Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 104

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%

Jung Taeui ngập ngừng nói với Christoph, cậu có vẻ như sẽ xông ra ngoài và tìm Richard bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, có lẽ vì cậu ta đã nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt Christoph trắng bệch.

"......Tôi muốn nôn quá."

Vừa lẩm bẩm như vậy, Christoph vội bịt miệng lại, nơi phát ra một tiếng rên rỉ kỳ lạ, và Jung Taeui vội vàng nhặt chiếc thùng rác đang nằm trong tầm tay và đưa ra. Ngay khi Christoph giật lấy chiếc thùng rác đó, cậu ta bắt đầu nôn mửa với một tiếng rên rỉ đau đớn và kinh tởm.

Jung Taeui cau mày khi vỗ lưng Christoph, cậu nôn hết mọi thứ trong bụng ra ngoài, nôn mửa liên tục trong một thời gian dài, và chỉ khi tưởng chừng như đã dịu bớt, cậu ta lại túm lấy thùng rác và nôn mửa một cách đau đớn nhiều lần, và tiếp tục nôn mửa ngắt quãng ngay cả khi không còn gì để nôn.

Có lẽ có gì đó không ổn với thuốc. Cậu ta trông có vẻ khỏe, nhưng có lẽ không phải vậy. Tại sao cậu ta đột nhiên đau khổ vì dạ dày bị đảo lộn thế này?

Jung Taeui nghiêm túc nghĩ xem có nên ra ngoài gọi bác sĩ hay không, nhưng khi cậu vừa quay người đi thì Christoph nắm chặt lấy tay áo của Jung Taeui bằng một bàn tay mà các mạch máu xanh lam nổi lên rõ rệt, và lẩm bẩm nghẹn ngào trong khi vẫn cúi đầu về phía thùng rác.

"Nước...... khăn."

"Ừ, chờ một chút."

Có vẻ như cậu ta đã bình tĩnh lại một chút. Cậu hơi lo lắng vì cậu ta đã nôn mửa lại vài lần, nhưng Jung Taeui vội vàng đi vào phòng tắm và nhúng một chiếc khăn vào nước rồi quay lại. Cậu cũng đưa cho Christoph một cốc nước, Christoph đang tựa vào đầu giường và lặng lẽ lau miệng bằng khăn.

Sau khi súc miệng xong, Christoph có vẻ không khỏe trong một thời gian, thỉnh thoảng nín thở, nhưng sau một thời gian khá dài, cậu ta mới đặt cốc nước xuống và thở dài khó chịu.

Trong khi đó, cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào hư không với đôi mắt lấp lánh như thể đang bốc cháy ngọn lửa xanh lam và nói như thể đang nói chuyện với chính mình.

"Richard, cái thằng chết tiệt......"

Tuy nhiên, cậu ta im bặt trước khi nói xong. Cậu ta dùng tay che miệng lại như thể muốn nôn mửa lần nữa.

Jung Taeui nhìn Christoph với vẻ mặt lo lắng và nghi ngờ.

Cậu đã biết rằng Christoph ghét Richard, nhưng cậu ta đặc biệt ghét anh ta ngay bây giờ. Có phải cậu ta đã có một giấc mơ mà cậu ta gặp một kẻ thù không đội trời chung trên một cây cầu gỗ hẹp ngay trước khi tỉnh dậy không?

Khi cậu đang nghĩ như vậy, Jung Taeui đột nhiên nhận ra.

Jung Taeui không biết họ đã đánh nhau bao nhiêu sau khi rơi xuống sông.

Sau khi họ nhảy ra khỏi xe, Jung Taeui cũng tham gia vào một cuộc rượt đuổi điên cuồng, nơi cậu thậm chí còn cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng, vì vậy cậu không có thời gian để nghĩ đến bất cứ điều gì khác. Rồi khi cậu cuối cùng cũng quay lại chỗ họ để giải cứu họ, Richard đã xuất hiện, bế Christoph đang bất tỉnh, như thể họ đã chiến đấu một trận chiến khốc liệt.

Jung Taeui gãi đầu.

"Sao vậy. Có phải Richard đã nói sẽ giảng hòa rồi đâm sau lưng cậu không?"

Cậu không nghĩ là anh ta sẽ làm vậy, nhưng cậu đã hỏi như vậy để tìm hiểu cơn giận dữ bất thường này.

