Nhớ lại Han Jae Hee – thành viên cùng nhóm, người từng bị bắt quả tang vừa qua lại với một phú bà giàu có vừa hẹn hò với một nữ idol khác rồi sau đó phải nhập ngũ – Kang Jin khẽ nhíu mày.
“Bọn mình đã kết thúc từ lâu rồi, chỉ là vì tiền nên mới tiếp tục thôi.”
Đó là câu nói của một ban nhạc mà Kang Jin khá thích, và thật sự cũng chẳng có câu nào diễn tả nhóm nhạc ‘ONE SIDE’ của cậu chuẩn xác hơn thế. Nhóm đã debut được bảy năm và đến giờ thì các thành viên đã không còn gặp nhau nữa, cũng chẳng sống trong ký túc xá chung. Mà suy cho cùng, ngay từ đầu bọn họ cũng chẳng thân thiết gì.
“Cậu còn lịch trình tiếp theo à?”
“À, vâng. Em có buổi chụp hình tạp chí.”
Đang mải đắm chìm trong suy nghĩ về nhóm nhạc của mình, câu hỏi của Yoon Hee Kwon đã kéo cậu trở về thực tại.
“Hình như cậu từng đến buổi công chiếu hôm đó nhỉ.”
“Dạ?”
“Bộ phim <Điều ước khác> mà cậu bảo rất thích ấy.”
Nói xong, Hee Kwon châm một điếu thuốc. Kang Jin thấy vậy liền quay đi.
Đây rõ ràng là khu vực cấm hút thuốc. Cậu thoáng nghĩ hay là do đối phương mắt kém nên không thấy biển báo, nhưng cũng chẳng định nhắc nhở. Quan trọng hơn là phải tìm cách không hít phải khói thuốc.
Cậu ghét khói thuốc, ghét cả mùi thuốc. Nhưng kinh nghiệm của Kang Jin cho biết rằng kiểu người như Hee Kwon rất ghét bị tỏ thái độ công khai nên cậu chỉ đành nín thở như vận động viên bơi lội, lén hít vào rồi lại thở ra, rồi lại nín thở, cứ thế lặp đi lặp lại.
Không rõ Hee Kwon có biết đến nỗ lực đó không, anh ta rít một hơi thật sâu, rồi từ từ nhả khói:
“Hôm đó ấn tượng lắm nên tôi mới nhớ, nhưng không ngờ cậu lại thích đến vậy.”
Ấn tượng ư? Kang Jin cố lục lại trí nhớ nhưng sau mấy năm, ký ức của cậu đã không còn nguyên vẹn. Hình như hôm đó cậu cũng chẳng gây ra chuyện gì đặc biệt.
“Dù sao thì, sau buổi phỏng vấn này, tôi thấy cậu hợp với diễn xuất hơn là ca hát đấy.”
“…”
“Sao im lặng thế? Không thích à?”
“Ha ha… Không ạ.”
Hee Kwon liếc nhìn Kang Jin đang mải nghĩ đi đâu rồi gõ gõ điếu thuốc:
“Không, thật đấy. Tôi từng xem hoạt động solo của cậu rồi, trình diễn tệ hơn lúc nãy nhiều, nên tôi mới nói thế.”
Đây mà gọi là an ủi sao? Kang Jin bất giác nghiến răng.
“Album solo của tôi không thành công lắm nên thời gian quảng bá rất ngắn… Vậy mà anh vẫn xem được cơ à.”
“Tôi đã bảo tôi là fan của cậu mà.”
“Thật đó, tôi nói thật lòng mà.”
Sau lời thú nhật khá giả dối kia, Hee Kwon lại rít một hơi thuốc, khiến Kang Jin thấy khó chịu. Kang Jin nở nụ cười một cách gượng gạo, lại nghe thấy anh nói tiếp:
“Cậu chẳng mấy quan tâm đến tôi, nhưng tôi lại khá hay theo dõi cậu.”
“Tôi quan tâm chứ. Anh nổi tiếng là người có cuộc hôn nhân hạnh phúc mà.”
Yoon Hee Kwon và Lee Joo Yeon – cặp đôi nổi tiếng trong làng giải trí. Kang Jin vốn không hay quan tâm đến nghệ sĩ khác nên không biết nhiều về Hee Kwon, nhưng Joo Yeon thì khác: khi cô còn là nghệ sĩ, quản lý của cô chính là giám đốc công ty hiện tại của Kang Jin nên cậu từng nghe được không ít chuyện về cô.
Cô ấy là một diễn viên nổi tiếng như chồng mình, nhưng danh tiếng của cô trong giới lại lớn hơn rất nhiều. Ở trong nền điện ảnh Hàn Quốc – nơi mà đạo diễn có quyền lực vượt xa diễn viên – cô từng mắng thẳng mặt một đạo diễn khi bị chê bai diễn xuất.
Đó là chuyện từ 20 năm trước nhưng vẫn còn nổi tiếng cho tới tận bây giờ: với giọng điệu giận dữ, cô ấy hét lên “Thứ rỗng tuếch ở đây là cái đầu của bố ông ấy chứ không phải tôi, tên khốn kia!”. Điều đó vẫn còn được truyền miệng trong giới giải trí như một giai thoại. Sau này cô ấy vẫn liên tục “cho ra mắt” những câu nói để đời, nên lại càng nổi tiếng hơn. Tóm lại, ai cũng bảo cô ấy rất nóng nảy. Đi chung với Yoon Hee Kwon thì đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
“…Hơi khiếm nhã rồi đấy, không nhìn ra cậu lại là người như vậy.”
Mặt Hee Kwon cứng lại khi nghe nhắc đến hai từ hôn nhân. Anh dụi tắt điếu thuốc còn dài xuống nền. Kang Jin chớp mắt khó hiểu, rồi chợt nhớ ra một bài viết anh từng thấy trên fan café vài hôm trước:
[Yoon Hee Kwon ly hôn rồi, độ nổi tiếng cũng giảm mạnh, liệu có ổn không?]
Chết tiệt, đúng rồi – anh ta đã ly hôn 3 năm trước. Vì vốn chẳng để ý tin tức giới nghệ sĩ nên Kang Jin lỡ chạm vào vết thương lòng của đối phương.
Muốn xin lỗi nhưng miệng lại không mở nổi, Kang Jin lại cắn móng tay như thói quen. Hee Kwon vẫn giữ khuôn mặt cứng nhắc đó nhìn đi chỗ khác. Bài viết ấy nói rất dài về lý do hai người họ ly hôn và sự sụt giảm danh tiếng nhanh chóng của Yoon Hee Kwon sau đó, cậu đã đọc rất kỹ và còn tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận, nhưng giờ lại quên mất đi vì quá tức giận.
Khi cậu còn đang tự trách, cắn móng tay một cách vô thức, thì một bàn tay to dày bất ngờ xuất hiện trước mắt cậu, gõ mạnh vào trán cậu một cái.
“Đau quá, mẹ…”
Cậu suýt nữa thì buột miệng chửi như mọi khi, nhưng đã kịp thời nhận ra người vừa gõ đầu cậu là Yoon Hee Kwon nên đành nuốt xuống. Nguy hiểm thật đấy.
Kang Jin vốn không thường xuất hiện trên truyền hình, cũng chẳng hay cư xử quá thô lỗ đến mức gây phiền hà cho người khác trước mặt công chúng, nhưng trên mạng lại hay xuất hiện mấy bài kiểu như “Tranh cãi về nhân cách của Lee Kang Jin”. Trong tình cảnh đó, nếu chửi thề trước mặt tiền bối thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chưa kể mới vừa rồi cậu còn xúc phạm Hee Kwon.
“Cậu nghĩ gì mà tôi nói cũng không nghe, xe đến rồi cũng không nhận ra à?”
“À… Em xin lỗi. Dạo này em bị thiếu ngủ… Anh vừa nói gì ạ?”
Xin lỗi cái quái gì. Còn anh nữa, nghĩ gì mà dám đánh người khác hả? Ngay cả bố mẹ cậu cũng chưa đánh cậu bao giờ. Gạt sang một bên chuyện bị gia đình coi như vô hình, Kang Jin âm thầm chửi Hee Kwon trong lòng.
“Tôi hỏi là cậu có thích đọc sách không.”
Gì cơ? Hỏi cái gì lạ vậy? Nghe bảo anh ta hay uống rượu, chẳng lẽ mới làm vài ly? Thấy Kang Jin ngơ ngác, Hee Kwon bực mình hỏi lại:
“Hồi nãy tôi thấy cậu đọc tiểu thuyết gốc nên mới hỏi. Mấy người khác trong đoàn không ai đọc cả, chỉ có mình cậu thôi.”
“Vâng… tôi có đọc.”
Từ khi Jae Hee – giọng ca chính – nhập ngũ, nhóm cậu không thể phát hành album chung, mỗi người phải tự hoạt động riêng. Kang Jin thì không đủ năng lực để ra album cá nhân, hình tượng cũng không tốt, nên lịch trình cũng chẳng có mấy, cậu đang sống dở chết dở giữa lằn ranh nghệ sĩ đang còn hoạt động và người thất nghiệp
Đúng lúc này, cậu được nhận vai trong <Góc khuất>. Vừa để giết thời gian, vừa để nghiên cứu vai diễn, cậu đã đi đọc tiểu thuyết gốc. Trong buổi phỏng vấn hôm nay, phóng viên có hỏi vài câu về nguyên tác, cậu đều trả lời được, có vẻ điều đó đã khiến Hee Kwon tò mò.
Cuộc trò chuyện kết thúc ở câu hỏi về cuốn sách, cả hai im lặng, Kang Jin chỉ biết cúi mặt ngượng ngùng vì trước đó không nghe đối phương nói. Cậu rụt rè chào tạm biệt, vừa định lên xe thì Hee Kwon đã gọi lại:
“Chờ đã.”
Anh ta lấy từ trong xe mình ra một cuốn sách tồi ném cho cậu.
Chết tiệt, ngay cả chuyện nhỏ này cũng khiến người ta bực mình. Cảm giác ngượng ngùng vừa rồi đã biến mất sạch sành sanh.
“Cầm lấy. Nhân vật chính khá giống vai của cậu, đọc sẽ có ích.”
Nói xong, Hee Kwon bỏ đi mà không thèm nhìn Kang Jin đang cúi đầu cảm ơn. Kang Jin cầm cuốn tiểu thuyết dày cộp kẹp đầy giấy nhớ đơ ngươi nhìn theo chiếc xe rời đi, chỉ khi bị quản lý giục cậu mới lên xe. Xe chạy lên cao tốc rồi, cậu mới hoàn hồn.
Ông già Noel mười mấy năm không liên lạc, lại xuất hiện kiểu này à? Khiếm nhã quá rồi đấy.
Đặt cuốn sách sang bên, Kang Jin nhắm mắt ngủ.
“Kang Jin à, bị tắc đường nên còn lâu mới tới.”
Anh quản lý Nam Hee nhìn qua gương bảo cậu cứ ngủ tiếp, nhưng cậu lại lắc đầu.
“Ngủ tiếp nữa là mặt sẽ sưng đấy anh.”
Vừa ấn tay vào khắp mặt theo lời dạy của stylist, Kang Jin chợt nhớ đến bài viết về Hee Kwon, cậu định tìm đọc lại thì phát hiện nó đã bị xóa. Mà thôi, giờ đọc lại cũng chẳng có ích gì, chuyện đã lỡ rồi.
Thấy cậu thở dài liên tục, Nam Hee liền trách “Mất may đấy” rồi hỏi có chuyện gì.
“Anh có biết vì sao Yoon Hee Kwon ly hôn không?”
“Làm sao anh biết.”
Đúng như dự đoán. Kang Jin vốn cũng không mong đợi có được câu trả lời, vì đây là chuyện riêng nhà người ta. Dù vậy, cậu vẫn hơi hụt hẫng, tựa đầu vào ghế. Bỗng nhiên Nam Hee lại mở lời:
“Nhưng anh có nghe tin đồn…”
“…Đồn gì?”
“Đừng tin quá, chỉ là tin đồn thôi.”
Người ta có câu “Không lửa làm sao có khói”, nhưng ở cái giới này nhiều khi không ai đốt mà rừng vẫn cháy to. Chuyện chưa làm cũng bị đồn là làm, những chuyện chẳng đáng cũng bị thổi phồng lên. Nên Kang Jin chỉ gật đầu, định nghe cho biết rồi bỏ qua.
“Có người nói, Hee Kwon đã đánh Joo Yeon. Cô ấy không chịu được nữa nên muốn ly hôn.”
“Joo Yeon mà lại chịu đựng á?”
“Nên anh mới bảo là tin đồn.”
Nghe chẳng đáng tin gì cả, Kang Jin nhún vai. Đúng là ai cũng có thể làm nhà văn. Tin đồn kiểu này mà Joo Yeon vẫn im lặng thì cũng lạ.
Trước khi ly hôn, khi cả hai còn xuất hiện trên truyền hình với hình ảnh vợ chồng hạnh phúc, từng có bình luận nói rằng Joo Yeon bị Hee Kwon – người vốn nổi tiếng là cứng rắn, thậm chí là áp đặt – dồn ép. Cô ấy đọc được và lập tức tỏ thái độ khó chịu ngay trên sóng truyền hình, hình như là nói: “Nhìn vậy thôi chứ anh ấy rất chiều vợ, ở nhà tôi chưa từng phải động tay vào việc gì dù chỉ một giọt nước.”
Bản dịch thuộc Diệp Tử Blog và chỉ đăng tải duy nhất tại Navybook.com, nếu bạn đọc ở trang web khác, vui lòng thông báo cho mình và vào web chính chủ navybook đọc nhé! Cám ơn mn!