“Kẻ vốn đã vô nhân đạo thì dù không cạnh tranh cũng vẫn vô nhân đạo thôi.”
“Chắc thế, không phải là vấn đề bản chất… mà thôi, cái đó không đáng để tranh luận. Nhưng mà cạnh tranh, nhất định phải làm thế à?”
“Chỉ những đứa trẻ được chọn làm ứng cử viên người thừa kế thôi. Những người còn lại chỉ cần chờ đợi một trong số chúng được chọn thôi, nên về mặt trực tiếp thì không cần phải cạnh tranh. …À, mọi người đều mong người mình ủng hộ chiến thắng, nên nếu tính cả cái tâm lý cạnh tranh đó thì có lẽ là có.”
“Vậy còn mấy đứa trẻ được chọn thì sao. Một khi đã được chọn thì bắt buộc phải cạnh tranh à? Có quyền từ chối không?”
Christoph không trả lời. Như thể cậu ta không nghe thấy vậy. Nhưng trong hành lang yên tĩnh, cách nhau có vài bước chân thì không thể nào không nghe thấy được.
Mãi đến khi xuống bậc cuối cùng của cầu thang và đến chiếu nghỉ, cậu ta mới trả lời muộn màng:
“Tất nhiên là có. Nếu không muốn thì có quyền từ chối. Tôi cũng vậy mà.”
Nhìn theo bóng lưng của Christoph đang tiến về phía trước mà không hề quay đầu lại, Tae-ui hơi mở to mắt.
“Vậy ra cậu cũng từng là một trong những ứng cử viên thừa kế à?”
Mấy người lớn trong nhà cậu chọn ứng cử viên mà không thèm xem xét đến nhân cách hay quan hệ bạn bè gì hết à?! – cậu suýt chút nữa đã buột miệng nói ra, nhưng dù sao thì cũng mới gặp nhau chưa được bao lâu, cậu không thể nói đến mức đó được.
Đột nhiên cậu à lên một tiếng.
Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện giữa chú và Kyle, khi họ nói rằng Richard Tarten là người có khả năng nhất.
Có lẽ đây là ý của họ. Người có triển vọng nhất trong số những người có khả năng thừa kế Tarten.
Khi cả hai xuống hết cầu thang và đến tầng một, một thanh niên khác lướt qua họ. Thanh niên đó cũng nhìn Christoph bằng ánh mắt cảnh giác và dữ tợn. Cậu còn nghe thấy một tiếng chửi rủa ngắn gọn.
Nghe rõ mồn một như vậy mà Christoph vẫn không có phản ứng gì, điều này khiến cậu nghĩ rằng điểm này của Christoph vẫn tốt hơn Ilay một chút.
Tae-ui thở dài thườn thượt. Cậu không thể xua tan được cái cảm giác ngột ngạt trong lòng, vừa gãi tay vừa hỏi:
“Từ chối rồi thì không còn là đối thủ cạnh tranh nữa, sao bọn kia vẫn thế? Bỏ cuộc rồi thì đâu cần phải cảnh giác hay thù địch nữa chứ?”
“Vậy nên mới bảo là lũ ngốc mà. Cứ thích suy nghĩ vớ vẩn…”
Christoph lẩm bẩm một cách khó chịu.
Tae-ui cũng tặc lưỡi theo cậu ta.
Không khí trong nhà thế này, ở đây có khi phải đi trên băng mỏng mất. Ngay cả bây giờ, mỗi khi có người đi ngang qua, họ đều nhìn Tae-ui và Christoph một cách dữ tợn, và có lẽ sẽ chỉ tệ hơn chứ không tốt hơn. Hơn nữa, theo tỷ lệ thì hình như phe của Richard đông hơn phe của Christoph rất nhiều.
Nên nói là tiền đồ gian nan hay là chọn nhầm phe đây.
“Haizzz, không hợp với việc chia phe đánh nhau…”
Tae-ui lắc đầu nguầy nguậy.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại thì đây là một tình huống bất lợi đến áp đảo, bên kia đông người hơn, được lòng người hơn, thậm chí còn là ứng cử viên thừa kế triển vọng… Tae-ui vừa lẩm bẩm vừa đếm ngón tay, suýt chút nữa đã va vào Christoph, người đã dừng bước chờ cậu từ lúc nào.
“Nếu muốn sang phe Richard thì cứ đi đi.”
Tae-ui ngớ người hỏi lại cậu ta, người đang nói một cách bình thản, rồi cậu bỏ tay khỏi ngón tay. Chẳng mấy chốc cậu nhận ra cậu ta vừa nói gì và nhíu mày.
“Ở đây hay sang bên kia thì cũng chia phe như nhau thôi. Tôi chẳng thích bên nào cả. Hơn nữa, hình như cậu quên rồi thì phải, tôi đến đây không phải để đánh nhau. Đưa sách cho tôi.”
Christoph híp mắt lại. Cậu ta nhìn chằm chằm Tae-ui một lúc như thể đang thăm dò điều gì đó, rồi đột nhiên lẩm bẩm:
“Nghe nói cậu từng ở UNHRDO?”
Tae-ui im lặng. Và giống như Christoph, cậu nhìn chằm chằm cậu ta.
“…Kyle nói đến mức đó à?”
“Không, Kyle chỉ nói là sẽ cử người thay thế thôi.”
Tae-ui im lặng nhìn Christoph. Nếu không phải Kyle thì chỉ có một mối liên hệ duy nhất có thể nghĩ đến.
Đúng như cậu nghĩ, Christoph nói một cách thờ ơ:
“Đã biết rõ là sẽ rắc rối, lý do gì khiến Rick phải tốn công đến vậy? Ít nhất thì trong đám người của đội cơ động, không ai không biết chuyện này cả.”
“Hà…”
Tae-ui không biết phải trả lời thế nào nên chỉ biết lẩm bẩm vô nghĩa.
Christoph nghiêng đầu. Cậu ta nhìn Tae-ui một lúc lâu với một góc nghiêng, rồi thở dài.
“Tôi hoàn toàn không hiểu được lý do gì khiến anh ta phải tốn công đến vậy nữa…”
“Sao không chửi thẳng ra luôn đi.”
Christoph thở dài như để người ta nghe thấy, nhìn Tae-ui đang lầm bầm khó chịu rồi nghiêng đầu sang phía đối diện. Lần này chỉ hơi nghiêng một chút.
“Thích thế hơn à? Nếu thích chửi thẳng hơn là chửi bóng gió thì tôi có thể làm được.”
“Không còn lựa chọn nào khác à…”
Tae-ui cúi gằm mặt.
“Thế giới này khắc nghiệt quá, sống sao nổi.”
Tae-ui vừa lẩm bẩm vừa ngẩng đầu lên khi nghe thấy một tiếng thở nhỏ.
Christoph đang nhìn Tae-ui. Với ánh mắt như đang nhìn một thứ kỳ dị. Khóe miệng cậu ta khẽ run rẩy.
…Lại nữa rồi.
Tae-ui nhìn chằm chằm vào khóe miệng đó.
Cậu nhìn khóe miệng như đang bối rối không biết phải biểu cảm gì, rồi gãi cổ một cách ngượng ngùng.
Không hiểu sao, tâm trạng cậu có hơi…
Không phải là chùng xuống, cũng không phải là u sầu, mà là cậu không thể diễn tả được.
Nhưng chẳng mấy chốc Christoph quay người lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và Tae-ui lại đi theo cậu ta.
Cậu sẽ sớm biết nhà ăn ở đâu thôi.
Sau khi đi thẳng dọc hành lang ở tầng một, đi qua đại sảnh, cậu thấy một nơi có cánh cửa lớn đang mở toang. Nơi đó có mùi thơm ngon và tiếng nói chuyện râm ran vọng ra, và khi nơi đó hiện ra trước mắt, Christoph đang đi bộ im lặng với vẻ mặt vô cảm từ nãy đến giờ đột nhiên quay lại nhìn Tae-ui như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“À. Còn tên của cậu nữa.”
“Hả?”
“Tên xui xẻo. Phải gọi khác đi mới được.”
“…”
Tae-ui trừng mắt nhìn cậu ta.
Cậu cảm thấy quen thuộc với cái lời nói vô lễ hết sức này, thì ra lần trước gặp nhau cậu cũng đã từng nghe những lời như vậy. Tên xui xẻo.
“Không, tên của tôi có gì mà—”
Tae-ui định hét lên rằng cái tên mà bố cậu đặt cho hay thế này kia, thì Christoph dùng lòng bàn tay bịt miệng cậu lại đẩy ra.
“Tôi nghĩ cái tên đó có lẽ không hợp với vùng này. Chắc là có vận xui. Vậy nên gọi khác đi.”
Tae-ui nhìn cậu ta với một tâm trạng rất ngỡ ngàng, người đang nói một cách rất nghiêm túc mà không hề chớp mắt.
Christoph tiếp tục nói mà không hề cảm thấy nghi ngờ gì về chủ đề đột nhiên chuyển sang lĩnh vực mê tín dị đoan:
“Ở Hàn Quốc cũng có nhiều tên khác mà. Ừm…lần trước tôi đến Bosnia, cũng gặp một phóng viên Hàn Quốc, tên là gì nhỉ. …À, đúng rồi. Young-soo. Tên đó cũng được đấy. Họ Kim là họ phổ biến nhất ở Hàn Quốc đúng không? Kim Young-soo. Được không?”
“…Có khi nào cậu nghe được gì đó từ Ilay không?”
Cái vẻ mặt hỏi lại “Rick à?” của cậu ta cứ như thể cậu ta không hiểu gì cả.