Sau đó, Christoph đột nhiên ngậm miệng lại như một con hến. Dần dần, khóe mắt cậu ta đỏ lên. Đôi mắt xanh biếc ngày càng trở nên bóng bẩy.

Jung Taeui rụt người lại.

Chắc cậu ta không khóc đấy chứ. Không, có lẽ cậu ta đang tức giận. Cậu ta trông như thể muốn khóc lóc vì quá tức giận.

Cậu chỉ nghĩ rằng họ đã đánh nhau một trận nghiêm trọng, nhưng có gì đó không ổn.

".......Sao vậy......"

Jung Taeui rón rén hỏi trong khi quan sát Christoph, và Christoph đang thở dốc giận dữ nghiến răng. Không nhìn Jung Taeui, cậu ta chỉ nắm chặt lấy chiếc chăn đang bị ghét bỏ và nghiến răng lẩm bẩm.

"Hắn ta, đã......,......"

"Hả?"

Tôi không nghe rõ. Giọng cậu ta quá nhỏ và cậu ta lại nghiến răng lẩm bẩm nên rất khó để nghe rõ.

Cậu nói gì cơ? Khi Jung Taeui hỏi lại, đôi mắt của Christoph ngày càng đỏ hơn. Jung Taeui hơi nghiêng người về phía Christoph rồi lại lùi lại.

A. Nguy hiểm. Nguy hiểm. Thông thường cậu ta có vẻ mặt nhợt nhạt, nhưng khi cậu ta có vẻ mặt ửng hồng như thế này thì cậu ta trông thật xinh đẹp. Không, tôi biết rằng cậu ta vốn dĩ đã có một ngoại hình mà không ai có thể sánh bằng, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng cậu ta không phải là gu của mình, vì vậy tôi chỉ bỏ qua cậu ta, nhưng nếu tôi bất cẩn, cậu ta có thể trở nên dễ thương hoặc gu của tôi có thể thay đổi mất.

Không được, không được.

Jung Taeui cố gắng trấn an mình bằng cách vỗ vào tim và hắng giọng một vài lần rồi cẩn thận hỏi lại.

"Sao vậy. Richard đã làm gì cậu?"

"Hắn ta,......"

Christoph nói "hắn ta" rồi lại nghiến răng và không nói thêm gì nữa. Đôi mắt cậu ta ngày càng trở nên lấp lánh hơn, như thể cậu ta sắp khóc thật vậy. Vì tức giận và ấm ức.

Khoảnh khắc tim Jung Taeui bắt đầu lo lắng nhói lên, Christoph đột nhiên hét lên một cách yếu ớt như thể đang vắt kiệt sức lực.

"Hắn ta, đã......, làm nhục tôi rồi. ...... Với tôi."

Hự......, Jung Taeui hít một hơi.

Có vẻ như tim cậu vừa rơi xuống.

"À, nhục, ......hả? Nhục nhã, ......?"

Lưỡi cậu cứng đờ và cậu không thể nói rõ ràng.

Không, cậu nghi ngờ liệu mình có nghe đúng hay không.

Cậu ta vừa nói gì vậy. Nếu tai cậu không bị điên thì có vẻ như cậu ta vừa nói bị làm nhục. Hoặc có lẽ cậu đã hiểu sai ý nghĩa của từ làm nhục từ trước đến nay. Hoặc có lẽ cậu ta đã hiểu sai.......

Suy nghĩ của Jung Taeui đang rối tung lên như một mớ bòng bong đột nhiên dừng lại.

Christoph trừng trừng nhìn nắm đấm đang run rẩy của mình với vẻ ngơ ngác trước mặt Jung Taeui, cậu ta đang ngây người ra như mất hồn và lẩm bẩm.

"Tôi và hắn ta lại làm cái trò đó, ...... lại còn với hắn ta......!"

Lý do tại sao không chỉ đôi mắt mà cả cổ cậu ta cũng đỏ bừng lên là vì xấu hổ và giận dữ.

Jung Taeui không chớp mắt và nhìn chằm chằm vào cậu ta với mái tóc trắng như tuyết, sau đó cậu hắng giọng và hỏi.

"Richard......đã làm gì cậu?"

"Hắn ta,......,.......đã chạm vào chỗ đó của tôi."

"Gì?"

"Hắn ta đã chạm vào chỗ đó của tôi! Hắn ta đã chạm vào cả vùng đó nữa!"

Ý nghĩ rằng khuôn mặt trắng như tuyết của cậu ta lại ửng hồng như quả đào là một cảnh tượng tuyệt vời thoáng qua trong đầu cậu, nhưng hơn thế nữa, Jung Taeui vội vàng giơ tay lên khi thấy đôi mắt xanh biếc của cậu ta đột nhiên bắt đầu dao động.

"Không, khoan đã, khoan đã, bình tĩnh lại đã....... Ngoài chuyện đó ra thì sao?"

Không, sự thật là bản thân việc đó đã gây sốc rồi. Việc chạm vào bộ phận sinh dục của người khác là điều khó có thể xảy ra nếu không có một hoàn cảnh đặc biệt nào đó. Nếu Richard kéo hoặc nắm lấy chỗ đó để tấn công cậu ta một cách hèn hạ thì tôi không nói, nhưng nếu chỉ là "chạm" thì quả thực rất khó tưởng tượng.

Nhưng trước đó, từ "làm nhục" mà Christoph đã thốt ra trong khi run rẩy đã gây ra một cú sốc lớn, vì vậy những câu chuyện như vậy không còn gây ngạc nhiên nữa.

"Ngoài ra......? Ngoài ra thì còn gì nữa."

Christoph nhìn Jung Taeui với vẻ nghi ngờ trong một lúc, rồi đột nhiên mở to mắt như thể vừa nhận ra một cú sốc lớn và lắc đầu.

"Tôi, tôi không chạm vào hắn ta! Tôi không chạm vào thứ đó của hắn ta! Đừng nói là tôi đã......!"

"Không, tôi không nói rằng cậu đã chạm vào nó......"

Jung Taeui nhanh chóng xua tay.

Đột nhiên mồ hôi lạnh tuôn ra.

Cậu không biết nên nói gì hay bắt đầu từ đâu. Càng không hiểu rõ tình hình thì cậu càng không thể nói

Nhưng có một điều chắc chắn.

"Cho dù cậu đã chạm vào chỗ đó như thế nào đi nữa thì tôi nghĩ rằng đó hoàn toàn không phải là làm nhục......"

Jung Taeui lẩm bẩm một cách nhỏ nhẹ như thể đang nói một mình và lau mồ hôi trên mu bàn tay. Tuy nhiên, không biết bằng cách nào Christoph lại nghe thấy điều đó và cậu ta trừng mắt nhìn Jung Taeui với vẻ giận dữ.

"Cậu nói như thể đó không phải là chuyện của cậu, khi tôi đã nói rằng tôi, không ai khác, mà lại làm cái trò đó với cái tên biến thái khốn kiếp đó?! Nếu cậu là tôi, cậu có cảm thấy kinh tởm không khi phải quan hệ với một người mà chỉ cần chạm vào thôi cũng đã thấy khó chịu rồi?!"

Cậu không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn cậu như thể cậu ta vừa bị một người bạn thân nhất phản bội. Jung Taeui thậm chí còn không biết mọi thứ đã sai ở đâu.

"Không, không phải là như vậy, không, tôi biết cậu sẽ cảm thấy tồi tệ, nhưng dù sao thì......"

Nếu cậu ta kể lại câu chuyện "tên khốn đó đã chạm vào chỗ đó của tôi", cậu sẽ đồng tình và đáp lại rằng "chà, cậu hẳn là cảm thấy tồi tệ lắm, hắn ta đúng là một tên kỳ lạ", nhưng vì cậu ta lại nói "tôi đã làm cái trò đó với hắn ta" nên cậu không biết phải trả lời thế nào.

......Không, khoan đã.

Đột nhiên, tim Jung Taeui trở nên nặng trĩu vì một ý nghĩ vụt qua trong đầu cậu. Từ từ, cậu quay sang nhìn Christoph và nói run rẩy.

"Christoph. ......Vậy có lẽ cậu và tôi cũng......, đã làm chuyện đó rồi sao?"

Jung Taeui dè dặt hỏi khi nhớ lại khoảnh khắc Christoph đã mân mê chỗ đó của cậu trước đây. Christoph giật mình.

Gương mặt ửng hồng vì tức giận đến mức sắp bốc hỏa của cậu ta đột nhiên xịu xuống như thể vừa bị đánh úp, rồi cậu ta nhìn trộm Jung Taeui một cách ngập ngừng.

"Thì....... ....... Không, nhưng dù sao thì, tôi đã chạm vào cậu qua quần áo chứ đâu có làm gì trực tiếp....... Không, ý tôi là tất nhiên là......"

Đột nhiên đầu cậu quay cuồng và mọi thứ trước mắt cậu trở nên tối sầm lại.

Jung Taeui dựa hẳn vào ghế và dùng ngón tay cái ấn mạnh vào thái dương đang đau nhức của mình.

Cậu không ngờ tới, nhưng có vẻ như trong đầu cậu ta đã ghi nhận rằng cậu ta đã có một mối quan hệ thân hơn với Jung Taeui rồi.

Không. Tuyệt đối không. Nhất định là không phải như vậy.

Cậu muốn túm lấy Christoph và giải thích cặn kẽ cho cậu ta, nhưng Jung Taeui không biết nên nói từ đâu hay bắt đầu như thế nào, nên cậu tạm thời quyết định né tránh vấn đề.

"Ờ, ừ......, dù sao thì Richard và cậu đã làm chuyện đó. Mà sao lại....... "

Khi Jung Taeui xoa bóp thái dương và cau mày lẩm bẩm, Christoph đột nhiên khẳng định với vẻ nghiêm túc như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.

"Tôi phải nói rõ rằng, tôi đã làm cái trò đó với hắn ta, nhưng nó khác với những gì tôi đã làm với cậu. Nó hoàn toàn khác."

Jung Taeui chỉ có thể ừm, ừm đáp lại khi đối mặt với Christoph đang đỏ mặt và lo lắng nhìn mình một cách nghiêm trọng. Không, ý cậu là hãy bỏ qua chủ đề này đi.......

"À há....... Có chuyện đó à? Tôi lại không biết đấy."

Nhưng đó là lúc.

Trước khi Jung Taeui kịp nói, một giọng nói trầm thấp và chậm rãi đã vang lên từ phía sau cậu một cách lạnh lẽo.

"......!!"

Không có gì có thể lạnh hơn là dội một xô nước đá lên tim.

Jung Taeui cứng đờ như đá và không thể cử động được. Đằng sau cậu, tiếng bước chân của người đàn ông bước trên thảm từ từ tiến lại gần hơn.

Christoph nhìn người đàn ông phía sau vai Jung Taeui với vẻ khó chịu.

"Sao vậy. anh nghe lén từ bao giờ vậy?"

"Nghe lén à? Tôi phải nói rằng không phải tôi là người không đóng cửa đúng cách. Không phải tôi là người tức giận đến mức người bên ngoài cửa cũng có thể nghe thấy. Và cũng không phải lỗi của tôi khi cậu đã quá mất tập trung đến mức không nghe thấy tiếng bước chân của tôi."

Một giọng nói ung dung tiến đến cùng với tiếng bước chân. Cuối cùng tiếng bước chân dừng lại ngay sau lưng Jung Taeui. Một bàn tay đeo găng tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.

"Nếu tôi biết cậu đang có một cuộc trò chuyện thú vị như vậy thì tôi nên đến sớm hơn."

Chiếc găng tay da vuốt ve vai cậu một cách dịu dàng lạnh lẽo như một con rắn.

Jung Taeui từ từ ngẩng đầu lên một cách ngập ngừng.

Đằng sau cậu là Ilay riegrow, chủ nhân của giọng nói. Và một người đàn ông đang đứng ở ngưỡng cửa cách họ khoảng mười bước chân, có vẻ như có việc gì đó cần làm, đảo mắt bối rối.

Khi Jung Taeui nhìn họ luân phiên, Ilay cúi xuống nhìn Jung Taeui và thì thầm "Tôi muốn nghe chi tiết hơn sau này."

"Không, không có gì đáng để kể cho cậu nghe cả......!"

Tuy nhiên, Ilay đã ấn mạnh vào vai cậu để cậu ngồi yên khi Jung Taeui định bật dậy khỏi ghế và chuyển ánh mắt sang Christoph.

"Tôi mừng vì cậu có vẻ ổn. Tôi đã lo lắng không biết có nên đánh cậu cho tỉnh dậy nếu cậu vẫn còn ngủ không."

"anh đến đây làm gì."

Christoph càu nhàu nói. Và cậu cũng không quên liếc nhìn người đàn ông đang lảng vảng ở ngưỡng cửa và nói "Đừng vào đây. Tôi không cho phép anh vào phòng tôi." Khi người đàn ông vừa bước nửa bước vào trong ngưỡng cửa, anh ta vội vàng lùi lại và ngập ngừng nói.

"trưởng lão bảo tôi đến gọi cậu......"

Ilay chuyển ánh mắt sang người đàn ông đang lúng túng không nói hết câu. Ilay mỉm cười ung dung và gật đầu một cái.

"Đúng như anh ta nói. Christoph Tarten rõ ràng là người ngoài cuộc nhưng lại gây ra một vụ việc lớn. Các vị trên ở Tarten đang tìm cậu đấy. Họ bảo tôi đưa cậu đi dù cậu không thích, và họ còn sai cả tôi đi cùng."

Ilay ân cần nói rằng cậu có thể chuẩn bị xe lăn nếu cậu cảm thấy khó khăn khi đi bộ vì cơ thể đau nhức, Christoph nhìn anh ta với vẻ khó chịu.

"Cảm ơn lời đề nghị của cậu nhưng tôi đủ sức để tự đi bằng đôi chân của mình. Ở đâu?"

Christoph giật mạnh ống nối ở cổ tay mình và rút kim ra rồi bước xuống giường.

Cậu nhíu mày một lúc khi vừa đặt chân xuống đất, nhưng rồi cậu đối mặt với Ilay với một khuôn mặt thờ ơ như mọi khi.

Ilay giơ một tay lên và chỉ về phía cửa như thể đang hướng dẫn.

Tuy nhiên, Christoph liếc nhìn anh ta rồi đi về phía tủ quần áo. Cậu ta tiến đến đó với một chút khập khiễng, dù không để ý kỹ thì khó có thể nhận ra, và bắt đầu nhìn vào bên trong tủ quần áo như mọi buổi sáng.

Và Jung Taeui dần dần lùi lại về phía cửa sau lưng Ilay, anh đang đứng đối diện với Christoph và quay lưng về phía cậu.

Jung Taeui quyết tâm. Ngay khi bước ra khỏi cánh cửa này, cậu sẽ lập tức thu dọn hành lý rồi―không, vứt bỏ tất cả hành lý―và quay trở lại Berlin. Khi đó, ít nhất cậu cũng có thể bảo toàn được mạng sống của mình cho đến khi Ilay hoàn thành công việc ở đây và trở về nhà.

Đó là khoảnh khắc cậu nhận ra tại sao người ta lại phải trốn chạy ngắn hạn mặc dù người ta nên sống có tầm nhìn dài hạn.

Cậu nói với người đàn ông vẫn còn đang lúng túng đứng trước cửa bằng ánh mắt để anh ta tránh đường và vừa chạm vào tay nắm cửa.

Ilay chậm rãi nói mà không hề quay đầu lại.

"em cũng phải đi cùng nên em bớt chút thời gian được không?"

"Ờ, tôi, tôi à? Tại sao tôi lại phải đi cùng......"

Jung Taeui rụt vai lại và ngập ngừng quay lại. Đến lúc đó, Ilay mới chuyển ánh mắt về phía cậu và nói một cách thờ ơ.

"Các vị trên kia muốn biết về người đồng nghiệp đã cùng Christoph đến chỗ đó đêm qua. Không có gì đâu, chỉ cần làm chứng nhẹ nhàng thôi. em không cần phải lo lắng về điểm đó."

Vậy có nghĩa là hãy lo lắng về những điểm khác sao, Taeui chìm đắm trong suy đoán về ý nghĩa ẩn giấu trong những lời đó, như thể cậu cảm thấy có lỗi, và dừng bước một cách uể oải. Cậu muốn lao đi trong một cuộc chạy nước rút tầm ngắn, nhưng cậu không tự tin rằng mình sẽ thành công một cách an toàn.

Cậu liếc nhìn Ilay.

Anh trông thoải mái như mọi khi. Với vẻ điềm tĩnh và đáng tin cậy đó, anh dường như không tức giận hay phấn khích chút nào.

"......"

Jung Taeui ngập ngừng một lúc rồi gãi đầu.

