Off The Record - Chương 7

Lịch cập nhập: thứ 4, thứ 6 hàng tuần

Vì mọi người định quay cảnh ngoài trời trước rồi mới quay các cảnh trong trường quay nên trình tự thời gian quay bị xáo trộn hoàn toàn, không theo kịch bản. Vừa quay xong cảnh hiện tại, giờ bọn họ lại chuẩn bị quay cảnh trong quá khứ – phân cảnh bố mẹ ‘Sung Il’ qua đời.

Để thể hiện hình tượng nhân vật ‘Seung Chol’ lạnh lùng, lý trí trước khi bị nhấn chìm bởi tội lỗi, đạo diễn phục trang yêu cầu Hee Kwon phải vuốt tóc lên và mặc dây đeo quần. Tuy có hơi ngột ngạt, nhưng anh đã quen với kiểu yêu cầu này nên cũng phối hợp. Thế nhưng anh thực sự không hiểu, tại sao bọn họ lại bắt anh mang đai tất (socks garter). Làm gì có ai thấy cái đó đâu chứ.

Chưa kể, để ‘tôn dáng’, bọn họ còn cho anh mặc đồ bó sát, khiến cả người khó chịu như bị trói. Thử hỏi xem, có cảnh sát nào ngoài đời lại ăn mặc thế này không? Hee Kwon đã từng gặp vài người cảnh sát để nghiên cứu vai diễn, và thực sự thì bọn họ đều mặc đồ thoải mái, bình thường. Nhưng anh cũng chẳng phản đối. Dù ngoài đời không ai mặc như vậy, nhưng trong phim, trang phục là chi tiết có thể kể chuyện, một cách phù hợp để phác họa “Seung Chol” trong quá khứ. Bảo mặc sao thì mặc đó. Chỉ là anh vẫn không hiểu nổi cái đai tất.

Thấy mặt Hee Kwon nhăn nhó, vị quản lý phụ trách trang phục vẫn chẳng bận tâm mà thản nhiên đưa anh cái áo khoác cho cảnh tiếp theo.

“Cảnh sau anh bỏ dây đeo, mặc áo gilê và đeo đai tay áo (garter) nhé.”

“Có cần cầu kỳ thế không…”

“Anh tập gym cho bắp tay đẹp thế để làm gì? Phải khoe ra chứ!”

Khoe cái nỗi gì chứ. Anh tập gym là vì phải giữ dáng cho một bộ phim tình cảm sẽ khởi quay ngay sau bộ phim này. May mà anh đã qua tuổi ba mươi, giờ người ta chỉ bắt mặc thêm áo, chứ không phải cởi ra như hồi trẻ nữa. Anh tự an ủi bản thân như vậy.

Nhưng thế này có hơi quá không… Hee Kwon vừa gật đầu vừa đi về phía khu vực máy quay, thì bắt gặp Kang Jin đang ngồi cạnh đạo diễn, hai mắt cứ láo liếc nhìn xung quanh.

Cảnh quá khứ bọn họ sắp quay là lúc cấp dưới của ‘Seung Chol’ vì háo thắng muốn bắt được hung thủ, đã vô tình bắn trúng chỗ hiểm của mẹ ‘Sung Il’ – người bị bắt làm con tin. Kịch bản này không hẳn là vô lý: khi bị truy đuổi, bọn tội phạm thường bắt người dân nằm ngay trong tầm tay để làm con tin, con tin dùng để đe doạ cảnh sát và tìm cơ hội trốn chạy, nên đôi khi, cảnh sát sẽ bắn vào chân con tin để hạn chế khả năng di chuyển của tội phạm. Nhưng đoạn tiếp theo, bố ‘Sung Il’ lao vào vì kích động, mặc dù đã giúp cảnh sát bắt được tên tội phạm nhưng bản thân lại bị gã bắn chết thì có hơi kỳ lạ. Sao một tên tội phạm là thường dân lại có súng?

“Sao mặt lại như thế kia?”

Đạo diễn tinh ý, nhận thấy biểu cảm lạ thường của Hee Kwon thì hỏi thẳng. Anh cũng chẳng giấu:

“Tôi thấy hơi gượng ép.”

Chuyện này đã từng bị nhắc vài lần, nên đạo diễn gãi cằm, lúng túng:

“Ừ, đúng là… Nhưng giờ biết làm thế nào đây?”

Lật tung kịch bản lên để sửa hiển nhiên sẽ không kịp. Muốn tăng tính thuyết phục mà ít sửa nhất, chỉ có thêm vài cảnh nhỏ. Làm sao để một thường dân có thể có súng trong tình huống đó…?

“Nếu để tên tội phạm cướp súng của cảnh sát, hoặc cảnh sát làm rơi súng và hắn nhặt được sẽ hợp lý hơn. Nhân vật cấp dưới cũng háo thắng, thêm chi tiết này không bị lỗi logic.”

“Ồ? Ý hay đấy!”

Nếu coi đó là hậu quả của một sai lầm thì mạch phim sẽ hợp lý hơn. Đạo diễn lập tức chấp nhận.

Cuối cùng, kịch bản bị sửa lại thành thế này: Một nhân vật phụ là cảnh sát trong lúc giằng co vật lộn với tội phạm thì đã bị gã cướp súng. Sau đó, gã tội phạm dùng súng để khống chế con tin, uy hiếp cảnh sát, khiến tình thế trở nên căng thẳng. ‘Seung Chol’ đã cho cấp dưới mượn súng để chuộc lỗi, nhưng cuối cùng lại dẫn tới tai nạn. Do vậy, trong hồ sơ ghi lại rằng cả súng của hung thủ, tức là của viên cảnh sát cấp dưới kia và súng của ‘Seung Chol’ đều thiếu một viên đạn, khiến ‘Sung Il’ cho rằng ‘Seung Chol’ là thủ phạm.

Đạo diễn gọi diễn viên phụ đến giải thích thay đổi, còn Hee Kwon vội học thuộc mấy câu thoại mới. Đột nhiên, anh cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt từ bên cạnh, anh nhìn sang thì thấy Kang Jin đang nhìn mình.

“Sao?”

“Không, chỉ là… thường thì kịch bản chỉ thay đổi khi nhà phát hành hoặc đạo diễn muốn. Hiếm khi ý kiến của diễn viên được chấp nhận thế này…”

Đúng vậy. So với nhà sản xuất hay nhà đầu tư thì diễn viên thường chẳng bao giờ có quyền lên tiếng. Còn đạo diễn, người ta thường gọi phim là “tác phẩm nghệ thuật của đạo diễn”, nên cũng ít ai dám đụng đến kịch bản. Trừ Chỉ khi đạo diễn non tay, hoặc diễn viên có thế lực chống lưng, hay có thân tình đặc biệt với đạo diễn nhà hoặc đầu tư, hoặc là đạo diễn vốn hiền lành dễ tính. Trường hợp này thì là vế sau, vừa có quan hệ với đạo diễn vừa may vì đạo diễn dễ tính.

“Nếu thấy kỳ lạ, thì cứ nói ra. Đạo diễn dễ nói chuyện hơn cậu tưởng đấy.”

‘Dù cái tật chuốc rượu ép nhận vai thì chẳng tốt tí nào’. Hee Kwon nhẹ nhàng nói, nhưng Kang Jin chỉ gật gù, trông cậu không để tâm tới lời nói kia lắm. Cũng phải, cậu ta còn non, dù có bảo đạo diễn thân thiện thì cũng khó mà mở lời được.

‘Hay bảo cậu ta cứ nói với mình, mình chuyển lời nhỉ?’ Hee Kwon thoáng nghĩ, nhưng thấy Kang Jin rõ ràng  tỏ vẻ không ưa mình một cách lộ liễu, anh lại không muốn quan tâm quá, nên chỉ đành nhún vai bỏ qua.

Đoàn phim không có người đánh slate cụ thể, nên diễn viên phải thay phiên nhau làm. Cảnh này không ai rảnh, nên Kang Jin - người không xuất hiện trong cảnh quay này, cầm clapperboard. Cậu có vẻ hào hứng vì là lần đầu được làm, nhưng Hee Kwon cá là làm khoảng 10-15 lần thì cậu sẽ ngán ngay thôi. May mà cảnh này không quá phức tạp.

Máy quay và máy ghi âm đã sẵn sàng và đang chạy, Kang Jin giọng hơi run, giơ bảng:

“Cảnh 45, khung hình 11, quay lần 1!”

Cạch! Tiếng đập bảng vang lên, cậu vội vàng né khỏi khung hình. Đạo diễn hô “Action!”

Cảnh quay bắt đầu. Các diễn viên phụ lao vào giằng co, khẩu súng cố ý nhét lỏng trong túi rơi xuống đất. Hai bên chạm mắt một khắc, rồi cùng nhào tới, nhưng hung thủ đã nhanh hơn, hắn chộp lấy súng, quay lại bắt lấy con tin, dí họng súng lạnh ngắt vào thái dương con tin, gào lên:

“Không ai được nhúc nhích!”

Tên sát nhân hàng loạt, kẻ vốn lạnh lùng tàn nhẫn, lần đầu tiên để lộ cảm xúc. Có lẽ vì diễn viên này từng đóng vai sát nhân ba lần gần đây, nên diễn xuất có phần lặp lại, nhưng vì chỉ xuất hiện một cảnh thoáng qua, nên cũng chẳng có vấn đề gì.

Thoạt nhìn, hắn ta rất đắc ý vì tình thế đã bị lật ngược. Nhưng nhìn kỹ, đồng tử của hắn đã run rẩy, mở to vì căng thẳng. Hắn thô bạo dí súng vào đầu con tin, dụi dụi như kiểu nghiền tàn thuốc vào gạt tàn, gằn giọng đe dọa: “Muốn thấy bà ta chết ngay tại đây à?” Các cảnh sát mặc dù giữ nguyên tư thế chĩa súng, nhưng cơ thể đã căng cứng, cổ họng khô khốc vì căng thẳng, họ không dám di chuyển thêm nữa.

‘Seung Chol’ lạnh lùng nhìn cấp dưới đang tức tối vì mất súng. Anh rút súng mình ra, bắn chỉ thiên để đe doạ và hướng sự chú ý của mọi người. Ống kính lúc này chắc chắn sẽ zoom vào súng, rồi lia sang mặt anh. Trong súng không có đạn, nhưng tiếng nổ và khói thuốc rất chân thực. Anh đưa súng cho cấp dưới:

“Tự sửa sai đi.”

Anh nói với vẻ thờ ơ nhưng đầy khích lệ rồi quay sang uy hiếp hung thủ:

“Giờ là đạn thật. Nếu không muốn chết thì mau chóng thả con tin ra.”

Giọng trầm thấp đầy tính đe doạ của anh khiến hung thủ giật mình, lia súng từ con tin sang cảnh sát, ánh mắt đầy vẻ bất an, vừa kéo con tin vừa lùi lại. Ngay lúc đó, cấp dưới ngắm súng, dời nòng xuống chân con tin, bóp cò. Đoàng! Tiếng nổ chói tai, máu đỏ tươi dần thấm đẫm áo con tin.

Người chồng của con tin, nãy giờ luôn được bảo vệ phía sau, gào lên, lao vào hung thủ. ‘Seung Chol’ chạy đến đỡ con tin, nhưng một tiếng súng khác lại vang lên sau lưng. Tiếng gào thét điên loạn của hung thủ, lời tuyên đọc quyền Miranda(1) của cảnh sát xen lẫn hơi thở đứt quãng của con tin đang nằm trong vũng máu của, tất cả âm thanh hỗn hoạn làm tai của ‘Seung Chol’ ù đi.

Theo kịch bản, lúc này máy quay sẽ cắt lượt xen kẽ: gương mặt vặn vẹo vì tuyệt vọng của ‘Seung Chol’, bàn tay anh run rẩy đang cố gắng đè chặt vào vết thương chí mạng của con tin để cầm máu…

“Cắt!”

Máu đạo cụ đặc quánh, dính nhớp nháp. ‘Cho bao nhiêu siro mà dính vậy?’ Hee kwon nhấc tay ra, chất lỏng đỏ sệt dính nhớp, chảy thành vệt dài, mãi không nhỏ xuống.

Anh đứng dậy, mái tóc được vuốt keo gọn gàng ra sau nay đã rũ rượi. Vì còn cảnh tiếp theo nên anh chưa thể rửa tay, Hee Kwon đứng đợi các nhân viên bận rộn chuẩn bị lại trường quay. Anh đảo mắt nhìn quanh, thì thấy Kang Jin đang ngồi yên một chỗ, trong như một người ngoài không ăn nhập gì với sự hỗn loạn bận rộn xung quanh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo