Off The Record - Chương 2

"Thực ra, vì tôi là fan của cậu Lee Kang Jin, nên ngay khi hay tin cậu ấy sẽ tham gia bộ phim này, tôi đã đồng ý luôn."

Tại buổi đọc kịch bản, anh ta còn bảo cậu đừng gọi anh ta là tiền bối, vậy mà trước máy quay và phóng viên, anh ta lại nói dối một cách trắng trợn, thậm chí còn cười rất thân thiện nữa chứ. Đấy, diễn viên là thế đấy. Tiêu đề bài báo mà công ty quản lý của cậu vừa tung ra cách đây không lâu ‘Lee Kang Jin, idol trở thành diễn viên thực thụ’ thoáng vụt qua trong đầu Kang Jin, nhưng cậu lựa chọn phớt lờ nó.

Ừ thì cũng đúng. Dù sao lịch trình này là do nhà sản xuất và nhà phát hành ‘thuận nước đẩy thuyền’ nhồi vào một cách đột xuất, nên chắc anh ta cũng chẳng còn lời nào khác để nói. Nguyên nhân cho cuộc phỏng vấn đột xuất này phải nói đến từ tác phẩm gốc của bộ phim.

Kang Jin chỉ biết chuyện phim này được chuyển thể từ tác phẩm văn học sau khi báo chí đăng tin rằng nguyên tác của <Góc khuất> là tiểu thuyết cùng tên của tác giả Kwon Ye Ri. Thực ra, hồi mới ra mắt, tác phẩm này chẳng gây được tiếng vang mấy. Nhưng gần đây, một cuốn tiểu thuyết mới khác của tác giả này bất ngờ giành được một giải thưởng văn học có tiếng ở nước ngoài mà ở đâu cậu cũng không nhớ, thế là các tác phẩm trước đây, trong đó có cả <Góc khuất> bắt đầu được nhìn nhận lại. Và khi có tin tác phẩm này sẽ được chuyển thể thành phim, sự quan tâm của mọi người bắt đầu tăng lên.

Nhờ vậy, dù mới chỉ đọc vài câu thoại trong buổi đọc kịch bản, cậu đã phải treo mình trên dây cáp như một miếng thịt trong lò mổ trong trường quay huấn luyện hành động để biểu diễn cảnh hành động cho việc quảng bá phim.

"Được làm việc với một đạo diễn nổi tiếng như vậy cậu cảm thấy thế nào?"

‘Lee Kang Jin này còn chưa từng được làm việc với ông ấy, làm sao mà biết được’. Cậu cố nén những lời chửi thề đang trực trào trong cổ họng, trả lời bằng những câu vừa học thuộc trong lúc chống chọi với cơn say xe trên đường đi tới đây.

Một bộ phim điện ảnh Hàn Quốc có hai diễn viên nam chính thì chắc chắn sẽ được quảng bá bằng từ khóa 'bromance' hay gì đó. Dù phim còn chưa bắt đầu quay, Kang Jin đã đoán trước được tất cả các hoạt động quảng bá sẽ xoay quanh tương tác của hai người bọn họ. Và quả nhiên, các câu hỏi ở cuối tấm thẻ gợi ý đều về chủ đề đó.

“Cậu có cảm nhận như thế nào khi diễn chung với anh Yoon Hee Kwon?”, “Ấn tượng đầu tiên của cậu về Yoon Hee Kwon ngoài đời là gì?” 

Ai không biết lại tưởng Kang Jin sắp cưới Yoon Hee Kwon đến nơi.

"Nó cứ như một giấc mơ vậy, đến giờ tôi vẫn chưa thể tin được."

Nhưng cậu không thể nói thật lòng được. Dùng nụ cười như khi phát biểu nhận giải nhất trên chương trình âm nhạc và vẻ mặt có chút xúc động nhưng cố kìm nén, Kang Jin khách sáo đáp. Phóng viên, với thái độ chuyên nghiệp, nửa vui vẻ nửa khích bác lại hỏi Kang Jin:

"Anh Yoon Hee Kwon nói rằng anh ấy là fan của cậu Lee Kang Jin, vậy cậu Lee Kang Jin thì sao?"

"Haha, tất nhiên là tôi cũng vậy rồi. Phim nào của 'tiền bối' Yoon tôi cũng xem hết."

Thực tế là cậu chưa từng xem một phim nào của anh ta trọn vẹn. Trừ một bộ phim doanh thu chục triệu vé mà ngày xưa nhà trường bắt đi xem và một vài bộ phim thường được chiếu lại trên truyền hình cáp.

Một vài năm trước, một người anh trong công ty của Kang Jin có đóng vai phụ trong một bộ phim do Yoon Hee Kwon đóng chính. Dù được mời đi dự buổi công chiếu VIP, cậu cũng không có mấy ấn tượng. Lúc đó cậu chỉ nghĩ rằng: ‘Chà, anh ta hét giỏi thật đấy. Sao không đi học thanh nhạc luôn đi.’

Đang thành thạo nói dối, cậu bỗng cảm nhận được một ánh mắt bên cạnh như muốn nói: “Đúng là nhảm nhí.” từ vị tiền bối đang ngồi bên cạnh. “Thì anh nói vậy trước mà.” Phóng viên tinh ý nhận ra động tác ngầm giữa hai người, cô nhìn Kang Jin và Hee Kwon rồi cười.

"Hai người có vẻ không tin nhau lắm, chắc là lần đầu tiên nghe thấy những lời đó phải không?"

"Haha, có lẽ chúng tôi hơi ngại khi nói những điều này với nhau."

Yoon Hee Kwon khéo léo né tránh câu hỏi khá sắc sảo này. Việc trao đổi những lời sáo rỗng như "tôi là fan", "tôi rất kính trọng" là một kịch bản quảng bá quen thuộc nên anh ta có vẻ không bận tâm.

"Vậy thì chúng ta hãy kiểm tra một chút nhé? Trong số các bài hát của cậu Lee Kang Jin, anh Hee Kwon thích nhất bài hát nào?"

"À... Tôi nghe nhiều quá nên rất khó để chọn, nhưng có lẽ ca khúc cậu ấy ra mắt là ý nghĩa nhất."

Kang Jin cũng đã quên mất ca khúc ra mắt của mình, dù gì thì cậu chỉ hát có hai câu trong đó. 'Hey' và 'hooo' thì phải.

"Vậy còn cậu Lee Kang Jin, trong tất cả các phim mà anh Yoon Hee Kwon đã đóng, cậu thích nhất tác phẩm nào?"

Dù là một câu hỏi đơn giản nhưng Kang Jin lại khá bối rối. Nếu biết họ sẽ gán ghép mình với Yoon Hee Kwon như thế này, cậu đã tìm hiểu thông tin trước rồi. Từ nhỏ, Kang Jin đã không hay xem TV nên hầu như không biết tên phim nào của Hee Kwon.

Yoon Hee Kwon nhìn Kang Jin - người không thường xuyên xem phim hay chương trình TV trừ phim của mình và các chương trình giải trí mà mình tham gia, tỏ ra bối rối, bèn cố gắng cứu vớt.

"Thực ra, tôi và Kang Jin có khoảng cách tuổi tác khá lớn, nên có thể cậu ấy không biết những bộ phim cũ của tôi."

"Ồ, nhưng anh là 'diễn viên quốc dân' mà, ít nhất cũng phải biết một phim chứ? Người Hàn Quốc nào chưa xem phim của Yoon Hee Kwon thì có bị coi là gián điệp đó."

Cảm thấy khó chịu khi nhìn hai người họ trò chuyện liên tục, Kang Jin quyết định cố gắng nhớ lại bộ phim đã xem trong buổi công chiếu vài năm trước. Cậu nhớ là nó đã thất bại về cả doanh thu lẫn đánh giá, nhưng biết làm sao được khi họ cứ ép phải nói ra một phim.

Gương mặt của giám đốc công ty và anh quản lý năm thoáng hiện lên trong đầu anh — hai người thường than thở bảo anh sửa tính nết đi, còn mắng rằng: “Lòng tự trọng thì có nuôi sống cậu được không.”.

Người khác thì không biết, nhưng với Kang-jin, cái lòng tự trọng đó đã nuôi sống cậu suốt bảy năm. Nói tích cực thì là có tinh thần chiến đấu, nói tiêu cực thì là tính khí như gà chọi, chính tính cách đó là động lực để Kang Jin cố gắng. Nhìn Yoon Hee Kwon nói chuyện một cách tinh tế với vị phóng viênbên cạnh nhưng ánh mắt vẫn nhìn cậu một cách khó đoán, Kang Jin càng thêm hăng hái.

Giống như việc cậu đã cố gắng đóng nhiều phim hơn để chứng minh điều ngược lại khi nghe tin một vị đạo diễn nào đó ghét cậu và còn đi khắp nơi tung những tin đồn xấu về cậu. Nhưng dẫu có cố gắng tô vẽ đến đâu, người ta vẫn chẳng bao giờ bảo cậu là “người có tính cách tốt”. Vì thế, cậu chỉ còn cách nở một nụ cười rạng rỡ hết mức.

"Nếu nhất định phải chọn một, thì tôi sẽ chọn <Điều ước khác>."

"À, phim đó..."

Người phóng viên bối rối nhìn tấm thẻ gợi ý, Hee Kwon bên cạnh cũng bật cười như không thể tin nổi. Nếu là người khác, họ đã im lặng khi nhìn thấy sắc mặt thay đổi đột ngột của Yoon Hee Kwon  vì sợ đắc tội với anh, nhưng Kang Jin thì khác, cậu như một chú ngựa đua chỉ biết lao nhanh về phía trước, thao thao bất tuyệt:

"Đó là một bộ phim cảm động, kể về một người cha bị vu oan sau khi dấn thân vào công việc nguy hiểm để kiếm tiền phẫu thuật cho cô con gái đang mắc bệnh nan y của mình."

"Chắc là anh là fan cuồng rồi. Vâng, đó là bộ phim nhận được nhiều lời khen rằng Yoon Hee Kwon đã thổi hồn cho cả bộ phim nhờ diễn xuất của mình."

Phóng viên cố gắng chữa cháy, ý muốn nhắc khéo rằng: đừng lôi cái phim từng flop thảm hại, bị chê lên chê xuống đó ra làm hỏng mất không khí. Nhưng Kang Jin không biết là ngây thơ hay cố tình châm chọc, nói thêm một câu làm Hee Kwon càng sôi máu:

“Vâng, đúng vậy. Mọi người nói thiết lập bối cảnh rất hoang đường, câu chuyện tình yêu mà nhân vật người cha dành cho con gái còn bị đánh giá là càng phi lý, nhưng tôi lại thấy thích nó."

Vị phóng viên cuống quýt trước câu trả lời đầy khiêu khích của Kang Jin, vội vàng kết thúc buổi phỏng vấn bằng một lời chúc cho <Góc khuất> sẽ thành công rực rỡ và các lời quảng bá cho phim đã được chuẩn bị sẵn. 


Trong lúc chờ quản lý đi lấy xe để di chuyển đến địa điểm trong lịch trình tiếp theo, Yoon Hee Kwon đã đến gần và bắt chuyện với cậu.

"Cậu hay bị nói là vô duyên, không biết điều phải không?"

"Dạ? Không, hoàn toàn không ạ. À… anh đang nói về cuộc phỏng vấn lúc nãy ạ. Tôi thật sự thích bộ phim đó mà, nếu anh thấy khó chịu thì cho tôi xin lỗi."

"Ít ra thì cũng hạ khóe miệng xuống đi thì người ta mới thấy ra dáng xin lỗi chứ."

Yoon Hee Kwon cười nhạt, tiến lại gần và buông lời châm chọc. Kang Jin chột dạ vội lấy tay che miệng lại. Ông già này, xem ra vẫn còn cay cú vì bị chọc quê trước mặt bao người rồi. Lời nói sắc lẹm như dao. 

Từ sau buổi đọc kịch bản, cả hai hầu như chưa từng nói chuyện tử tế với nhau lần nào. Bây giờ đối phương lại đứng ngay bên cạnh, Kang Jin không khỏi cảm thấy gượng gạo và khó chịu. Cậu nên nói gì với người này đây? Vì anh ta là tiền bối, Kang Jin phải giữ ý cố gắng lấy lòng, nhưng cậu lại chẳng biết phải nói chuyện gì với lão mà không bị chọc điên lên. Thậm chí, nếu không cẩn thận, cậu có thể không kiềm chế được mà ra tay đánh anh ta mất.

'Nếu đánh một tiền bối có máu mặt trong ngành điện ảnh, chắc mình phải nộp đơn xin nhập ngũ ngay và luôn quá?'

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo