Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%
Từ phòng của Jung Taeui nằm ở cuối Seoyik đến sảnh chính của khu chính khá xa. Có thể biết là có người ra vào nhưng không thể nhận ra rõ mặt.
Nhưng khi hai chiếc sedan đen bóng,vài chiếc wagon cỡ trung nối đuôi nhau dừng trước sảnh chính,hai người đàn ông có vẻ là khách quý bước xuống từ chiếc sedan đi đầu, Jung Taeui đã biết ít nhất họ không phải là những người mà cậu từng gặp trước đây.
Không hiểu vì sao nhưng nếu là người đàn ông đó, chủ nhân của biệt thự Seringe, thì có lẽ cậu đã có thể nhận ra ngay cả khi ở khoảng cách xa không thể nhận ra khuôn mặt. Người đàn ông đó có một sự hiện diện khác biệt đến thế.
“Ừm… không phải người đó thì cũng yên tâm phần nào.”
Jung Taeui vỗ ngực thở phào.
Dù sao thì cậu cũng đã phá tan tành cái nhà như thế rồi, gặp lại chủ nhà thì ngại chết mất. Chắc phải cúi đầu xin lỗi ngay lập tức vì đã phá hoại cái nhà đến mức đó.
Nhìn Richard,Christoph — dù ở khoảng cách xa không thể phân biệt được khuôn mặt nhưng họ vẫn có thể nhận ra — đang đứng cạnh nhau dẫn khách vào sảnh, Jung Taeui rời khỏi cửa sổ.
Trời cũng nhá nhem tối rồi. Mặt trời đã lặn, chỉ còn lại một chút sắc đỏ tím của hoàng hôn. Sắp đến giờ ăn tối rồi.
Dù sao thì khách quý cũng đã đến nên hôm nay chắc họ sẽ ăn tối ở khu chính hoặc Dongik. Vậy thì nhà ăn ở Seoyik chắc sẽ vắng vẻ lắm đây.
Jung Taeui nghĩ bụng đã lâu rồi mới có thể ăn uống trong bầu không khí thoải mái,rời khỏi phòng.
Hôm nay mình sẽ ăn uống thong thả rồi về phòng nằm ườn trên giường, vừa nhâm nhi bia vừa đọc sách rồi ngủ một giấc thật ngon, Jung Taeui vừa mơ về một buổi tối vui vẻ như vậy vừa sải bước về phía nhà ăn.
Cuối cùng thì vị khách quý mà tin đồn râm ran mấy ngày nay cũng đã đến, ít nhất là hôm nay mọi người đều bận rộn với bên đó nên chắc sẽ không ai làm phiền mình đâu.
Nhưng.
Dù vậy.
Chưa đầy một tiếng sau, Jung Taeui đã phải ngồi trong phòng tiếp khách rộng rãi,thoải mái ở sâu bên trong tầng 1 của Dongik.
“…”
“Sao vậy, sắc mặt cậu không tốt lắm. Cậu không khỏe ở đâu à?”
Người ân cần quan tâm đến cậu lại là Richard sao, anh ta vốn dĩ không hề có thiện cảm với Jung Taeui mà.
Nếu xét về mối quan hệ, Ilay đáng lẽ phải là người dành nhiều sự quan tâm đến Jung Taeui nhất trong số những người ở đây, nhưng anh ta dường như chẳng hề để ý đến việc sắc mặt Jung Taeui tái mét đi, còn Christoph từng tỏ tình với Jung Taeui dù có chút khô khan, thì lại ngồi cạnh Richard với vẻ mặt lạnh lùng.
Và ở phía đối diện họ, trên vị trí trang trọng nhất, là hai người đàn ông Ả Rập xa lạ.
Bộ trang phục Thobe,Ghutra của họ có vẻ hơi lạc lõng ở nơi này, nhưng nhờ phong thái đặc biệt của họ mà trông không hề kệch cỡm.
Họ dự định ở lại đây bốn ngày rồi trở về, ngay khi đến dinh thự, họ đã gặp gỡ những trưởng bối trong gia đình, bao gồm cả trưởng lão, sau đó dùng trà được chuẩn bị đơn giản,dự định sẽ thưởng thức bữa tiệc tối thịnh soạn được lên kế hoạch vào đêm muộn.
Và bây giờ, trước khi bữa tiệc tối được chuẩn bị, Richard sẽ là người tiếp đón họ trong vài ngày tới,cũng là đối tác cho cuộc đàm phán cuối cùng, đang thưởng thức đồ ăn nhẹ với họ.
Jung Taeui hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại phải có mặt ở một nơi như vậy, cậu chỉ lẳng lặng nhấm nháp trà.
Cậu cũng không biết tiêu chí lựa chọn người là gì nữa.
Hai người đàn ông Trung Đông trước mặt này là những người quan trọng nhất, cùng với Richard và Christoph ngồi cạnh anh ta, điều đó thì có thể hiểu được. Cho phép cậu nhượng bộ một bước, thì việc Ilay có mặt ở đây với tư cách là người giám sát, đánh giá người kế vị cũng có thể hiểu được.
Nhưng cậu....vì sao cậu lại bị lôi kéo đến chỗ này thì dù có vắt óc suy nghĩ đến đâu trong lúc uống trà, cậu vẫn không thể hiểu được.
“Hình như cậu không được thoải mái cho lắm.”
Người tiếp lời Richard là người đàn ông đến từ Ả Rập, có vẻ là người có vị trí cao hơn, ngồi ở bên phải.
Gương mặt anh ta có những đường nét rõ ràng,đậm nét, chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đã cảm thấy uy áp, nhưng nhờ đôi mắt cười hiền hòa mà vẻ mãnh liệt đó đã dịu đi rất nhiều.
“À… Đang ăn uống ngon miệng thì bị lôi ra đây nên chắc tiêu hóa không được tốt lắm ấy mà…”
Jung Taeui xoa ngực,lẩm bẩm.
“Thật là. Chúng tôi đang cố gắng hết sức để chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, vậy mà lại gặp phải chuyện khó xử này. Có cần chuẩn bị thuốc tiêu hóa cho cậu không?”
Cậu xua tay với Richard đang lo lắng đề nghị.
Trong lúc đó, Jung Taeui vẫn luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.
Ở phía đối diện, người đàn ông Ả Rập đang lặng lẽ nhìn Jung Taeui.
Không quá lộ liễu nhưng đủ để cậu nhận ra một cách trực tiếp, anh ta đang cẩn thận quan sát Jung Taeui.
Có nên làm ngơ không nhỉ… Nhưng nếu vậy thì chắc chắn chỉ có mình cậu cảm thấy khó chịu thôi.
Jung Taeui lặng lẽ thở dài rồi đặt tách trà xuống. Sau đó, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Đôi mắt của họ chạm nhau, như thể đã được dự đoán trước.
“Có vẻ như anh đang thắc mắc vì sao lại có một người như tôi, rõ ràng là người ngoài cuộc, lại có mặt ở đây. Thật ra thì tôi cũng đang thắc mắc đấy.”
Jung Taeui cười nhẹ,nói đùa. Người đàn ông Ả Rập hơi mở to mắt rồi ngay lập tức bật cười.
“Ôi chao, thật là thất lễ quá. Tôi không có ý đó đâu, có lẽ tôi đã nhìn cậu quá lộ liễu rồi. Tôi là Malik Al Kahim.”
Nắm lấy bàn tay anh ta đang chủ động chìa ra để bắt tay, Jung Taeui ấp úng: “Vâng, rất vui được gặp anh.”
Ngay cả cậu cũng không biết mình nên giới thiệu đến đâu. Nên dùng tên nào, người đàn ông này có biết về Jung Taeui đang bị truy nã gắt gao hay không. Không có thông tin gì về anh ta nên Jung Taeui không thể mở lời trước.
Cậu liếc nhìn Ilay đang ngồi bên cạnh. Nhưng anh ta chỉ im lặng nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của họ, dường như không có ý định giúp đỡ Jung Taeui.
May mắn thay, người đàn ông tự xưng là Malik dường như không bận tâm đến việc Jung Taeui không tự giới thiệu, anh ta buông tay ra với vẻ mặt vui vẻ và cười.
Ngay khoảnh khắc đó, Jung Taeui đã nhận ra theo bản năng, dù không ai nói cho cậu biết.
Người đàn ông trước mặt cậu biết cậu là ai.
Mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng chắc chắn anh ta đã có thông tin về Jung Taeui trước khi đến đây.
Nghĩ lại thì trong tình huống này, anh ta không thể không biết mặt Jung Taeui được. Giống như việc anh ta biết mặt Ilay đang ngồi ngay bên cạnh vậy.
“… ―.”
Jung Taeui lặng lẽ quay mặt đi. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, Ilay quay lại nhìn.
Ngay khi mắt họ chạm nhau, Jung Taeui cười gượng gạo. Nhìn thấy nụ cười đó, Ilay chỉ khẽ mỉm cười nơi khóe mắt. Một nụ cười nhạt đến mức ngay cả Jung Taeui cũng khó có thể nhận ra nếu họ không chung sống,tiếp xúc da thịt trong nhiều năm.
… Chết tiệt. Ra là như vậy.
Họ muốn xem trước mặt cậu trước khi đàm phán với Tarten sao. Dù sao thì chắc chắn trước khi rời khỏi quê nhà, họ đã tạm thời đưa ra kết luận về việc sẽ đưa ra quyết định như thế nào rồi.
Jung Taeui lẩm bẩm trong lòng: ‘Bảo sao mình không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của mấy người ở vị trí cao được.’ rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn vào tách trà vô tội.
Nếu nghĩ theo hướng họ không hề muốn việc trả nợ bằng những điều kiện xa vời,không liên quan thì có thể thu hẹp phạm vi phỏng đoán một cách đầy đủ.
Phỏng đoán dễ nhất là việc giao nộp thủ phạm chủ mưu vụ đánh bom Riyadh.
Jung Taeui bất giác quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Ilay.
Người đàn ông này đang nghĩ gì vậy.
Mặc dù bây giờ anh ta đã trở nên rất đỗi con người, yên ổn ở Berlin mà không có tin tức gì về những vụ việc hay tai nạn trong vài năm qua — dù đôi khi anh ta vẫn ra ngoài vì có việc — cậu vẫn không thể hiểu được người đàn ông này đang nghĩ gì khi đến đây,ở lại vào thời điểm này.
“Sao.”
Ilay liếc nhìn Jung Taeui rồi hỏi ngắn gọn. Jung Taeui lắc đầu.
“Không có gì. Chỉ là tôi thấy lạ là dù đã quen biết nhau nhiều năm như vậy mà vẫn còn những góc khuất chưa hiểu hết về anh.”
Jung Taeui nhún vai rồi cầm lấy chai rượu vang đặt ở góc bàn, thờ ơ xem xét nó. Bên cạnh, Ilay khẽ cười.
“Ừ, tôi cũng đã từng nghĩ rất nhiều lần rằng tôi hoàn toàn không hiểu gì về bản thân mình trong suốt những năm qua.”
“Ừm…? Tôi chưa bao giờ nghĩ anh là một người không hiểu rõ về bản thân mình cả.”
“em thấy tôi như vậy sao? Trước đây tôi cũng từng nghĩ như vậy, cho đến vài năm trước.”
Tóc tóc, bàn tay trắng trẻo gõ nhẹ vào đùi Jung Taeui. Nói chính xác hơn thì là chiếc găng tay màu xanh đậm phủ lên bàn tay trắng trẻo đó.
Chuyện gì cũng được, nhưng cứ xoa đùi cậu mãi như vậy thì hơi kì… Jung Taeui nghĩ thầm như vậy nhưng không nói gì.
Đột nhiên cậu cảm thấy một ánh mắt sắc bén nhìn mình, khi nhìn về phía đó, cậu thấy Christoph đang trừng mắt nhìn bàn tay đang đặt trên đùi Jung Taeui.
Không khí gì thế này… Vừa tặc lưỡi trong lòng vừa nhìn chằm chằm vào chai rượu vang vô tội. Đúng lúc đó, Malik đang lặng lẽ nhìn họ bỗng nói:
“Nghe nói hai người rất thân thiết với nhau. Quả nhiên đúng như vậy.”
Jung Taeui đang xem xét nhãn chai rượu đột nhiên khựng lại. Bàn tay của Ilay đang nhẹ nhàng vuốt ve đùi Jung Taeui cũng dừng lại một lát.
Jung Taeui và Ilay Riegrow thân thiết với nhau.
Bỏ qua sự thật về tính xác thực của điều đó, lời nói đó lại được thốt ra từ miệng Malik chứ không phải ai khác.
… A ha. Quả nhiên.
Jung Taeui cười gượng gạo.
Malik vừa nói. Tôi biết cậu là ai.
Malik chắc chắn không thể nghe được những tin đồn quái dị rằng Kim Youngsoo và Riegrow thân thiết với nhau, Jung Taeui lại cảm thấy thoải mái hơn. Thay vì phải vắt óc suy nghĩ xem anh ta biết đến đâu thì thà như vậy còn hơn.
“Có tin đồn rằng chúng tôi thân thiết với nhau sao?”
Jung Taeui vừa cười vừa hỏi, Malik nhún vai,đáp: “Tất nhiên rồi.” Nhìn nụ cười sâu thẳm đó, Jung Taeui cũng cười chua chát.
Chắc là tin đồn đã lan truyền khắp nơi rồi. Với cái đà này thì đời này mình đừng hòng lấy vợ được mất. Con đường hôn nhân của mình tiêu rồi.
Jung Taeui âm thầm cầu nguyện. Dù không thể làm gì với những tin đồn đã lan truyền, nhưng cậu chỉ mong rằng ít nhất từ nay về sau sẽ không có ai hỏi thẳng thừng như cái tên Yohan kia: ‘Làm cái chuyện đó mà cái háng của cậu vẫn còn nguyên vẹn được hả?!’
Nghĩ kỹ thì việc họ bị truy nã vì tội khủng bố cũng không phải là vì ‘họ thân thiết với nhau’ sao.
“Vậy nên.”
Lúc đó, Ilay lên tiếng. Chiếc găng tay kia lại bắt đầu di chuyển như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong mắt Jung Taeui ngước lên nhìn, hình ảnh anh ta khẽ mỉm cười nơi khóe mắt được phản chiếu.
Không biết có phải vì cậu đã nghĩ như vậy hay không, nhưng đôi mắt đen láy của anh ta nhìn thẳng vào Malik đang nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Anh muốn nói về nguồn gốc của tin đồn đó sao?”
“Ha ha, đâu có đâu. Chỉ là tôi thấy mối quan hệ bạn bè thân thiết của hai người rất đẹp thôi mà.”
Malik vừa cười hiền vừa nói rồi nhìn Jung Taeui. Jung Taeui muốn ở lại làm người ngoài cuộc , không muốn can dự vào giữa họ bằng bất cứ giá nào, bất giác cau mày khi ánh mắt đó đột nhiên hướng về phía cậu.
Có lẽ vì vị trí của anh ta nên cậu không thể coi thường được.
Một tội phạm quốc tế bị truy nã vì đã khủng bố thủ đô của một quốc gia.
Một người đến với tư cách đại diện cho tập đoàn quốc doanh của quốc gia đó.
Bạn thân của tội phạm bị truy nã ,là người trung gian nợ nần tập đoàn quốc doanh.
“Cậu Jung TaeuI nhỉ? Nghe nói cấp trên của tôi đã được cậu chiếu cố trước đây.”
Trước lời nói của Malik, Jung Taeui chỉ có thể im lặng trong giây lát.
Vì chính miệng anh ta đã gọi đúng tên cậu, mặc dù cậu đã đoán trước được điều đó.,cả về sự tồn tại của cái người được gọi là cấp trên đó nữa.
Nếu là cấp trên của người đàn ông này đến với tư cách đại diện đàm phán của tập đoàn quốc doanh thì…
Trước khi Jung Taeui kịp thắc mắc, Malik đã tiếp tục nói để giải đáp những nghi ngờ của cậu.
“Không, chính xác hơn thì là anh trai của cậu, cậu Jung Jaeui thì phải. Cậu ấy đã được mời đến biệt thự Seringg, không biết cậu ấy có thoải mái khi ở đó không.”
Khoảnh khắc đó, cậu đã nhanh chóng nhận ra cấp trên của người đàn ông này là ai.
Có lẽ dù vài chục năm nữa trôi qua cậu cũng khó có thể quên được người đàn ông đó.
“À… thì…”
Cậu bỗng nhiên lắp bắp vì không nhớ ra tên đầy đủ, rồi chợt bừng tỉnh. Đúng rồi, cái biệt thự của cấp trên đó cũng bị người đàn ông bên cạnh này nã pháo tan tành mà.
Jung Taeui nhớ ra thêm một ký ức mới ,cười gượng gạo. Ilay có lẽ cũng nghĩ đến điều tương tự nên im lặng.
Malik thản nhiên nghiêng tách trà rồi chậm rãi lắc đầu.
"Vào thời điểm đó, cấp trên của tôi cũng không thể ngờ rằng cậu Jung Taeui, anh Riegrow lại có mối giao hảo sâu sắc đến vậy."
Làm sao anh ta có thể biết được rằng biệt thự sẽ bị ném bom trong khi anh ta rời đi một thời gian ngắn chứ.
Người đáp lại lời nói ẩn chứa dao găm được thì thầm dịu dàng đó là Ilay.
"Giao hảo sâu sắc sao… Tôi tự hỏi mối giao hảo đó sâu sắc đến mức nào nhỉ?"
Khuôn mặt tươi cười của anh ta trông thật hiếm thấy.
Cùng lúc Jung Taeui cảm thấy mối đe dọa bản năng từ sự hiếm thấy của Ilay, người đàn ông có vẻ tốt bụng hiếm thấy đó, bàn tay của Ilay đang vuốt ve trên đùi cậu siết chặt lại.
"Nếu anh muốn, tôi có thể cho anh thấy vùng dưới thắt lưng của chúng tôi khớp nhau đến đâu. Chỉ là sẽ cần trả phí xem đấy."
Ngay khi anh ta vừa nói thêm rằng sẽ cần trả phí xem.
Jung Taeui giật mình tỉnh táo lại, quay đầu nhìn. Ilay đã rút súng lục ra ,tháo chốt an toàn.,trước khi mọi người xung quanh kịp ngăn cản hay né tránh.
Ầm!
Tiếng ấm trà vỡ tan tành. Tiếp theo đó là tiếng những mảnh vỡ văng ra tứ tung.
Chiếc ấm trà sứ lớn được trang trí tinh xảo bằng vô số cánh hoa đã vỡ vụn đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu, chỉ còn lại tay cầm và đế.
Malik dường như đã đóng băng ,bất động ngay từ khi Ilay rút súng ra. cuối cùng chậm rãi đảo mắt theo dõi những mảnh vỡ của món đồ thủ công tinh xảo đặt trước mặt họ. anh ta nhận ra rằng ngay cả khi máu , thịt của họ văng tung tóe thay vì những mảnh vỡ đó thì cũng chẳng có gì lạ.
Anh ta không hề không biết người đàn ông đang ngồi trước mặt mình là loại người gì. Dù bây giờ anh ta đang đội lốt "người của Riegrow đang đến thăm Tarten", anh ta vẫn là thằng điên Rick. Kẻ ném bom thủ đô của một quốc gia với vẻ mặt thản nhiên.
"… Tôi cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi xin phép hoãn buổi xem đó sang dịp khác."
Malik im lặng một lúc rồi nói với một nụ cười gượng gạo như không có chuyện gì xảy ra.
Người ít nhiều diễn tả được tâm trạng cay đắng của anh ta là Christoph, cậu vẫn thản nhiên uống trà như không có chuyện gì xảy ra bên cạnh.
Cậu ta đang đưa tách trà lên miệng thì bỗng cau mày rồi đặt tách xuống ,trừng mắt nhìn Ilay.
"Anh làm cái gì vậy. Mảnh vỡ văng ra làm tôi không uống trà được nữa rồi."
"Thật là đáng tiếc. Nếu cậu không phiền, hãy uống của tôi thay thế nhé. Dù là tôi uống dở rồi."
Ilay thản nhiên chìa tách trà của mình ra. Christoph trừng mắt nhìn tách trà của anh ta rồi hừ một tiếng ,quay mặt đi. Tất nhiên là cậu ta cũng không định với tay lấy.
Quả nhiên mấy người này bị lệch pha rồi.
Trong một tình huống mà gần như là lần đầu gặp mặt, thậm chí lại còn là khách quý được mời đến nhà, đạn bay vèo vèo trong không trung mà những người này vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, cấu trúc não của họ không bình thường rồi.
Jung Taeui đang dùng ngón tay cái xoa nhẹ thái dương đang nhức nhối thì người tỉnh táo nhất trong số họ, Richard đã xin lỗi Malik với vẻ mặt khó xử.
Trong khi Richard đang xin lỗi chân thành — trông có vẻ là vậy —,Malik đang rộng lượng đáp lại, Jung Taeui đã lén lút giật lấy khẩu súng từ tay Ilay, ngồi lên nó. Cậu nhìn Richard đã xoay sở tạm ổn tình hình rồi bỗng đưa tay lên lau mắt và nhận ra
Có lẽ mảnh vỡ đã văng vào sao, Richard có một vết thương nhỏ dưới mắt.
"Ơ… Hình như mảnh vỡ văng vào rồi. Những chỗ khác có sao không ạ?"
Jung Taeui hỏi,mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía anh. Anh ta lại lắc đầu như thể không cần thiết phải nói ra điều đó, thờ ơ nói.
"Chuyện nhỏ thôi mà."
Richard dùng đầu ngón tay xoa vết máu đỏ như sợi chỉ khắc dưới mắt.
Đúng như lời anh ta nói, đó không phải là một vết thương lớn, nhưng dù vậy thì anh ta cũng đã phải chịu một tai họa bất ngờ mà không có lỗi lầm gì, vậy mà chàng trai tốt bụng này còn nhìn Ilay với ánh mắt rất thân thiện ,tiếp tục nói.
"Tarten và Riegrow có mối quan hệ tốt đẹp từ lâu rồi mà. Chúng ta tự hào có mối giao hảo bền chặt không kém gì mối quan hệ của hai người kia đâu."
Malik chỉ im lặng gật đầu với Richard, anh ta nói thêm rằng "Chắc anh đã biết rồi nhỉ".
Một sự im lặng bao trùm.
Jung Taeui nghĩ rằng mình đã khơi chuyện vô ích với giọng điệu khó xử đó. cậu đắng miệng chỉ húp trà.
Lẽ ra mình không nên đến một nơi như thế này. Lẽ ra ngay từ đầu mình không nên xen vào. Dù bị lôi kéo thì mình cũng nên phản kháng thì hơn.
Từ nãy đến giờ, dường như mỗi lời nói đều chứa đựng những chiếc gai thể hiện lập trường của mỗi người. Những lời nói đó hoàn toàn không bình thường. Một bữa tiệc của những lời nói che giấu ý định thực sự, hiếm khi có điều gì mệt mỏi đến vậy.
"Ra là vậy. Dù sao thì tôi cũng không thể nói rằng tất cả những gì tôi nghe được đều đúng cả."
Malik đã nói ...có lẽ là để xoa dịu tình hình.
"Hai người của Tarten cũng có vẻ rất ôn hòa, khác với những gì tôi đã nghe được. Thật ra thì trước khi đến đây, tôi đã nghe nói rằng mối quan hệ của hai người khá là gay gắt. Nhưng khi đến đây rồi thì tôi lại nghe nói rằng hai người thân thiết với nhau hơn mức bình thường… À, tôi xin lỗi."
Malik vừa nói vừa ung dung cười rồi khẽ im lặng.
Nhưng nếu anh ta thực sự nghĩ rằng đó là thất lễ thì anh ta đã không nói ra đến vậy rồi. Jung Taeui nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của lời nói đó, trong đó chắc chắn có cả sự chế nhạo họ. Ilay có vẻ cũng đã hiểu ra nên nhướng mày khẽ cười. Ánh mắt Christoph dần biến đổi, trở nên lạnh lùng đến rợn tóc gáy.
Richard có vẻ nghi hoặc, rõ ràng vẫn chưa biết về tin đồn đó.
Cậu lén nhìn Christoph, nguồn gốc của tin đồn Richard. Christoph có quan hệ "làm bậy bạ" với Richard — thậm chí bản thân cậu ta còn tin rằng đó là sự thật — rồi lặng lẽ nhìn vào tách trà.
Mình phải sửa cái nhận thức sai lầm đó của Christoph mới được. Jung Taeui đang lo lắng như vậy thì Richard đã nhanh chóng chuyển sự nghi hoặc sang một nụ cười trên khuôn mặt tươi tắn.
"Những tin đồn sai lệch về việc mối quan hệ của chúng tôi không tốt đã lan đến tận đó sao? Haha, chắc chắn là đã có lúc chúng tôi cạnh tranh với nhau vì những vấn đề trong gia đình, nhưng ngoài điều đó ra thì Tarten không có bất kỳ mâu thuẫn nào cả. Như anh thấy đấy, Christoph và tôi cũng có một mối quan hệ đối tác rất thân thiết."
Chỉ cần nhìn khuôn mặt Richard đang nhìn Christoph, nở một nụ cười bằng ánh mắt như thể đang tìm kiếm sự đồng tình, người ta sẽ nghĩ rằng hai người thực sự là hơn cả bạn thân. Vốn dĩ anh ta đã là một người có ấn tượng rất tốt rồi nên cảm giác đó còn gấp mấy lần người khác.
Không được, nụ cười bằng ánh mắt đó vào thời điểm này không tốt chút nào, nó chẳng khác nào đang nhấn mạnh rằng cái tin đồn nguy hiểm nào đó đã lọt đến tai họ là sự thật cả, Jung Taeui khổ sở hét lên trong lòng nhưng không thể truyền đạt những lời đó cho anh ta.
Khác với tên ngốc Christoph, người chắc chắn sẽ không coi việc chạm vào dương vật của người khác một chút là "làm bậy bạ", thì cũng không thể tưởng tượng ra điều đó. Cậu đang vô cùng lo sợ không biết Richard sẽ phản ứng thế nào nếu nghe được tin đồn đó, trong khi Christoph đang nhận thức về tình hình thiệt hại của bản thân một cách vô cùng nghiêm trọng, cậu ta đã giật mình lại khi thấy Richard cười với mình.
Đôi mắt như thể đang nhìn một tên cưỡng hiếp nói với cảnh sát rằng "Cưỡng hiếp gì chứ. Chúng tôi vốn là người yêu mà, chỉ là hơi bất đồng quan điểm thôi. Đúng không?".
Cậu chỉ im lặng nhìn vào tách trà , nghe thấy giọng nói có phần lo lắng của Richard nói với Christoph rằng "Hôm nay trông cậu có vẻ không được khỏe, hay là cậu vào nghỉ ngơi trước đi? … Nếu cậu mệt thì tôi sẽ dìu cậu về nhé.", Christoph đã run rẩy lắc đầu.
Jung Taeui im lặng quan sát họ rồi nuốt nước bọt khan.
Vốn dĩ Richard đã luôn dịu dàng,tốt bụng với mọi người rồi, nhưng bây giờ mức độ đó còn tăng lên gấp bội với Christoph. Có lẽ là để phóng đại mối quan hệ đối tác rất thân thiết như anh ta nói, nhưng theo như Jung Taeui phỏng đoán thì có lẽ anh ta đang thích thú với phản ứng rùng mình của Christoph thì đúng hơn.
"Thật là, không biết hai người đã nói gì với nhau nữa nhưng kỳ lạ thật đấy. Tôi không ngờ Christoph lại có thể ngoan ngoãn chịu đựng tình huống này như vậy đấy…"
Ilay khẽ nheo mắt nhìn Jung Taeui đang lẩm bẩm một mình đến mức không ai có thể nghe thấy, chắc chắn là không thể nghe thấy cái âm thanh nhỏ như tiếng kiến bò đó được.
Vào lúc đó.
Có vẻ như Christoph đã biết rõ rằng sự dịu dàng của Richard là để tận hưởng nỗi đau của cậu ta, nhưng với tính cách đó thì cậu ta không thể chịu đựng được nữa.
Richard vẫn điềm tĩnh cười đáp trả Christoph đang ngước lên nhìn anh ta chằm chằm với vẻ mặt vô cảm. Như thể anh ta đang mong chờ một phản ứng mà cậu ta không có cách nào khác.
Christoph nhìn chằm chằm vào Richard với vẻ mặt cau có đó một lúc rồi chớp mắt vài lần, sau đó đột nhiên thả lỏng khuôn mặt như thể đã quyết định được điều gì đó.
"… ―."
Jung Taeui đang lo lắng quan sát Christoph suýt chút nữa thì phun trà ra.
Christoph đang cười. Đúng như những gì cậu ta đã luyện tập chăm chỉ trong thời gian gần đây khi cứ đêm đến lại bám lấy Jung Taeui.
Nụ cười đó vẫn chưa phải là một nụ cười tự nhiên,vẫn còn cảm giác hơi cứng nhắc, nhưng Christoph đang cười. Gương mặt đó mà cười như vậy thì trông cứ như đang nhìn một bức chân dung ấy.
Ừ, tạm chấp nhận được, có thể đóng dấu đạt yêu cầu, nhưng việc nụ cười đó hướng về Richard lại không hề bình thường.
Và Richard, người là đương sự.
Ngược lại, nụ cười đã biến mất khỏi khuôn mặt anh ta.