Có lẽ, anh không quan tâm lắm sao? Tất nhiên, những lời của Christoph bắt nguồn từ sự hiểu lầm hoàn toàn, và như cậu nói, cậu ta chắc chắn chưa từng quan hệ xác thịt với cậu. Nhưng thực tế là cậu ta đã mân mê bộ phận sinh dục của Jung Taeui, và thực tế là cậu nghĩ rằng sẽ không bao giờ tốt khi nói về điều đó.

Nhưng......, có lẽ anh không quan tâm đến nó?

Jung Taeui thở dài.

Thành thật mà nói, bằng cách nào đó, cậu lại sống chung với những người đàn ông, nhưng có lẽ sẽ thật nực cười nếu coi đó là một vấn đề nghiêm trọng. Về bản chất, cậu ghét việc có nhiều mối quan hệ tự do cùng một lúc, nhưng vì quan niệm về phần dưới cơ thể của người kia khác với những người khác, nên có lẽ anh ta không coi trọng điều đó.

Nhưng dù sao thì cậu cũng không vui vẻ gì lắm. Dù sao thì cậu cũng có vẻ đã giữ được mạng sống của mình, vậy nên cậu rất biết ơn.

Christoph đang trừng trừng nhìn vào tủ quần áo với vẻ khó chịu từ đằng xa, dù có biết hay không biết những gì Jung Taeui đang nghĩ, và Ilay chỉ đứng đó một cách ung dung mà không có bất kỳ dấu hiệu đặc biệt nào.


Một căn phòng khác trong phòng.

Khi Jung Taeui bước theo Christoph vào bên trong qua cánh cửa nặng nề ở phía sau văn phòng rộng rãi của tòa nhà chính, cậu ngạc nhiên trước thực tế là căn phòng bên trong căn phòng rộng hơn nhiều so với cậu nghĩ, và thứ hai, cậu nghĩ rằng đây không phải là nơi mình nên bước vào.

Sau khi Jung Taeui bước theo Christoph bước vào trước tiên, Ilay bước vào cuối cùng và lặng lẽ đóng cửa lại.

Và họ đã hoàn toàn bị cô lập khỏi bầu không khí hơi ồn ào của văn phòng.

Chỉ có một cánh cửa ngăn cách họ, nhưng thế giới bên kia và thế giới này là những không gian hoàn toàn khác nhau. Nếu bên ngoài là một không gian mở cho người ngoài, thì nơi này là một không gian chỉ được phép cho những người thân cận với cái tên Tarten.

Sáu hoặc bảy người đàn ông đang đợi họ trong phòng.

Một sự im lặng lạnh lẽo và ớn lạnh, như thể nhiệt độ đã giảm đi vài độ, bao trùm nơi đó.

"Ngài gọi chúng tôi ạ."

Người phá vỡ sự im lặng là Christoph.

Christoph dường như đang cảm nhận rõ ràng sự im lặng lạnh lẽo hướng về mình, nhưng cậu không hề co rúm lại hay cảm thấy bị đè nén chút nào. Ngược lại, giọng cậu ta như thể sắp tặc lưỡi vì phiền phức.

Phản ứng của những người đàn ông trước Christoph như vậy rất đa dạng. Có người mở to mắt như thể tức giận, có người tặc lưỡi. Có người lại tỏ vẻ khó xử.

Jung Taeui lặng lẽ đứng bên cạnh họ và hướng ánh mắt về phía người đàn ông không có bất kỳ phản ứng nào.

Người mà cậu quen thuộc nhất trong số họ là Richard.

Ngoài cánh tay được quấn băng và buông thõng dưới bộ vest có vẻ khó chịu, cậu đã gặp bộ dạng thảm hại và đẫm máu của anh ta chưa đầy một ngày, nhưng Richard đã bình thản đứng bên cạnh họ. Giữa tất cả những điều đó, vẫn là phong cách của Richard khi cậu ấy lịch sự gật đầu chào khi mắt cậu chạm mắt với Jung Taeui.

Tiếp theo, ánh mắt của Jung Taeui hướng về phía cửa sổ.

Một ông già nhỏ bé đang đứng bên cửa sổ, nơi ánh nắng buổi chiều muộn chiếu vào. Đó là người duy nhất mà Jung Taeui đã từng gặp ngoài Richard. Đó là chủ của Tarten, người được gọi là trưởng lão.

Christoph cũng có vẻ đã nhìn trưởng lão gần như cùng lúc với Jung Taeui, và khóe mắt cậu hơi giật giật, nhưng khi người đàn ông đứng trước mặt cậu nói, cậu lại trở lại với vẻ mặt vô cảm như một bức tượng.

"Ta muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra đêm qua."

Người đàn ông hỏi bằng giọng nặng nề có vẻ như lớn tuổi nhất trong số họ ngoại trừ Trưởng lão

"Đó là những gì chú đã biết."

Christoph thản nhiên trả lời. Người đàn ông được gọi là chú nhướn mày. Ông ta trừng mắt nhìn Christoph, không phải với vẻ khó chịu mà với vẻ khó xử.

"Ý cậu là những gì ta đã biết, cậu nghĩ ta biết gì?"

"Ý tôi là những gì ngài đã nghe từ anh ta."

Christoph trả lời mà không hề quay đầu lại, liếc nhanh về phía Richard và chỉ vào anh ta bằng mắt. Richard nhướn mày khi mũi tên bay về phía mình, nhưng anh ta không có phản ứng nào khác.

Chú từ từ nhìn Richard rồi nói lại với Christoph.

"Vậy thì không có gì sai khi nói rằng Moritz và một số người khác đã làm những điều tồi tệ ở Massa và cậu đã làm họ bị thương, và rồi cậu đến chỗ của Richard và đánh nhau với anh ta và những người anh em khác cho đến khi chuyện đó xảy ra, phải không?"

Christoph thay thế câu trả lời bằng cách gật đầu nhẹ.

"Tôi đoán cậu ấy tin tưởng Richard ở một mức độ nào đó rằng cậu ấy sẽ không bóp méo lời nói để có lợi cho mình và truyền đạt một cách hèn hạ, nhưng tôi cũng tự hỏi liệu đó có phải là vấn đề của lòng tin hay là vấn đề cậu ấy biết rõ về tính cách của người kia hay không," Jung Taeui nghĩ thoáng qua khi đang đứng sau Christoph với vẻ mặt vô cảm nhìn chú kia, nhưng mặt khác, cậu cũng tự hỏi liệu đó có phải là vấn đề của lòng tin hay là vấn đề cậu ấy biết rõ về tính cách của người kia hay không.

Khi Jung Taeui đang nghĩ về sự khác biệt đó, ánh mắt của chú rời khỏi Christoph và hướng về phía Jung Taeui.

"Cậu có vẻ là chàng trai đã ở bên Christoph, phải không?"

Jung Taeui chỉ nhận ra muộn rằng những lời đó hướng về mình và gật đầu nhẹ.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào mình mà không cần phải nhìn thẳng vào mắt ông ta.

Đó là một ánh mắt đánh giá và phán xét người khác dựa trên các tiêu chí riêng của mình.

Cậu không có ý định lo lắng về phán đoán của một người không liên quan đến mình và sẽ không liên quan đến mình trong tương lai, nhưng cậu nghĩ rằng sẽ giống như một loại dối trá nếu tỏ ra là một chàng trai rất lịch sự và tôn trọng, vì vậy Jung Taeui ngẩng đầu lên. Và cậu nhìn thẳng vào anh ta.

Trưởng bối đằng sau vẫn không có vẻ gì là muốn nói gì. Có vẻ như ông ta đã giao toàn bộ việc xử lý tình huống này cho chú ―có lẽ đó là người đang nắm giữ vị trí thứ hai trong Tarten―và chỉ nhìn họ. Nhìn thế này thì ông ta trông giống như một ông già nhân từ.

Khi cậu chuyển ánh mắt từ Trưởng lão trở lại và nhìn chú , ông ta đã quan sát Jung Taeui một cách tỉ mỉ trong thời gian đó,và hỏi.

"Cậu nghĩ sao?"

Jung Taeui không thể trả lời ngay lập tức.

Thật khó khăn. Cậu thấy những gì ông ta đang hỏi rất khó khăn, và bản thân người đó cũng khó khăn.

Cậu không thể đoán được về con người của người chú này.

Cậu không thể cảm nhận được liệu ông ta có thiện cảm hay thù địch với người kia, hay ông ta đang nghĩ gì hoặc đang ở trong trạng thái cảm xúc nào.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo