Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%
Như thể anh ta bị bất ngờ đánh úp từ phía sau, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta đã biến mất hoàn toàn. Không, nếu nhìn kỹ thì đó là một vẻ mặt vô cảm đến mức có thể cho là anh ta đang tức giận.
Ánh mắt anh ta không hề chớp lấy một cái mà dán chặt vào Christoph, từ khóe mắt đến khóe miệng.
"Richard."
Christoph khẽ gọi anh ta. Richard cuối cùng cũng gỡ bỏ vẻ mặt vô cảm. Nhưng nụ cười quen thuộc của anh ta vẫn chưa trở lại. Anh ta chỉ nhướng mày nhìn Christoph.
Christoph lại cười. Lần này là một nụ cười trông ổn hơn. Đến khóe mắt cũng hơi cong lên.
"Anh bị thương rồi kìa. Cứ để vậy thì có thể bị nhiễm trùng đấy. Chờ một lát, tôi sẽ đi lấy thuốc cho anh."
"Ừm? Không cần đến mức đó đâu…"
Nhưng trước khi Richard kịp từ chối, Christoph đã đứng dậy rời đi.
Cho đến khi cậu ta đóng cửa,bước ra ngoài, căn phòng vẫn tràn ngập sự tĩnh lặng.
Richard vẫn chưa nở nụ cười. Như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ gì đó, anh ta đưa một tay lên từ từ che miệng và cằm.
Người phá vỡ sự tĩnh lặng không tự nhiên đó là Malik, anh ta chỉ im lặng quan sát tình hình. Một giọng nói đầy ngưỡng mộ vang lên trầm thấp.
"Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã nghĩ cậu ta là một người vô cùng, ừm, đẹp trai rồi, nhưng bây giờ tôi mới thấy cậu ta thực sự tao nhã,lộng lẫy. Haha, tôi không thể tưởng tượng được cậu ta lại ở một nơi thô bạo như đội cơ động đâu."
Jung Taeui gật đầu khi nghe những lời ngưỡng mộ chân thành đó.
Đương nhiên rồi. Có bao nhiêu người méo mó có thể tưởng tượng ra thế giới hiểm ác đó khi lần đầu nhìn thấy người đàn ông này chứ.
Nhân tiện, sao cậu ta lại gượng gạo cười như vậy nhỉ, thì ra là để êm đẹp rời khỏi chỗ này.
Dù sao thì ngay cả khi cậu ta không quay lại nữa thì cũng không có chủ đề quan trọng nào đến mức phải tìm cậu ta về, bắt cậu ta ngồi lại vào chỗ này để tiếp tục câu chuyện. Cũng không có ai làm điều đó cả.
"Tôi không thể tưởng tượng được vũ khí lại nằm trong tay người đó… Những người ở đây có ai đã từng thấy chưa?"
Malik vừa hỏi vừa không giấu được vẻ ngưỡng mộ.
Một sự im lặng ngắn ngủi lại bao trùm.
Trong dinh thự này, tìm người chưa từng gặp còn nhanh hơn đấy.
Người trả lời anh ta là Richard. Anh cuối cùng cũng đã tìm lại được nụ cười. Anh ta gật đầu với một nụ cười hiền lành trên khóe mắt.
"Dù trông như vậy nhưng Christoph cũng là một chiến binh rất xuất sắc đấy. Tôi nghe nói cậu ấy đã cạnh tranh vị trí hàng đầu trong đội cơ động của T&R."
Ilay cũng không phủ nhận,gật đầu.
"Hmm… Nhắc mới nhớ, một người quý trọng có mối quan hệ thân thiết với cấp trên của tôi đang tìm kiếm một nhân tài thích hợp để đưa về làm thủ lĩnh cho đội cận vệ tư nhân. Sau này tôi rất mong được chứng kiến kỹ năng của cậu ấy một lần."
Malik vừa nói vừa gật gù. Ilay đột nhiên nói
"Một người quý trọng có mối quan hệ thân thiết với Raman,có thể có đội cận vệ tư nhân… Có lẽ Tarten sẽ đưa người về để xây dựng mối quan hệ bền chặt cũng nên."
Giọng điệu đó là lẩm bẩm một mình nhưng không ai điếc đến mức không nghe thấy được.
… À. Lại nữa rồi. Một lời nói khác được giấu trong lời nói.
Jung Taeui nhạy bén nhận ra một luồng khí vi diệu thoáng qua trong không khí.
Và Malik, một trong những người tạo ra luồng khí vi diệu đó, đã im lặng một lúc rồi cười như thể không thể thắng được.
"Thật ra thì những người mà tôi phục vụ đang hy vọng rằng mối quan hệ chặt chẽ với Tarten sẽ được duy trì ngay cả sau khi việc trả nợ vay kết thúc. Một mối quan hệ thân thiết,chặt chẽ hơn bao giờ hết."
Malik chậm rãi kéo dài âm cuối rồi kết thúc câu nói,nở một nụ cười sâu thẳm.
Một lúc sau, sự im lặng bao trùm nơi đó.
Trong sự im lặng mà những suy nghĩ khác nhau đang diễn ra, Jung Taeui bỗng nghĩ à.
Mối quan hệ "thân thiết,chặt chẽ hơn bao giờ hết" với Tarten. Tức là một mối quan hệ có thể vượt qua cả 150 năm.
Malik đại diện không chỉ là một tập đoàn quốc doanh đơn thuần. Đằng sau anh ta còn có một quyền lực to lớn mang tên quốc gia. Một thứ không thể so sánh với một công ty đơn thuần.
Một nơi đã có mối giao hảo kéo dài 150 năm,một nơi tập trung của cải,quyền lực. Nếu phải chọn một trong hai.
Jung Taeui gãi má với vẻ mặt ngượng nghịu.
Tình huống bị ép buộc phải đưa ra lựa chọn đó thật nực cười, cứ như cậu là trẻ con vậy.
Richard dường như suy nghĩ một lúc rồi nói với một nụ cười điềm tĩnh.
"Vậy, anh định giới thiệu Christoph cho cái người quý trọng đó sao? Tôi không biết cậu ấy sẽ đưa ra lựa chọn nào, nhưng tôi hy vọng cậu ấy có thể tạo dựng được một mối nhân duyên tốt đẹp."
Quả nhiên, anh ta không có ý định tiếp tục câu chuyện đó ở đây nữa. Anh ta suôn sẻ chuyển chủ đề
Malik đã nhanh chóng nhận ra điều đó nên cũng vui vẻ làm theo chủ đề của anh ta. Anh ta hơi nhíu mày,nháy mắt tinh nghịch như đang cố thân thiện.
"Đúng vậy. Haha, nhưng xin đừng hiểu lầm. Tôi hoàn toàn không có ý định cướp đi người yêu xinh đẹp của anh mà không có bất kỳ sự đồng ý nào đâu."
Hộc.
Jung Taeui hít một hơi thật sâu.
Suýt chút nữa thì cậu đã phun hết nước trà vừa uống ra rồi.
"…."
Jung Taeui vô thức dùng mu bàn tay lau miệng, bối rối ngẩng đầu lên.
Đây là một cú ném thẳng hoàn toàn. Một đòn trực diện.
Trước mặt Malik đang cười hiền lành mà không biết mình vừa nói gì, Richard đang vuốt ve tách trà khựng tay lại, nhìn Malik với vẻ mặt kỳ lạ.
Anh ta nghiêng đầu như thể không hiểu gì rồi suy nghĩ một lát, nhưng ngay cả vài giây sau anh ta vẫn nhíu mày như thể vẫn không hiểu.
“Xin lỗi, nhưng lời vừa nói của anh là…?”
“Hả? À. Tôi đang nói về Christoph Tarten đang tạm thời vắng mặt đây. Dù cho kỹ năng của cậu ấy có đáng thèm muốn đến đâu đi chăng nữa, không lẽ lại cưỡng ép bắt cậu ấy đi mà không có sự đồng ý chứ.”
Malik vẫn chưa nhận ra tình hình.
Ánh mắt Richard lại chìm vào suy tư, lần này hướng về phía Jung Taeui. Anh ta từ từ nhìn những người có mặt ở đó, không chỉ riêng Jung Taeui. Như thể anh ta muốn biết liệu mình có nghe nhầm không, hay có điều gì đó mình không biết hay không.
Nếu cậu cứ tỏ ra bình thường thì tốt rồi, mồ hôi túa ra vô cớ khiến Jung Taeui lén lút quay mặt đi. Khoảnh khắc đó, ánh mắt Richard trở nên sắc bén hơn.
“Anh vừa nói là những người yêu nhau xinh đẹp sao?”
Richard từ tốn đáp lại, giọng điềm nhiên. Nụ cười vẫn vương trên khóe mắt anh ta thật dịu dàng.
Malik có vẻ đã hiểu sai ý của câu hỏi đó. À, anh ta gật đầu thán phục.
“Đúng vậy. Khó mà tìm được ai xinh đẹp đến vậy. Hơn nữa không chỉ ngoại hình nổi bật, nếu người như vậy là người yêu thì thật là ghen tị biết bao. … Khen người yêu của người khác chắc không phải là vô lễ trong nền văn hóa của các anh chứ? Tôi chỉ đơn thuần ngưỡng mộ thôi, không có ý gì khác đâu ạ.”
Malik nhanh chóng nhận ra ánh mắt kỳ lạ đang ánh lên trong nụ cười trên khuôn mặt Richard, nên đã thận trọng kiềm chế bản thân,lịch sự nói thêm vào giữa chừng. Nhưng điều anh ta hiểu sai không phải là phần đó.
Ánh mắt Richard lại hướng về phía Jung Taeui. Jung Taeui lại một lần nữa giật mình,quay mặt đi.
Chết tiệt, sao cứ nhìn mình vậy. … Ừ thì Ilay có gương mặt poker sắt đá, chắc anh ta biết dù có nhìn chằm chằm vào anh ta đó cũng vô ích thôi.
Dù đã cố gắng giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng việc không thể chạm mắt với ai đã bộc lộ rõ vẻ bồn chồn của Jung Taeui.
Richard lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Jung Taeui đang lén lút quay mặt đi. Rồi anh ta lại khẽ cười,lắc đầu.
“Có lẽ anh đã nghe nhầm rồi. Tôi và Christoph là anh em họ. Tôi nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ cậu ấy, nhưng không lẽ lại như vậy được. Tôi cũng có người yêu rồi. Tất nhiên là phụ nữ.”
Người đàn ông này chắc cũng không hiểu đúng nghĩa của từ ‘người yêu’ đâu, Jung Taeui vừa nhớ lại cảnh Richard ân ái mà cậu vô tình nhìn thấy ở quán bar vài ngày trước vừa lẩm bẩm trong lòng. Cái đó không phải là người yêu mà gần như là quan hệ chủ-tớ mang tính bạo dâm-khổ dâm thì có, cái tên biến thái này.
Malik có vẻ ngạc nhiên trước lời nói đó, anh ta chớp mắt vài lần rồi không nói gì. Sau đó anh ta mới ngập ngừng lên tiếng.
“À…, không phải vậy sao? Thật là thất lễ quá. Chắc tôi đã nghe nhầm rồi.”
Lần này Malik lại xin lỗi với vẻ mặt khó xử. Richard rộng lượng cười,lắc đầu, hai người đổi vị trí cho nhau.
Jung Taeui cầu nguyện rằng Richard sẽ lặng lẽ bỏ qua — hoặc nếu anh ta có hỏi về tin đồn đó thì hy vọng người bị hỏi không phải là cậu.
… Nhưng.
Jung Taeui liếc nhìn Malik đang cười hiền lành.
Cậu đã rất ngạc nhiên. Không chỉ vì nội dung của lời nói đó, mà còn vì sự thật là anh ta biết đến điều đó.
Đó chỉ là một tin đồn nhỏ nhặt. Dù không biết tin đồn bí mật đó đã lan truyền đến đâu, nhưng chắc chắn nó chưa lan ra khỏi dinh thự Tarten.
Nếu anh ta đã biết đến những chuyện như vậy thì chắc chắn anh ta không chỉ là một người tốt bụng,hay cười như vẻ bề ngoài.
Dù sao thì một người đến để đàm phán cuối cùng không thể là một người dễ đối phó được.
Jung Taeui hừ một tiếng,thở dài nhẹ nhõm. Dù sao thì việc đối thủ có khả năng trở thành kẻ thù cao hơn là đồng minh không phải là một điềm báo tốt nếu anh ta là một người khó đối phó.
Nhưng mà không khí ở đây ngột ngạt quá. Bầu không khí vừa có vẻ rất hòa ái vừa khiến sống lưng cậu nhức nhối, có lẽ là do mọi người ngồi trong không gian kín mít,chỉ thở ra khí cacbonic thôi.
Ngay khi Jung Taeui vừa định đứng dậy để mở cửa sổ, vừa để thoát khỏi cái chỗ ngột ngạt này, thì.
Đột nhiên cánh cửa bật mở không cần gõ,một người bước vào.
Christoph mà cậu cứ nghĩ là đã kiếm cớ để chuồn khỏi chỗ này, sải bước đi vào.
“Chris….”
Nhưng trước khi Jung Taeui kịp gọi tên cậu ta, cậu ta đã cười trở lại.
Một nụ cười rất tự nhiên. Đôi mắt cậu ta lấp lánh như trẻ con, như thể có một điều gì đó thực sự vui vẻ,hạnh phúc.,thật đáng ngạc nhiên, nụ cười đó hướng về Richard, không ai khác.
Khoan, ngay lúc trước tai Richard đã nghe được cái tin đồn đáng sợ đó,,anh ta đã phủ nhận nó chưa được vài phút.
Vậy mà ngay lúc này cậu ta lại cười tươi rói,tiến về phía Richard, chỉ khiến sự nghi ngờ thêm sâu sắc.
Jung Taeui muốn ngăn Christoph lại bằng mọi giá, nhưng Christoph đã đến bên Richard trước khi cậu kịp đứng lên.
“Richard, để tôi bôi thuốc cho anh. Nếu để lại sẹo trên mắt thì không tốt đâu. tôi vừa hay có một loại thuốc tốt nên đã mang đến. tôi sẽ tự tay bôi cho anh. Bằng chính tay tôi.”
Nhìn thấy nụ cười ngây thơ,rạng rỡ đến mức ngay cả Jung Taeui cũng phải ngạc nhiên, Richard vừa nãy còn vô cảm nhìn chằm chằm vào Christoph, đã đứng im như trời trồng khi cậu chủ động tiến đến bên cạnh,xem xét vết thương nhỏ trên mắt anh ta với vẻ mặt bối rối.
Có vẻ như anh ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi Christoph nghiêm túc nhìn vào mặt anh ta,xem xét vết thương, anh ta đã im lặng. Có lẽ anh ta đã đánh giá rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện.
Và Christoph hoàn toàn không quan tâm đến bầu không khí ở đây là như thế nào. Sau khi xác nhận vị trí của vết thương suýt soát né qua mắt Richard, đã nở một nụ cười rạng rỡ như hoa,mở hộp thuốc ra.
“Chắc là đau lắm. Chờ tôi một chút. Thuốc này hiệu quả lắm đấy.”
Thậm chí còn lo lắng với giọng điệu thương cảm giả tạo, Christoph bôi đầy thuốc mỡ lên đầu ngón tay.
Khoảnh khắc đó, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng bay đến chỗ Jung Taeui đang ngồi.
“…!”
Jung Taeui vội vàng đứng dậy để ngăn Christoph lại, nhưng đã quá muộn.
Christoph cẩn thận bôi thuốc mỡ lên mắt Richard, anh đang nhìn cậu ta với vẻ mặt khó hiểu. Cao con hổ.
Richard đã nheo mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Christoph với vẻ mặt khó tin. Dương như anh ta đã ăn phải thứ gì đó sai trái, mặt anh biến sắc.
“Trong mấy chục phút ngắn ngủi mà tôi cảm thấy mình đã già đi mấy chục năm rồi…”
Jung Taeui nằm dài trên giường,rên rỉ.
Quả nhiên mình không hợp với việc ngồi cùng với những người chỉ biết vắt óc suy nghĩ trên kia. Những người ở dưới,làm việc chân tay thì dễ nói chuyện hơn. Mình không cần phải suy nghĩ về ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói, xem xét lập trường của mình,đối phương rồi nói chuyện chính trị như ở trên đó.
“Rốt cuộc thì tại sao họ lại lôi mình đến cái chỗ đó vậy chứ.”
Jung Taeui nheo mắt nhìn Ilay đang ngồi bên cạnh giường, anh đang kéo bàn lại,nghịch gì đó.
Ilay đang mở một chiếc túi lớn,nghịch những sợi dây điện phức tạp bên trong, liếc nhìn Jung Taeui rồi lại quay đi.
“Bọn họ muốn mà.”
“Không lẽ bọn họ bảo là muốn gặp cái người tên Jung Taeui hả…?”
“Chính xác hơn thì họ nói ‘Nghe nói em trai của cậu Jung Jaeui đang ở lại đây.’ đấy.”
“… Dù tôi không có ý định che giấu,cũng không thể che giấu, nhưng hóa ra bọn họ đã biết hết rồi.”
Jung Taeui tặc lưỡi rồi hơi xoay người đang nằm sấp sang nằm nghiêng.
Bây giờ cậu có hơi cảm kích Christoph.
Dù sao thì nhờ cậu ta mà cái chỗ nói chuyện khó chịu đó đã tan rã,cậu có thể về đây nghỉ ngơi mà.
nếu không thì giờ này có lẽ cậu vẫn đang ngồi trên cái ghế chông đó,chỉ biết nhìn chằm chằm vào tách trà, Jung Taeui lắc đầu ngao ngán.
Ngay sau khi bôi thuốc mỡ ngay dưới mắt, Richard đã im lặng một lúc rồi dứt khoát đứng dậy. Dù chắc chắn mắt anh ta đang nóng ran đến mức không thể mở ra nổi, anh ta vẫn dùng tay che nhẹ mắt, cười bình thản,nói: ‘Tôi Xin phép đi trước.’
Sau đó anh ta không chạy ngay ra ngoài. Anh ta thu dọn mọi thứ,nói rằng anh ta sẽ tạm thời rời khỏi chỗ này, về phòng nghỉ ngơi một chút rồi gặp lại nhau trong bữa tối, anh ta đã kết thúc mọi chuyện hoàn hảo như vậy rồi mới rời đi.
Khi Richard rời khỏi phòng tiếp khách, Christoph bình thường sẽ về phòng mình,nói ‘Nhiệm vụ hôm nay đến đây là kết thúc’, cũng đứng dậy đi theo anh ta.
Khi Jung Taeui hỏi cậu ta đi đâu thì cậu ta chỉ nói ngắn gọn ‘À, xem.’ rồi vội vàng đi ra, có vẻ như cậu ta nhất quyết phải xem Richard đau khổ lau mắt thì mới chịu được.
“Christoph đúng là…”
“Tính cách cậu ta thích tự tìm đến rắc rối mà.”
Ilay nói tiếp ngắn gọn sau khi Jung Taeui đang ngập ngừng chọn từ. Jung Taeui cau mày,ừ một tiếng.
“Sao, ừm.... Dù sao thì cũng có thể coi là có nét đáng yêu riêng mà.”
“Nếu là ở vị trí người xem thì đúng là như vậy.”
Jung Taeui cảm nhận được điều gì đó hơn cả những lời đơn giản trong lời nói dứt khoát của Ilay nên cậu nhìn anh ta chằm chằm.
Nghĩ lại thì người đàn ông này cũng đã từng dính líu đến Christoph nhiều lần vì công việc trước đây. Dù không nhất thiết phải dính líu đến nhau trong cùng một việc, nhưng vì ở trong cùng một tập đoàn nên chắc chắn họ cũng có khá nhiều chuyện va chạm như vậy.
Hai người này có vẻ sẽ hợp nhau nếu làm việc cùng nhau, nhưng những người như thế này khi đã không hợp nhau thì sẽ không bao giờ có thể hòa hợp được.
“Nghe nói hai người cũng từng có chuyện đuổi bắt, đánh rồi lại rút lui nữa mà.”
“Đúng vậy.”
“Nghĩ kỹ thì mối quan hệ gia đình cũng vậy, việc hai người thường chơi với nhau khi còn nhỏ cũng vậy, tôi cứ nghĩ hai người có cảm giác giống như anh em họ hàng, vậy mà hai người lại có thể dồn ép nhau đến chết như vậy sao?”
Sau khi nói ra cậu mới nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi sai lầm.
Người đàn ông này đã từng chĩa súng vào cả anh trai ruột của mình.
Hơn nữa, ngay trong thực tế hiện tại, Christoph và Richard, những người trên thực tế là anh em họ, cũng đang đối xử với nhau như kẻ thù gần như cả đời.
Ilay cũng chỉ liếc nhìn Jung Taeui như thể câu hỏi của cậu thật ngớ ngẩn rồi khẽ cười chứ không buồn trả lời.
“Có vẻ như em chưa từng có một cuộc chiến huynh đệ nào với Jung Jaeui nhỉ. Chắc hai người là một cặp anh em rất hòa thuận.”
“Không…, tôi nghĩ khó mà tìm được một cuộc chiến huynh đệ nào khốc liệt như ở cái nơi này đâu, tôi nghĩ vậy á…”
Jung Taeui xua tay lia lịa. Rồi cậu xoay người nằm ngửa, gối đầu lên tay,nhìn lên trần nhà.
“Nhưng thật ra thì tôi và anh ấy hầu như không cãi nhau bao giờ. Cũng không có chuyện gì đáng để cãi nhau. Anh ấy thì đặc biệt là một người không có tính hiếu chiến, tôi cũng vậy. Anh ấy cũng không có ham muốn cạnh tranh. Cũng không có lòng tham. Thật khó để cãi nhau với một người không có ham muốn.”
Nghĩ lại thì Jung Taeui thật sự không có ký ức nào về việc cãi nhau với Jung Jaeui. Hai người cũng không có nhiều ký ức về việc chơi đùa vui vẻ cùng nhau, nhưng cũng chưa từng cãi nhau hay tranh cãi.
“Hai người là một cặp anh em hòa thuận như vậy mà mấy năm nay lại hầu như không gặp nhau, chắc hẳn em rất tiếc nuối nhỉ.”
“Ừ…, nghĩ lại thì bọn tôi thậm chí còn hầu như không gọi điện thoại cho nhau nữa... haizzz.”
Jung Taeui gãi đầu.
Mỗi năm bọn họ đều liên lạc với nhau một lần vào khoảng sinh nhật, nhưng ngoài ra thì bọn họ không có cuộc gọi đặc biệt nào khác. Cậu không cảm thấy bất tiện hay cô đơn, cậu biết đối phương cũng vậy. Dù vậy, cậu cũng biết rằng nếu có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra, anh trai sẽ là người đầu tiên báo cho cậu biết. Vì vậy, cậu không quá lo lắng ngay cả khi bọn họ gần như không liên lạc với nhau. Hai người là những người anh em khô khan trong những khía cạnh như vậy.
“Jung Jaeui… Ngay cả sau khi gia nhập UNHRDO, cậu ta vẫn liên tục nhận được lời mời gọi từ khắp nơi.”
Ilay lẩm bẩm.
Jung Taeui vừa nghĩ có lẽ người đàn ông này biết nhiều tin tức về anh trai cậu hơn cả bản thân cậu , vừa thờ ơ hỏi: “Vậy à?”
“Trong số đó có cả những kẻ khá nguy hiểm nữa. Có những kẻ sẽ gây phiền phức cho cậu ta mãi mãi nếu cậu ta dính líu đến chúng,,cũng có những kẻ sẽ cắn xé cậu ta mãi mãi nếu không dính líu đến chúng.”
Thiên tài cũng chẳng phải là một điều gì đó tốt đẹp, toàn bị những kẻ như vậy đeo bám, Jung Taeui vừa nằm sau lưng Ilay vừa gãi má.
Việc 'những thiên tài bị những kẻ như vậy đeo bám' đã xảy ra từ khi cậu còn nhỏ nên cậu cũng không thấy có gì mới mẻ. Lời nói nguy hiểm cũng không khiến cậu cảm thấy đe dọa cho lắm.
Jung Taeui chưa bao giờ lo lắng về Jung Jaeui. Jung Jaeui là một người xứng đáng được như vậy.
“Nghe nói anh trai sẽ đến Frankfurt trong thời gian ngắn nữa.”
Jung Taeui vừa lẩm bẩm như vậy vừa bất giác nhìn Ilay.
Nghĩ lại thì người đàn ông này đã bảo cậu đừng đi. Bảo cậu hẹn ngày tái ngộ sau.
Ngày Jung Jaeui đến không còn xa nữa. Có lẽ gần như trùng với ngày kế vị, chỉ cách nhau vài ngày thôi thì phải.
“Tôi không được đi sao? Lâu lắm rồi tôi mới muốn gặp anh ấy.”
Jung Taeui vừa lẩm bẩm vừa dò hỏi.
Ngay lập tức cậu nhận được một câu trả lời thờ ơ.
“Không đúng thời điểm.”
“…”
Ilay cắm một cái gì đó giống như tai nghe vào một bên tai,thao tác thiết bị, liếc nhìn Jung Taeui khi cậu im lặng. Anh ta suy nghĩ một lát rồi nhíu mày.
“Em nhất định muốn đi sao?”
“Nếu được thì tôi muốn đi, nhưng không nhất thiết phải thế. Tôi chỉ đang nghĩ về lời nói không đúng thời điểm của anh thôi.”
Jung Taeui vừa xâu chuỗi từng sự kiện từ việc Jung Jaeui đến Đức và tình hình hiện tại của bản thân, vừa thở dài.
Quả nhiên, là như vậy.
“Tôi không có ý định đi đến mức phải mạo hiểm cho bản thân, và người khác. Tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy. Sau khi hoàn thành công việc ở Dresden thì hãy nhanh chóng quay trở lại Berlin thôi.”
Jung Taeui vừa nói vừa khẽ lắc đầu.
Nếu chỉ mình cậu gặp nguy hiểm thì không sao, nhưng nếu có khả năng gây nguy hiểm cho người khác thì đó là một vấn đề khác. Cậu không có ý định mạo hiểm như vậy.
Thật đáng tiếc.
Cậu cứ nghĩ rằng nhân dịp này có thể gặp chú và anh trai ở cùng một chỗ.
Jung Taeui nhún vai,lặng lẽ thở dài. Cậu lẩm bẩm một mình: “Đành vậy thôi.”
Hừm, Ilay vừa gõ nhẹ vào thiết bị một lúc, lại quay lại nhìn. Anh ta nhíu mày như đang cảm thấy phiền phức.
“Nếu em nhất định muốn gặp thì hãy đợi đi. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ đưa anh trai em đến Berlin.”
Trước lời nói vừa tặc lưỡi vừa nói đó, Jung Taeui ồ một tiếng,mở to mắt ngồi dậy trên giường.
“Anh ấy có thời gian sau khi kết thúc diễn đàn ở Frankfurt sao?”
Nếu vậy thì Jung Taeui không cần phải đến Frankfurt mà Jung Jaeui sẽ ghé Berlin.
Thông thường những lịch trình như vậy được lên kế hoạch rất chặt chẽ, nên cậu đã nghĩ rằng sau khi kết thúc diễn đàn, anh ấy sẽ rời đi ngay hoặc ngay cả khi không như vậy thì anh ấy cũng không có thời gian để đến Berlin.
“Nếu vậy thì sau khi kết thúc diễn đàn anh ấy sẽ đến Berlin…”
“Chắc là khó đấy. Chuyến bay đến New York đã được đặt vào đêm diễn đàn rồi.”
Nghe Ilay nói thêm rằng hội nghị nghiên cứu tại trụ sở chính đã được lên kế hoạch ngay vào ngày hôm sau, Jung Taeui thu lại vẻ mặt rạng rỡ. Rồi cậu chớp mắt ngơ ngác,ừ một tiếng.
“Vậy việc đưa anh ấy đến Berlin có nghĩa là…, à, hẹn dịp khác sao?”
Jung Taeui một mình hiểu ra,gật đầu.
Dù sao thì cũng không còn cách nào khác. Hơi tiếc thật.
"Lần này tôi sẽ đưa cậu ta đến đó, nên hãy bỏ cái vẻ mặt như sắp chui xuống đất ấy đi."
"Hả?"
"Cứ chặn đường,đưa cậu ta đi trước khi đến sân bay vào ngày diễn đàn là được mà."