Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 108

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%

"Sao thế? Chẳng có vấn đề gì cả mà. Không cho phép người khác tùy tiện chạm vào cơ thể em, và không được xen vào chuyện nguy hiểm của người khác. Thực ra đó là một việc rất đơn giản, không cần phải bận tâm đến làm gì cả, đúng không?"

"Cái, à nhưng mà......"

Tuy nhiên, những điều kiện kèm theo lại quá khủng khiếp. Chỉ cần tưởng tượng thôi là máu đã rút hết khỏi mặt cậu rồi.

Ilay nhìn chằm chằm vào Jung Taeui đang bồn chồn mấp máy môi, rồi nhướn mày lên.

"Nếu vậy thì hãy suy nghĩ thêm một chút đi. Trong lúc em suy nghĩ, tôi sẽ lo việc của mình."

Nói với một giọng điệu không mấy quan trọng, Ilay khuấy động bên trong với những ngón tay đang đâm vào cơ thể Jung Taeui. Những âm thanh đỏ mặt bắt đầu vang lên từ bên dưới, nơi đã bắt đầu ướt đẫm.

Nhưng trước cả khi cậu đỏ mặt vì những âm thanh đó.

"...... Chờ đã!! Tôi làm, tôi làm mà! Tôi sẽ làm theo lời anh!! Vậy nên, ...—!!"

"Hãy suy nghĩ chậm hơn một chút đi. Ừ, hãy suy nghĩ thêm khoảng mười mấy phút nữa đi. Có như vậy thì tôi mới có thể thưởng thức nó một cách thong thả được."

Từ bên dưới Jung Taeui đang thét lên gần như muốn xé toạc cổ họng, Ilay từ từ vẽ lên nơi đã bắt đầu ướt đẫm bằng đầu lưỡi.

"Thực ra tôi đã thèm thuồng từ nãy đến giờ rồi đấy. Nó đang sung huyết ngon lành và giật giật như thế này, không biết hương vị của nó sẽ tươi ngon đến mức nào đây."

Hơi thở của anh ta khẽ chạm vào phần thân dưới khiến cậu nhột nhạt. Ngay cả điều đó thôi cũng đã khó chịu đựng, Jung Taeui thà chọn cách cúi người ôm lấy đầu anh ta.

Đồ khốn này, hãy vùi mặt vào đó và nghẹt thở mà chết đi.

Cậu chửi thầm trong lòng và rơi nước mắt, nhưng chẳng mấy chốc cậu thậm chí còn không có thời gian để nghĩ như vậy nữa.


"Ta không muốn không thể nhìn thấy con nữa trên mảnh đất này."

Ông lão mỉm cười hiền từ và nói một cách dịu dàng.

Christoph đứng ngây người trước mặt ông lão, cúi đầu và chỉ nhìn xuống ngực ông lão. Cậu không thể đối mặt với ông.

Từ trước đến nay, Christoph chưa bao giờ có thể nhìn thẳng vào ông ta. Ông ta luôn là một người khó gần. Một người mà không được tùy tiện đến gần và cũng không được nhìn vào. Một người mà ngay cả mẹ cạu cũng không dám nhắc đến tên.

Tuy nhiên, Christoph yêu quý ông lão. Cậu tôn trọng và ngưỡng mộ ông. Cậu cảm thấy như đây là cảm giác của những người có tôn giáo.

"Ta luôn nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu con có thể tự do đi lại bên ngoài bất cứ lúc nào và đến đây nghỉ ngơi bất cứ khi nào con mệt mỏi. Còn nơi nào thích hợp với con hơn nơi này chứ."

Không đúng. Nơi này luôn khó chịu như một bộ quần áo không vừa vặn. Nơi này không thoải mái như bất cứ nơi nào khác.

Tuy nhiên, ông lão lại nói. Ông ta nói rằng nơi này hợp với cậu.

"Trong khoảng thời gian ngắn ngủi sắp tới, con thấy sao nếu giúp đỡ thằng bé?"

Khi ông lão nói một cách nhẹ nhàng, Christoph ngập ngừng ngẩng đầu lên. Từ ngực áo đến cái cổ nhăn nheo, cái miệng đang mỉm cười, cái mũi hơi cong nhưng không gây khó chịu, rồi đến đôi mắt có những nếp nhăn cười ở bên ngoài.

Mặt trời đã lặn và bầu trời đã bắt đầu nhuộm một màu xanh đậm, nhưng đôi mắt của ông lão vẫn sáng rõ như được chiếu sáng bởi ánh nắng, gần như có màu nâu vàng. Đôi mắt dường như soi thấu sự dơ bẩn của người đối diện.

Christoph lại cúi đầu xuống.

Ông lão đang nói. Bảo cậu giúp đỡ Richard.

Ông ta đang nói rằng hãy làm như vậy để dỡ bỏ lệnh trục xuất khỏi Tarten.

"Giờ thì ta sẽ lui về ở ẩn và lặng lẽ sống cuộc sống của một ông lão, con thỉnh thoảng đến thăm và bầu bạn với ta nhé."

Từ cuối câu nói của ông lão đang mỉm cười điềm đạm, thoang thoảng một mùi hương của cái chết. Đó là một mùi hương vẫn còn ở rất xa, một mùi hương xa vời và thanh bình.

Tuy nhiên, thời gian của ông lão và thời gian của người trẻ tuổi đã có tốc độ và kết cấu dòng chảy khác nhau.

Giờ thì ông lão chỉ còn là tàn tro trắng xóa, chỉ còn sưởi ấm đầu ngón tay bằng những đốm lửa cuối cùng của than củi sắp cháy hết. Rồi đến một lúc nào đó ông ta sẽ đứng dậy và rời đi. Đến một nơi nghỉ ngơi một mình mà không ai có thể đi theo.

Christoph hơi hé môi, nhưng không có lời nào lọt ra. Cậu cũng không biết mình phải nói gì.

Ông lão im lặng nhìn Christoph. Trong ánh mắt đó chứa đựng vô vàn điều mà Christoph không thể hiểu hết được.

Ông lão đột nhiên từ từ giơ tay lên. Và nắm lấy tay Christoph.

Vào khoảnh khắc bàn tay nhăn nheo đặt lên tay cậu, cậu vô thức rụt tay lại vì cảm giác xa lạ đó. Ông lão không nắm chặt, nhưng cũng không buông tay đã rụt lại một cách rõ rệt.

"Christoph này. Con là đứa con yêu quý của ta. Ở Tarten này, không ai là đứa con không đáng yêu cả. Con là đứa con ngoan ngoãn và đáng yêu của ta. Ta đã nuôi dưỡng Tarten chỉ vì các con, và nếu không có các con thì Tarten chẳng có ý nghĩa gì cả."

Ông lão thì thầm.

Ông ta thỉnh thoảng nói những điều như vậy.

Thật khó để nói chính xác, nhưng đó là những lời như thể đang nắm chặt trái tim cậu. Những lời khiến cậu cảm thấy khó thở, đau lòng, nhưng lại không khó chịu, ông ta thỉnh thoảng lại nói như vậy.

Cậu muốn nghe bất cứ điều gì ông lão nói. Cậu muốn làm bất cứ điều gì ông ta muốn. Như vậy Christoph cũng sẽ cảm thấy tốt.

Tuy nhiên.

Cuối cùng thì Christoph vẫn không thể gật đầu.

Sâu thẳm trong lòng cậu vẫn còn cứng đờ. Giọng nói của mẹ cậu, giống như tiếng thét xé lòng vang lên trong điện thoại, vẫn còn văng vẳng bên tai cậu không rời. Vì vậy mà cơ thể cậu không thể cử động.

"Chắc chắn con có thể hòa hợp với thằng bé thôi. ...... Và nếu làm như vậy, mọi thứ sẽ thay đổi so với trước đây."

Cái gì?

Christoph không biết điều gì sẽ thay đổi. Nhưng cậu không thể hỏi. Tất cả sự chú ý của cậu đều tập trung vào nhiệt độ xa lạ trên bàn tay mà ông lão đang nắm giữ. Cậu muốn vùng vẫy ngay lập tức để rũ bỏ cảm giác xa lạ đó. Dù không ghét nhưng vì nó xa lạ, vì làn da của người khác không phải là cảm giác quen thuộc mà cậu biết, cậu muốn thoát khỏi nó càng sớm càng tốt.

'Christoph. Sau khi rời khỏi nơi này, liệu con có thỉnh thoảng tìm đến ta không?'

Ông lão nói.

Nhưng Christoph không thể trở lại Tarten được nữa. Cậu đã tự quyết định như vậy. Vì vậy, cậu không thể trả lời.

Nhưng nếu vậy thì con nên trả lời là không, nhưng cậu không thể trả lời như vậy.

Một bên tai cậu nghe thấy tiếng một người phụ nữ nức nở khóc lóc. Nhưng bên tai còn lại, cậu nghe thấy ông lão thì thầm nhẹ nhàng.

Những âm thanh đó cản trở lẫn nhau, khiến cậu không thể nghe rõ cả hai âm thanh.

Đầu cậu đau nhức. Tim cậu đập thình thịch, và cậu cảm thấy máu đang rút khỏi cơ thể. Như thể cơ thể cậu không còn là của cậu nữa.

Mồ hôi lạnh túa ra trên lưng cậu. Cảm giác như bị ai đó khác chi phối dần dần lấp đầy cơ thể cậu. Một cảm giác mà cậu đã từng trải qua vài lần trước đây. Một cảm giác ghê tởm đến rợn người.

Ông lão lặng lẽ nhìn Christoph, người cuối cùng không trả lời, rồi nhẹ nhàng mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay Christoph.

'Con hãy nghỉ ngơi đi. Không nên tước đi thời gian để con từ từ suy nghĩ một mình.'

Ông lão đứng dậy và quay bước đi.

Cậu trở nên lo lắng. Cậu muốn níu giữ ông và nói điều gì đó. Con sẽ làm theo ý muốn của ông, con sẽ tuân theo bất cứ điều gì ông nói, cậu muốn nói như vậy.

Nhưng đôi chân lạnh cóng không nhúc nhích.

Cuối cùng, Christoph không thốt ra một lời nào, và cánh cửa lặng lẽ đóng lại với nụ cười nhân từ cuối cùng của ông lão.

Cánh cửa đã đóng lại. Ngay trước mắt cậu. Trong im lặng. Chắc chắn.

Ngoài cửa, cậu nghe thấy ông lão nói chuyện ngắn gọn với một giọng nói quen thuộc nào đó. Tiếp theo, tiếng bước chân của ông ngày càng xa dần.

Không lâu sau, ai đó gõ cửa, nhưng âm thanh đó vừa nghe được vừa không nghe được. Riegrow và Jung Taeui mở cửa bước vào, nhưng mọi thứ cũng tương tự.

Trong không gian nơi dấu chân của ông lão đã biến mất, Christoph một mình đứng ngơ ngác.

-Christoph. Con là đứa con yêu dấu của ta. ...... Con là đứa con xinh đẹp và đáng yêu của ta.

Đột ngột.

Lời nói nhỏ nhẹ của ông lão cuối cùng cũng.

Mãi đến muộn như vậy, nó mới đến được não bộ của Christoph.

Đột nhiên tim cậu đau nhói. Thắt lại như vắt kiệt máu, khiến cậu không thể thở được trong giây lát. Tim cậu đập đau đớn, thình thịch, thình thịch.

Christoph đứng dậy. Và vội vã bước đi.

Cậu phải đuổi theo ông lão. Cậu phải bắt kịp ông càng sớm càng tốt và nói với ông. Con sẽ tuân theo lời ông nói.

Chỉ còn lại nhiều nhất là vài ngày. Cậu có thể giúp tên đó. Cậu có thể chịu đựng việc phải đối mặt với tên đó trong thời gian chưa đến một tháng. Sau khi khoảng thời gian đó trôi qua, cậu sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Cậu không hề lưu luyến Tarten. Cậu không quan tâm nếu cậu không thể quay lại nơi này một lần nào nữa. Không, đúng hơn là cậu không muốn quay lại.

Nhưng vì ông lão.

Nếu cậu có thể đến thăm ông, trở thành người bạn đồng hành trên đường đi dạo của ông, và trở thành người trò chuyện cùng ông..

Cậu có thể làm điều đó.

Christoph không ngần ngại đi đến khu chính. Đến phòng của ông lão ở khu chính.

Có lẽ nếu Christoph đối mặt với ông lão ngay bây giờ, cậu sẽ lại không thể nói được gì, nhưng ông lão chắc chắn sẽ hiểu ý định của Christoph và gật đầu mỉm cười bao dung.

Nghĩ như vậy, nhớ lại nụ cười đó, Christoph một mạch xông vào phòng của ông lão, nơi thoải mái và yên tĩnh nhất trong biệt thự, sâu nhất trong khu chính.

"......"

Nhưng không có ai cả. Có lẽ ông lão đã ghé qua một nơi nào đó khác rồi mới quay lại.

Cậu có thể đợi một lát, nhưng cậu trở nên lo lắng một cách vô cớ. Cậu muốn nói càng sớm càng tốt. Rằng cậu sẽ tuân theo lời ông lão.

Ông đã đi đâu rồi nhỉ. ...... Đúng vậy. Nhân tiện ghé qua khu phía tây, ông có thể đã đi xem quanh khu phía tây. Nếu vậy thì—có lẽ là Richard. Trong vài ngày qua, ông thường xuyên dành thời gian cho Richard, người sẽ kế nhiệm mình, và cho anh ta biết nhiều điều. Vì vậy, có vẻ như bây giờ ông đang ở trong phòng của Richard và nói chuyện với anh ta.

Cậu không muốn đến phòng của tên đáng ghét đó, nhưng nếu cậu muốn tuân theo lời ông lão, dù sao thì cậu cũng phải thường xuyên giáp mặt anh ta trong một thời gian.

Christoph tặc lưỡi. Và nhấc đôi chân nặng nề, cậu hướng về phòng của Richard, nằm dưới phòng của mình một tầng.

-Tại sao cậu lại ghét Richard đến vậy?

Có lần Jung Taeui đã hỏi. Không chỉ Jung Taeui, mà cậu đã nghe câu hỏi này nhiều lần.

Cũng như không có lý do gì để thích một điều gì đó, cũng không có lý do gì để ghét một điều gì đó. Thông thường, thay vì thích hay ghét một điều gì đó vì một sự kiện nào đó, những điều nhỏ nhặt mà bạn không nhận ra sẽ tích tụ lại và khiến bạn thích hoặc ghét nó.

Ngay từ đầu, Richard đã ghét Christoph. Cậu không biết lý do. Cậu chỉ có thể cảm nhận được nó một cách đột ngột vào một thời điểm nào đó. À, người này ghét mình.

Và dần dần, Christoph bắt đầu ghét Richard. Lý do là—.

"...... Chỉ có một mình à?"

Christoph xông thẳng vào phòng của Richard mà không hề gõ cửa, và cậu đứng trước cửa nhìn quanh phòng với vẻ nghi ngờ.

Không thấy ông lão đâu.

Và ở một bên của căn phòng, Richard đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường và nói chuyện điện thoại với ai đó.

Dù anh ta có đang nói chuyện điện thoại hay không, Christoph vẫn nhìn quanh phòng một lần nữa và cau mày.

"Ông đâu?"

"...... Chờ một chút."

Richard không rời mắt khỏi Christoph, lặng lẽ nói vào điện thoại và bấm nút chờ rồi đặt điện thoại xuống. anh ta nhìn Christoph một cách lạnh lùng và lên tiếng.

"Chuyện gì vậy, Christoph. Thật là một chuyện lạ khi cậu đến phòng tôi."

"......"

Christoph trừng mắt nhìn anh ta.

Có vẻ như ông lão đã không đến đây. Cho dù ông đã đến và đi rồi hay là chưa đến, dù sao thì điều chắc chắn là ông không có ở đây.

Mặc dù cậu đến đây để tìm ông lão, nhưng đã chạm mặt Richard thế này, Christoph có điều muốn nói với anh ta. Theo lời của ông lão, Christoph đã quyết định hỗ trợ Richard trong một thời gian, nên cậu phải nói điều đó.

-Trong một thời gian cho đến khi quyết định người thừa kế, tôi sẽ ở bên cạnh anh và giúp anh làm việc.

"......"

Tuy nhiên, cậu chỉ mấp máy môi như thể sắp nói điều gì đó, nhưng những lời đó không thể thốt ra khỏi miệng. Cậu không muốn nói những lời đó.

Richard kiên nhẫn chờ đợi lời nói của Christoph. Christoph cố gắng thốt ra lời nhưng cậu cau mày và ngậm miệng lại hai ba lần. Cậu trở nên nóng nảy và tặc lưỡi.

Trong khi đó, Richard không thúc giục cậu. Thay vào đó, anh ta thoải mái tựa vào ghế và khoanh tay nhìn Christoph. Ánh sáng thư thái và hài hước lướt qua ánh mắt anh ta.

Vào khoảnh khắc đó, cậu nhận ra.

Người đàn ông này đã biết Christoph định nói gì.

Làm sao có thể…―?!

Ngay khi ý nghĩ đó lóe lên trong đầu, Christoph ngậm miệng lại. Với đôi mắt xanh biếc, cậu trừng mắt nhìn anh ta, cắn môi và quay bước đi.

Làm sao có thể?! Điều đó quá rõ ràng. Anh ta đã biết rồi. Dù anh ta đã thỉnh cầu ông lão như thế nào, anh ta đã biết rằng Christoph sẽ hành động như thế này.

Cậu giận dữ.

Cậu giận đến phát điên, lòng cậu lộn nhào.

Ngay khi cậu quay bước và định ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại, một giọng nói chậm rãi từ phía sau đã gọi Christoph lại.

"Ông lão không có ở đây đâu. Christoph. Cậu không đến đây để nói chuyện với tôi sao? Hãy kết thúc câu chuyện trước khi đi đi. Nếu không thì biết đến khi nào chúng ta mới gặp lại nhau nữa."

Dừng lại.

Christoph dừng lại. Và từ từ quay người lại.

Lý do cậu dừng lại không phải là vì Richard bảo cậu kết thúc câu chuyện rồi đi. Mà là vì cái giọng điệu thong thả, như thể anh ta nhìn thấu mọi thứ, khiến cậu rất khó chịu.

"...... anh đã nói với ông rồi à?"

Khi Christoph hỏi khẽ, Richard nhướng mày. Nụ cười hiện rõ trên đôi mắt anh ta.

"Với ông ? tôi á? Tôi đã nói gì cơ chứ?"

"tôi không hỏi anh để giả vờ không biết, Richard."

Ngón tay cậu run rẩy. Cậu muốn tát vào mặt người đàn ông đó.

Cậu không thích điểm đó. Đúng vậy, cậu thực sự ghét khía cạnh đó.

Luôn làm yên lòng người khác bằng khuôn mặt tươi cười, nhưng cậu không thể biết anh ta đang nghĩ gì đằng sau đó. Luôn lùi lại một bước, nhưng khi cậu nhận ra thì vô số sự việc đã diễn ra theo ý muốn của người đàn ông này.

Christoph nhìn thẳng vào anh ta. Ánh mắt cậu không hề rời khỏi anh ta, như thể cậu sẽ không bỏ lỡ dù chỉ là một dấu hiệu nhỏ nhất.

Và Richard cuối cùng cũng cười. Chầm chậm. Nụ cười thân thiện và tốt bụng đó.

Khóe miệng của Christoph giật giật. Richard hiếm khi nở nụ cười đó với cậu. Trừ khi anh ta có ý đồ gì đó.

"Với ông  - à, thật ra thì tôi không nói gì cả, tôi chỉ an ủi vì ông lão có vẻ buồn thôi. Cậu là người mà ông ấy đặc biệt yêu quý mà."

"......"

"Tất nhiên, không chỉ có vậy, nhưng ông cũng đi về phía chỗ cậu vì Tarten cũng sẽ không tệ nếu cậu giúp tôi. Vậy, ông đã nói gì với cậu?"

Bàn tay khoanh lại gõ nhẹ vào đầu gối. Cả động tác thong thả đó cũng khiến cậu khó chịu. Cả nụ cười thư thái đó nữa. Cả ánh mắt cong cong đó nữa.

"...... Anh ghét tôi mà."

Christoph đột ngột nói, Richard im lặng. Khi anh ta nhìn cậu với vẻ nghi ngờ vì mạch câu chuyện bị cắt ngang đột ngột, Christoph tiếp tục nói.

"Vậy tại sao anh lại muốn tôi giúp anh làm việc. Chúng ta có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa."

Đến lúc đó, Richard có vẻ đã hiểu lời nói của Christoph. À, ra vậy, anh ta lẩm bẩm nhỏ và gật đầu rồi thản nhiên lên tiếng.

"Không có lý do gì lớn cả. Đầu tiên là vì Tarten."

Richard từ từ đứng dậy khỏi ghế. Anh ta đi về phía cửa sổ, vén rèm lên và nhìn xuống bên ngoài, nơi bóng tối đã bao trùm và tiếp tục nói.

"Dù sao thì đây cũng là nơi mà tôi sẽ sớm thừa kế. Phát triển nơi này là trách nhiệm và mong muốn của tôi. Và cậu, dù cậu có muốn hay không thì cậu cũng đã được đào tạo ở Tarten, và trên hết, cậu biết rất rõ tình hình hiện tại. Hiện tại, có những vị khách đến từ Trung Đông, cậu là người hoàn hảo để hỗ trợ tôi và làm việc vì Tarten."

Anh ta nói như vậy và mở hé cửa sổ. Một làn gió đêm mát lạnh thổi vào qua khe hở đó. Như thể anh ta đã bắt gặp ai đó quen biết bên ngoài cửa sổ, anh ta vẫy tay nhẹ và tiếp tục nói.

"Thứ hai, vào thời điểm quan trọng hơn bao giờ hết để đưa ra quyết định kế vị này, danh tiếng của tôi đã trở nên vô cùng tồi tệ nhờ vào việc cậu gây rối trong khu vực của tôi. Trên cương vị là người phải hoàn hảo trong mọi việc và giải quyết mọi vấn đề một cách khéo léo. Nói cách khác, tôi đã bị nghi ngờ về khả năng lãnh đạo và quyền lực. ...... Cảm ơn cậu rất nhiều, Christoph. Vì đã cản trở tôi một lần nữa."

Không biết tại sao giọng nói của anh ta lại nghe có vẻ vui vẻ đến vậy. Mặc dù không thể nào có chuyện đó, nhưng có một nụ cười tinh tế ẩn chứa trong đó, như thể anh ta sắp đón nhận một điều gì đó tốt đẹp.

"Nhưng bây giờ nếu cậu giúp tôi từ dưới trướng của tôi, thì tôi có thể loại bỏ những điều đó. Khả năng khiến một người mà cậu không hòa hợp làm việc cho tôi cũng là một phần rất quan trọng. Về mặt này, cậu phải giúp tôi một cách trung thành."

Richard dừng lại ở đó.

Như thể cảm thấy một làn gió đêm mát lạnh dễ chịu đang thổi vào, Richard nheo mắt và tận hưởng không khí đó một lúc rồi từ từ quay người lại nhìn Christoph. Và anh ta nói lý do cuối cùng cho cậu, người đang lặng lẽ nhìn mình.

"Thứ ba, là để cậu thấy nó đáng ghét như thế nào."

Khoảnh khắc những lời đó rời khỏi miệng Richard, Christoph khẽ giật mình. Nhưng cậu không tức giận và chỉ cười khẩy.

"Anh thật thà thật."

"Đừng quên, Christoph. Nếu cậu không từ bỏ việc thừa kế, cậu sẽ phải làm việc dưới trướng tôi suốt đời. Nếu cậu không trốn chạy một cách hèn nhát như vậy, cậu đã là cấp dưới của tôi cho đến khi chết. -Chuyện đó đã giảm xuống chỉ còn vài ngày giúp đỡ tôi."

Richard nói khẽ. Lần đầu tiên, một chút hung ác bị kìm nén thoáng qua giọng nói của anh, giọng nói mà trước giờ vẫn luôn thoải mái kể từ khi Christoph bước vào căn phòng này.

Christoph nhìn chằm chằm vào anh ta rồi nói.

"Tôi sẽ không làm. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ làm điều mà anh muốn."

Ngay cả những lời lẽ pha lẫn sự mỉa mai đó cũng không làm Richard lay chuyển. Thay vào đó, có vẻ như anh ta đã lấy lại được lý trí trôi chảy, anh ta kìm nén sự hung ác vào sâu trong lòng và thu về nụ cười dịu dàng.

"Ngay cả khi ông lão bảo cậu giúp tôi?"

" -…."

Christoph cau mày.

Lời nói 'ngay cả như vậy tôi cũng sẽ không làm' không thể thốt ra ngay lập tức.

Cậu đã định làm theo bất cứ điều gì ông lão nói. Nếu là vì ông, cậu có thể chịu đựng những điều khó chịu trong vài ngày. Cậu đã đến đây với ý định đó.

Nhưng khi đối mặt với người đàn ông này, những lời cậu sẽ cúi đầu và đi vào dưới trướng anh ta lại không thể thốt ra. Một sự ghê tởm bản năng siết chặt cái lưỡi đang định chấp nhận.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo