Lần trước ta cũng đã tự hỏi—Baltias Deron rốt cuộc mang mối hận gì với ta mà lại cư xử như vậy? Khi ta còn là gián điệp trong gia tộc Lainerio, ta có thể khẳng định chắc chắn rằng mình chưa từng làm điều gì khiến hắn phải ghi hận.
Thế nhưng, mỗi lần hắn nhìn ta, ánh mắt ấy lại giống như của một kẻ vừa bị tước đoạt thứ gì đó quý giá.
Nhưng… kẻ bị cướp đoạt thực sự là ai đây?
“Ngài có điều gì muốn nói thì nên tìm chủ nhân của tôi mà chất vấn thì hơn.”
“Ngươi chỉ là một tên nô lệ, nhưng chẳng có chút dáng vẻ nào của một nô lệ cả.”
“Được Hoàng đế sủng ái chống lưng, tôi còn gì để sợ chứ?”
Knox nhếch môi, giọng điệu thoáng chút cười cợt, nhưng ẩn sâu bên trong là một sự châm biếm lạnh lùng. Trái lại, Baltias lại khẽ cau mày.
Knox đứng dậy. Hắn thấp hơn y một chút.
“Ngài đang sợ điều gì vậy?”
Baltias Deron không lùi bước. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào Knox.
Thật nực cười.
Ngày trước, khi ta còn là gián điệp, người đàn ông này chưa từng dám nhìn thẳng vào mắt ta dù chỉ một lần. Ấy vậy mà giờ đây, khi khoác lên mình tấm áo của một Hầu tước, hắn lại thản nhiên đối diện với ta như thể chưa từng có gì xảy ra.
‘À, có lẽ vì bây giờ ta chỉ là một nô lệ.’
Knox bình thản cất lời:
“Tôi không biết ngài đang toan tính điều gì, nhưng hãy để tôi yên.”
“Tại sao ta phải làm vậy?”
“Tôi không rõ ngài muốn gì, nhưng tôi chẳng còn gì để dâng hiến, cũng chẳng có khả năng làm bất cứ điều gì cho ngài cả.”
“…….”
Baltias Deron nheo mắt, rồi chậm rãi cất giọng, từng chữ nặng nề như thể nhấn chìm cả không gian:
“Chính việc ngươi là Knox Lainerio đã là một vấn đề.”
“Vậy thì càng chẳng có gì đáng để bận tâm nữa.”
Knox Lainerio ư?
Cái tên ấy, đã không còn tồn tại từ lâu rồi.
Lời y sắc lạnh như lưỡi dao, cắt ngang bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Y đứng dậy, lướt chậm rãi qua Baltias, tiến về phía cánh cửa.
Trước khi mở cửa ra, y ngoái lại, thản nhiên nói:
“Nơi này không phải chỗ tôi có thể tùy tiện ra vào. Nếu muốn rời đi, e rằng ngài phải tự mình bước ra ngoài.”
“Ngươi đúng là một tên nô lệ ngạo mạn.”
“Bởi vì tôi có thể ngạo mạn.”
“Ta mong ngươi phải quỳ rạp dưới đáy bùn.”
“Vậy ra vẫn còn một vực sâu hơn cả nơi này hay sao?”
Knox hờ hững hỏi, giọng điệu nhẹ bẫng như thể chẳng buồn bận tâm.
“Nhưng điều gì khiến ngài nghĩ như vậy?”
Baltias Deron đáp lại, như thể đó là một chân lý hiển nhiên:
“Bởi vì ngươi có tất cả mọi thứ.”
“……Ha.”
Knox bật cười.
Không, có lẽ chỉ là một hơi thở lạnh lẽo bật ra từ lồng ngực.
Gương mặt y, không có lấy một tia ý cười.
Baltias Deron đang cân nhắc xem nên xử lý y như thế nào. Giết đi thì e rằng Hoàng đế và Công tước sẽ truy lùng đến cùng, và nếu bị phát hiện, chắc chắn những nghi ngờ sẽ nảy sinh. Nhưng nếu để Knox sống, sẽ có một ngày y mở miệng, và đó chính là điều khiến hắn không phút giây nào yên lòng.
“Ngươi có tất cả mọi thứ sao…”
Knox khẽ lặp lại câu nói ấy trong lòng.
Tại sao Baltias Deron lại chấp nhất với ta đến vậy?
Suốt cuộc đời mình, ta đã chứng kiến không ít kẻ ghen ghét đố kỵ, nhưng chưa một ai khiến ta phải bận tâm đến mức này.
Y trầm tư suy nghĩ.
Người đàn ông này, vì cớ gì mà lại bị ám ảnh bởi ta đến thế?
Rồi đột nhiên, một giả thuyết lóe lên trong đầu y—một tia chớp xẹt qua tâm trí.
Knox cất giọng, chậm rãi gọi tên hắn:
“Hầu tước, ngài…”
Y ngập ngừng, những suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu bỗng trở nên rõ ràng đến đáng sợ.
“Phải chăng… ngài nghĩ rằng công lao đánh cắp thông tin của gia tộc Lainerio chưa bao giờ thực sự thuộc về mình?”
Ngay khi thốt ra câu ấy, y chợt cảm thấy nó như một sự thật hiển nhiên.
“Hay ngài đang cảm thấy tội lỗi vì đã lợi dụng tôi rồi vứt bỏ, nên giờ muốn xóa sạch sự tồn tại của tôi? Hoặc có lẽ…”
Knox hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt y ánh lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.
“…chỉ đơn giản là, tôi là vết xước trong lòng kiêu hãnh không tì vết của ngài?”
Công chúa gần như chắc chắn về điều đó.
Nhưng ngay từ khoảnh khắc nàng xuất hiện, Knox đã cảm nhận được rằng mục đích của nàng không phải là tìm kiếm trí tuệ hay sự khôn ngoan gì cả.
Bởi vì ánh mắt lấp lánh của nàng, từ đầu đến cuối, chỉ chăm chú dán chặt vào Halid—người đàn ông cao lớn với gương mặt tuấn tú đến mức khiến người khác khó lòng rời mắt.
Giữa bầu không khí rộn ràng của yến tiệc, Công chúa Dermante một lần nữa vươn tay ra, đôi môi vẽ nên một nụ cười tự tin.
“Trước hết, ngài có thể mời ta một điệu nhảy được không?”
Lời đề nghị ấy khá là táo bạo.
Bởi lẽ, trong các buổi vũ hội, thường thì nam nhân mới là người chủ động ngỏ lời mời khiêu vũ với nữ nhân. Việc một công chúa cao quý lại thẳng thắn đưa ra lời đề nghị như vậy, có thể không phải điều cấm kỵ, nhưng chắc chắn cũng không phải hành động mà một bậc vương giả thường làm.
Knox lặng lẽ lùi lại một bước. Nếu không muốn khiến Công chúa mất mặt, Halid nên nhanh chóng tiếp nhận lời mời và cùng nàng bước ra sàn khiêu vũ.
Y đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.
Nhưng không.
Halid chỉ lặng lẽ nhìn xuống Công chúa với một vẻ mặt hoàn toàn vô cảm, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Xin thứ lỗi, nhưng hiện tại ta có việc gấp phải rời đi, nên không thể mời nàng nhảy được, thưa Công chúa.”
“Gì… gì cơ?”
Gương mặt Công chúa lập tức đỏ bừng.
Khoảnh khắc ấy, Knox có thể cảm nhận được chút bối rối và cả tổn thương lướt qua trong ánh mắt nàng. Một lời mời khiêu vũ mà nàng đã lấy hết can đảm để đưa ra—bị từ chối thẳng thừng ngay trước mặt bao người. Có lẽ, đối với nàng, đây chẳng khác nào một sự sỉ nhục.
Nhưng trước khi bầu không khí trở nên quá khó xử, Halid nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, cúi xuống đặt một nụ hôn thành kính lên mu bàn tay trắng muốt.
“Xin thứ lỗi vì sự vô lễ này.”
“À… ừm. Nếu là chuyện khẩn cấp thì ta cũng không thể ép được.”
Đến nước này, Công chúa cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể gượng gạo đáp lại. Sắc đỏ trên gương mặt nàng dần nhạt đi, có lẽ vì nghĩ rằng Halid thực sự có việc quan trọng cần làm.
Nhưng Knox biết rõ.
Halid hoàn toàn không có bất kỳ việc gấp nào cả.
Dĩ nhiên, y không ngu ngốc đến mức nói ra sự thật đó.
Khi Halid bắt đầu rời đi, Knox cũng lặng lẽ bước theo, giữ một khoảng cách nhất định.
Người đàn ông ấy không quay trở lại sảnh tiệc mà rẽ sang một hướng khác, bước lên bậc thềm dẫn đến khu vực ban công vắng lặng. Ngay khi đặt chân lên nền đá lát lạnh lẽo, hắn kéo rèm cửa lại, tựa như muốn cắt đứt mọi ánh nhìn dõi theo từ bên ngoài.
Rồi, như thể cuối cùng cũng có thể buông lỏng bản thân, Halid ngồi phịch xuống băng ghế dài, đưa tay lên xoa mặt, khẽ thở dài một hơi.
Knox đứng bên cạnh, khoanh tay ra sau lưng, giọng nói bình thản mà ẩn chứa một tia bông đùa nhẹ nhàng.
“Một điệu nhảy… cũng đâu có gì đáng ngại?”