rãi, nhường đường khi hắn rời giường. Giờ chỉ còn lại chủ nhân đang cáu kỉnh. Cậu bò trên giường, trèo lên người Halid.

“Sáng sớm đã được phóng vào miệng, sướng lắm nhỉ?”

“Hừm…”

Hắn giận thật rồi. Knox ngồi lên, nhấc hông nhẹ, đặt dương vật của Halid – chẳng rõ cương vì nhìn cậu mút cho Peltion hay vì buổi sáng – vào lối vào, rồi từ từ ngồi xuống.

“Hà… hức…”

Knox thở chậm, thành trong siết chặt rồi thả lỏng, khiến Halid nhíu mày.

Cậu bắt đầu nhấp hông chậm rãi. Halid siết chặt hông cậu. Peltion nhìn cảnh hai người quấn lấy nhau, cười khẩy:

“Ta đi tắm đây, chắc đến khi ta ra vẫn chưa xong đâu.”

Peltion vào phòng tắm, và tiếng rên của hai người không ngừng cho đến khi hắn tắm xong.

Đến lúc Peltion bước ra, hai kẻ kia vẫn quấn quýt, thậm chí còn làm thêm một lần trong phòng tắm. Hắn chậc lưỡi, để người hầu mặc quần áo.

“Thôi vừa vừa thôi.”

“Chẳng biết nữa. Ngài thì có tư cách gì nói vậy đâu.”

Halid điềm nhiên đáp, cũng để người hầu mặc đồ. Chỉ Knox tự mình mặc quần áo giữa họ. Cậu chậm rãi cài từng nút, tay chân vẫn yếu vì dư âm thuốc hôm qua.

Halid vừa mặc xong, bước tới cài nút giúp cậu.

“…”

Knox lặng lẽ quay lại nhìn, hắn nói:

“Thuốc chưa hết tác dụng, hôm nay về dinh thự nghỉ đi.”

“Không sao đâu.”

“Cậu lúc nào cũng chỉ nói không sao.”

“Vì thật sự không sao mà.”

Halid cười nhăn nhó, cài nốt nút áo. Knox khoác thêm áo gilê và áo khoác, Halid cũng tự tay cài từng nút cho cậu. Peltion, vừa chỉnh tay áo, cười lớn:

“Nhìn thế này, đúng là gã si tình chính hiệu.”

Knox thoáng nghĩ, liệu mình hiểu nhầm nghĩa “si tình” chăng? Một gã si tình mà nhốt người ta dưới hầm cả tuần? Cũng mới mẻ đấy. Cậu lặng thinh. Ừ, với nô lệ thì thế là dịu dàng rồi. Chắc vậy.

Knox hơi mệt, nhưng để Halid một mình ở hội trường tiệc thì cậu không yên tâm. Hắn dễ nổi nóng, chưa quen ngôn ngữ thượng lưu. Hắn cần người bảo vệ.

Cậu chợt tự hỏi mình có thể làm người bảo vệ ấy không, rồi gạt đi. Thỉnh thoảng Halid trong mắt cậu giống đứa trẻ, nhưng nghĩ vậy cũng hơi quá đáng. Đang mải nghĩ, Halid nhìn cậu đang ngẩn ra, hỏi:

“Nghĩ gì thế?”

Knox muốn nói “Anh vẫn như trẻ con” nhưng chọn im lặng.

“Chẳng gì cả.”

“Thật sao?”

Ba người chỉnh trang xong, cùng rời phòng. Đám hầu và cung nhân đều thấy cảnh ấy.

Tin đồn lan nhanh trong giới hoàng tộc còn ở lại đế quốc. Dù nhận vô số nô lệ cống nạp, hoàng đế vẫn gọi nô lệ của công tước đến.

Knox trở thành nô lệ được sủng ái nổi tiếng khắp đại lục. Chẳng vui chút nào, nhưng cứ cho là vậy.

Peltion và Halid có hẹn, hướng tới phòng tiếp khách trong cung. Còn Knox, một nô lệ chẳng có việc, đương nhiên bị nhét vào thư viện của hoàng đế.

“Đừng gây chuyện, ở yên đây.”

“Đến năm giờ tối có tiệc, ta sẽ quay lại đón.”

Knox thấy lạ. Thường chẳng phải họ mới là kẻ gây chuyện sao? Nhưng chẳng thể cãi chủ, cậu ngoan ngoãn gật đầu như mèo con. Halid và Peltion nhìn gương mặt vô cảm của cậu. Hôm qua cậu còn khóc lóc đòi được nhét đầy, giờ ánh sáng ban ngày khiến cậu trở lại vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt.

Họ để cậu lại, bước đi vì cuộc hẹn.

“…”

Một mình trong thư viện khổng lồ, Knox nhìn quanh. Chắc chắn có sách cậu chưa từng đọc. Cậu bước tới kệ, lấy một cuốn nổi bật, rồi ngồi vào góc khuất thay vì chỗ sáng gần cửa sổ. Cậu lật từng trang, im lặng như bóng, như chẳng tồn tại. Cậu mong mình được thế.

Nơi chỉ có sách và cậu. Như những con chữ đứng im nếu không ai đọc, cậu muốn tồn tại như vậy.

Nhưng bình yên chẳng kéo dài.

Cạch, ai đó mở cửa bước vào. Knox chẳng buồn ngoái lại, vẫn lật trang sách. Cậu nghĩ kẻ kia sẽ không thấy mình ở góc này.

Nhưng người đó bước thẳng về phía cậu, như biết rõ cậu ở đây. Hắn dừng trước bàn. Knox thở dài, ngẩng lên. Là Baltias Deron. Cậu hỏi, mặt chẳng chút bất ngờ:

“Lại có chuyện gì với tôi nữa sao?”

Chắc không phải muốn bị tát thêm đâu nhỉ. Giọng cậu điềm tĩnh đến mức có thể bị coi là hỗn xược, nhưng Baltias Deron chỉ lặng lẽ nhìn xuống, chẳng nói gì. Knox cũng chẳng đoán được hắn nghĩ gì.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo