Richard lặng lẽ trả lời và gật đầu. Chàng trai trẻ trừng mắt nhìn anh ta một cách thô bạo rồi quay ngoắt đi. Cậu ta bước nhanh về phía cánh phía Tây, và hét lên với Jung Taeui mà không hề quay đầu lại.
“Còn cậu. Cậu đi theo tôi.”
Jung Taeui nhìn những người đang nằm trên sàn nhà đầy máu và tặc lưỡi rồi im lặng bước đi. Cậu không quên lướt qua Richard trên đường đi và gật đầu nhẹ.
*****
Christoph Tarten.
Dù là Christina hay Christoph gì đi nữa, giờ tên gọi cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Jung Tae-ui chưa từng hình dung ra cái người nguy hiểm bí ẩn có quan hệ mật thiết với Ilay lại là một thanh niên như thế này.
Cậu biết người đó phi thường, nhưng không ngờ rằng nhìn vẻ ngoài đã thấy phi thường đến vậy. Không, cho dù có ngoại hình phi thường thì thà là một gã đàn ông to lớn như cả một căn nhà, lớn lên bằng sữa sói trong một ngọn núi sâu nào đó, có lẽ cậu còn dễ chấp nhận hơn.
Với cái khuôn mặt và vẻ ngoài đó mà lại quen Ilay, đúng là lừa đảo mà.
“…Ở khu chính có văn phòng, phòng tiếp khách, đại sảnh các loại. Khu đông là nơi mấy ông bà già ở, cũng có phòng khách dành cho khách từ bên ngoài tới. Khu tây là nơi ở của những người cùng thế hệ hoặc thấp hơn mình, hoặc khách của họ. Dù sao thì cậu cũng chẳng có việc gì ở khu chính hay khu đông cả, nên chỉ cần biết cấu trúc khu tây là được. Tầng một có… …Cậu có nghe không đấy?”
Christoph lẩm bẩm không ngừng nghỉ, rồi quay lại nhìn Jung Tae-ui đang đứng im lặng. Jung Tae-ui tặc lưỡi rồi lẩm bẩm:
“Tôi nghe mà…mà khoan đã. Bắt buộc phải đứng ở đây à? Vào trong được không?”
“Cậu thân thiết đến mức có thể vào phòng ngủ của tôi rồi à?”
“Thân thiết đến mức có thể đứng trước cửa phòng ngủ mở toang, nhìn cậu thay quần áo.”
Christoph khựng lại một chút, dừng tay đang lấy áo sơ mi mới trong tủ rồi nhìn Tae-ui.
Vừa ngăn không cho Tae-ui vào, Christoph vừa đứng ngay trước cửa phòng ngủ nói hết điều này đến điều khác, trong khi vẫn thay quần áo.
Cậu ta khoác áo sơ mi lên người, đối diện trực tiếp với Tae-ui.
Vừa cài cúc áo sơ mi trực tiếp lên da thịt, cậu ta vừa lên tiếng:
“Quên mất, phải nói trước. Nhìn hay nói gì cũng được. Nhưng không được chạm vào.”
“Gì cơ?”
“Không được chạm vào. Tôi. Đồ của tôi cũng vậy, trừ khi tôi nói là được chạm.”
“…Cậu bị bệnh sạch sẽ à?”
“Không hề. Tôi không ghét những thứ bẩn thỉu hay dơ dáy. Chỉ là tôi ghét tiếp xúc với người khác thôi.”
“Thế mà cũng sống được trong đội cơ động. Chắc phải tiếp xúc với người ta nhiều lắm.”
“Tôi không nhận những việc phải tiếp xúc với người khác. …Đội cơ động à. Ngoài chuyện đó ra thì cậu nghe được gì về tôi từ Kyle?”
“À…chắc là bạn của Ilay?”
Jung Tae-ui khẽ nhíu mày. Vừa dứt lời, Christoph cũng nhăn mặt.
“Đừng đùa. Tôi thiếu cái gì mà phải làm bạn với cái thằng điên đó.”
“…”
Lâu lắm rồi cậu mới muốn biện hộ cho Ilay.
Sau này gặp lại Ilay nhất định phải nói với anh ta một câu. Tôi gặp Christoph bạn của anh rồi. Nhưng mà hình như cái tên đó cóc cần quan tâm đến cái từ bạn bè, mà sẽ hỏi là sao tôi lại gặp được anh thì đúng hơn.
“Mà này. Tôi chỉ đến lấy sách rồi về thôi, có cần thiết phải nghe cậu giải thích chi tiết về cấu trúc nhà như vậy không?”
Tae-ui hỏi Christoph, người đang cài cúc áo sơ mi cuối cùng. Cậu ta nhìn chằm chằm Tae-ui với vẻ mặt rất kỳ lạ, rồi kéo cái móc treo quần trong tủ mà không thèm nhìn. Lấy cái quần ở phía trước nhất trong số những chiếc quần được treo thẳng hàng một cách gọn gàng, cũng không thèm nhìn.
“Vậy cậu định làm gì? Đến khi lấy được sách thì cậu định ngủ ở đâu, ăn ở đâu, làm gì ở đâu mà không biết gì về cấu trúc của cái nhà này?”
Christoph hỏi ngược lại.
Quả nhiên, thảo nào Kyle nói người này không dễ đối phó.
“Khi nào thì trả sách cho tôi?”
“Khi nào chán thì thôi.”
“…Vậy, tầng một khu tây có gì?”
Tae-ui bất lực hỏi lại. Mắt Christoph hơi híp lại. Cậu ta liếc nhìn quần rồi phủi đi một hạt bụi nhỏ bám ở gấu quần, sau đó xỏ chân vào.
“Tầng một khu tây có nhà ăn và đại sảnh. Phòng tiếp khách. Ở dưới hầm cũng có đại sảnh, có mấy thứ để chơi như cờ hay bi-a, nhưng ở đó toàn lũ ngốc nên tốt nhất đừng đến. Phòng xông hơi cũng vậy. Tầng hai có thư phòng riêng. Tầng ba, tầng bốn thì như cậu thấy đấy, là không gian riêng tư như phòng ngủ.”
Sau khi mặc xong quần, đến lượt cà vạt. Thắt lưng. Áo gile dệt kim. Cuối cùng là đồng hồ đeo tay.
Christoph mặc xong hết tất cả rồi ngẩng đầu lên. Nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ của Tae-ui đang nhìn mình, cậu ta dùng mắt hỏi như thể “Sao vậy?”.
“Không, chỉ là thấy cậu mặc thế này giống công tử nhà giàu quá.”
Tae-ui gãi gáy nói. Nói xong mới nhận ra mình lỡ lời. Không phải ‘giống’ mà là công tử nhà giàu thật mà.
Nghĩ lại thì ở đây lại xuất hiện thêm một người nữa rồi. Một người có thể khiến người ta có thành kiến về mấy cái thìa kim cương.
Christoph bỗng nhìn Tae-ui từ đầu đến chân. Tae-ui chỉ kịp đặt hành lý xuống căn phòng Christoph chỉ rồi đến đây, nên tất nhiên vẫn mặc bộ đồ từ Berlin.
“…Sao. Bảo tôi đi thay quần áo à?”
“Không…tôi chỉ đang nghĩ về gu thẩm mỹ lệch lạc của Rick thôi.”
Tae-ui bĩu môi, phụ họa theo cái giọng điệu mập mờ chẳng giống lời khen kia: “Thì đúng là thế còn gì…”
“Và giờ ăn tối là bảy giờ.”
Christoph vừa nói vừa bước về phía cửa. Phía sau cậu ta, đồng hồ treo tường trên bức tường đối diện Tae-ui chỉ đúng bảy giờ.
Tae-ui thở dài, đi theo Christoph đang lướt qua cậu và đi ra hành lang.
Không hiểu sao, cậu vẫn cảm thấy mơ hồ. Cái cảm giác di chuyển mà không nắm bắt được gì cả, luôn đi kèm với một nỗi bất an mơ hồ. Cái cảm giác chưa thuộc về một môi trường nào đó.
Không phải là cậu chưa từng bị ném vào một nơi xa lạ, nhưng nơi này đặc biệt khó chịu.
Ngay từ khi bước chân vào ngôi nhà này, cậu đã cảm nhận được những luồng khí kỳ lạ giao thoa giữa mọi người. Một bầu không khí kỳ lạ khi cảm giác thân thiện và thù địch cùng tồn tại trong một gia đình.
Bây giờ cũng vậy. Khi đi dọc hành lang, thỉnh thoảng cậu lướt qua vài người. Phản ứng của họ chỉ có hai kiểu. Phe ta hoặc phe địch.
“Có phải đánh nhau kiểu băng đảng gì không mà không khí thế này?”
Tae-ui lẩm bẩm sau khi lướt qua một thanh niên đang nhìn chằm chằm Christoph và cả cậu với ánh mắt dữ tợn.
Christoph đang đi trước vài bước khựng lại một chút rồi quay đầu lại.
“? Cái gì?”
“Tarten lúc nào cũng trong trạng thái đánh nhau.”
“Hả?”
Tae-ui hỏi lại với vẻ mặt kỳ quái. Christoph tiếp tục bước đi, nói một cách bình thản:
“Tarten sẽ chọn trước những người thừa kế gia sản từ khi còn nhỏ. Trong số những đứa trẻ trong gia tộc, họ sẽ chọn ra khoảng ba bốn đứa trẻ xuất sắc nhất thông qua một cuộc kiểm tra nghiêm ngặt. Chúng sẽ bước vào một hệ thống cạnh tranh từ lúc đó. Còn những đứa trẻ không được chọn làm ứng cử viên sẽ đứng về phía những người có triển vọng vì tương lai của mình, và nhiệt tình cổ vũ cho cái ‘vé’ mà chúng đã chọn trúng.”
Giọng điệu đó rất bình thản, cứ như đang nói về thực đơn bữa tối vậy.
Nhưng Tae-ui nghe vậy thì sững người trong giây lát, rồi cảm thấy khó chịu. Cậu nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi thở dài.
“Cạnh tranh có thể giúp con người phát huy được năng lực… Nhưng dù tôi không biết rõ tình hình, nhưng nghe qua tai người ngoài thì có vẻ hơi vô nhân đạo.”
Christoph liếc nhìn Tae-ui. Sau một hồi im lặng, cậu ta lẩm bẩm như nói một mình: