Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 23

Lúc đó, Tae-ui đột nhiên ngẩng đầu lên như thể vừa nghe thấy một cái tên quen thuộc.

Có vẻ như Johann vẫn tiếp tục khẳng định sự điên rồ của Christoph trong khi Tae-ui đang chìm trong suy nghĩ riêng, anh ta nhún vai nhìn Tae-ui như để hỏi ý kiến. Rồi anh ta hơi cau mày khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tae-ui.

“Không biết à? Cái gã Rick điên khùng ấy?”

“Hả? À……không phải là đang nói Ilay Rigrow à?”

“Ừ. ……Dù sao thì mấy tên ở đây, xét cho cùng thì hồi nhỏ cũng chạy nhảy cùng hắn, nếu là bạn thời thơ ấu thì cũng có thể gọi là bạn được—mặc dù có mấy tên sẽ phủ nhận đến điên cuồng—nhưng không ai muốn làm việc cùng hắn cả.”

Johann đặt cái dĩa xuống cái đĩa đã ăn hết không còn một cọng rau mùi tây nào rồi cầm khăn ăn lên. Tuy là người vui vẻ, nhưng tính cách của anh ta vẫn có những mặt cá nhân, anh ta lắc đầu như thể không hiểu.

“Chris dù sao thì cũng không phải là người xấu, dù hắn có điên. Dù sao thì chỉ cần không đụng vào hắn thì hắn cũng sẽ không hại mình trước đâu. Hơn nữa, hắn thông minh nữa. Lúc nào nhìn mặt cũng như thằng dở hơi ấy, nhưng hắn có bộ não trời phú, lại còn được giáo dục như thần đồng nữa. Vậy mà lại cần gì phải xây dựng cái mối quan hệ nguy hiểm đó chứ—à thì ra là vì thế nên mới gọi là thằng điên.”

Johann tự nói rồi tự kết luận, sau đó lau miệng bằng khăn ăn một cách thô bạo.

Không biết Ilay đã làm gì mà khiến người ta có ác cảm sâu sắc đến vậy, Tae-ui vừa nghĩ vừa đặt dĩa xuống với một tâm trạng hơi u uất. Trong đĩa cậu vẫn còn vài cọng rau, nhưng cậu đã no rồi.

Ăn xong rồi thì về thôi, dù gì thì không khí ở đây cũng chẳng tốt đẹp gì, Tae-ui vừa nghĩ vừa xoa bụng rồi nhìn về phía Christoph. Bên đó vẫn còn kha khá thức ăn trong đĩa, nhưng có vẻ như cậu ta đã ăn gần hết rồi.

Về thôi nhỉ.

Cậu vừa nghĩ vậy vừa định đứng dậy.

Chỉ trong một khoảnh khắc, nhà ăn trở nên im lặng.

Richard đang bước vào bên trong cánh cửa đang mở toang.

Vài ánh mắt chuyển từ Richard sang Christoph khi xác nhận cậu ta. Những ánh mắt pha lẫn sự kỳ vọng, lo lắng, tò mò các kiểu.

Tae-ui nghĩ thầm “Lẽ ra mình nên về sớm hơn”, vừa chống cằm vừa nhìn họ một cách thờ ơ trong khi giật cái khóa trên lon bia mà cậu đã xin bừa một anh phục vụ đi ngang qua.

Có vẻ như anh ta vừa đi đâu đó rồi đến thẳng nhà ăn, anh ta cười nói “Ôi, từ trưa đến giờ tôi chưa ăn gì cả” rồi đưa áo khoác vest cho người phục vụ. Rồi ánh mắt anh ta dừng lại ở Christoph.

Christoph cũng không cố tình lờ đi ánh mắt đó, mà liếc nhìn anh ta.

Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, nụ cười biến mất trên khuôn mặt của cả hai—Christoph thì vốn dĩ không có nụ cười nào cả—.

“…….”

Những người mà lúc nãy vẫn còn xì xào bàn tán với nhau đã im lặng từ lúc nào. Rồi có lẽ vì cảm thấy khó xử với sự im lặng đó nên họ lại tiếp tục câu chuyện của mình, nhưng giọng nói đã nhỏ hơn hẳn so với lúc nãy.

Richard nhanh chóng chào hỏi những người xung quanh một cách bình thản: “Hôm nay có gì đặc biệt không?”, rồi ngồi xuống. Đối diện Christoph.

“Mấy cái người không ưa nhau thế nào cũng ngồi đối diện nhau cho xem…….”

Tae-ui nheo mắt nhấp một ngụm bia rồi lẩm bẩm.

Nhìn cách mọi người đi lại thì có vẻ như mọi người thường có chỗ ngồi quen thuộc, dù không phải là chỗ ngồi cố định. Nhìn cách anh ta tự nhiên ngồi vào chỗ đó trong khi xung quanh còn vài chỗ trống thì có vẻ như hai người họ cũng có chỗ ngồi ngầm định ở đó.

Thật ra, ngay từ đầu khi họ bước vào nhà ăn, chỉ có duy nhất cái chỗ Christoph đang ngồi là trống trải một cách hơi bất thường.

Johann ngồi cạnh cậu đã chứng minh cho suy nghĩ của Tae-ui.

“Ừ, nhưng họ toàn ngồi ở đó thôi.”

“Nếu cố tình ngồi cách xa quá thì lại có cảm giác là mình đang để ý đối phương quá nên cũng chẳng thích.”

“Đúng vậy, nếu là cậu thì cậu cũng thế thôi đúng không?”

“Không.”

Nếu là cậu thì cậu sẽ ngồi cách xa cái người mà mình không ưa nhất có thể, vừa nói vừa lắc đầu dứt khoát. Dù sao thì cũng phải sống thoải mái trước đã.

Ví dụ như nếu có một tên như Ilay ngồi ở đó thì cậu nhất định sẽ chiếm cái chỗ xa nhất. Nếu cái chỗ đó có người ngồi rồi thì cậu cũng sẽ đẩy cái người đó ra rồi ngồi vào đấy cho bằng được.

Cậu vẫn còn nhớ rõ những nỗ lực trốn tránh như vậy, nhưng cuối cùng cậu lại rơi vào cái tình huống này.

Tae-ui nghiến cái mép lon bia trong khi nhớ lại lời người lớn nói rằng cuộc đời không ai biết trước được điều gì.

Nghĩ lại thì…….

Tae-ui nhìn chằm chằm Richard.

Cậu nhìn cái khuôn mặt dễ mến đang cười nói với người đàn ông ngồi bên cạnh mà không hề để ý đến Christoph đang ngồi ngay đối diện, rồi nghiêng đầu.

Nghĩ lại thì hình như cái tên này đã từng giao việc cho Ilay thì phải.

Cậu nhớ lại Ilay đã đột ngột bỏ nhà đi đâu đó hai tháng không tin tức gì, rồi cậu nghĩ hay là mình đến hỏi cái tên này xem anh ta đã giao việc gì cho Ilay, nhưng rồi cậu lại thôi.

Chỉ riêng cái việc hỏi người ta đã nhờ vả việc gì bí mật với người khác thôi cũng đã là một sự xúc phạm rồi, nhưng muốn hỏi như vậy thì trước tiên cậu phải kể câu chuyện mình đã có mặt ở đó đã.

Lúc đó tôi đã nằm sau ghế sofa và nghe lén câu chuyện của hai người……, cậu không hề có ý định moi móc chuyện Ilay làm đến mức phải kể ra chuyện đó.

“Mà này.”

Tae-ui chống tay lên bàn, ngồi vắt vẻo rồi rót bia vào miệng với một tư thế phóng túng, vừa nhìn họ vừa đột nhiên lên tiếng. Johann vừa nhận một lon bia vì thấy Tae-ui uống trông mát quá quay đầu lại nhìn cậu.

“Cái khu mà bầu không khí đặc biệt khắc nghiệt kia kìa. Nhưng mà nhất thiết phải ghét nhau đến thế à?”

“Ừm? À……. Có Richard ở đó mà.”

Tae-ui nhíu mày với Johann, người nói như thể việc ghét nhau là đương nhiên.

“Dù sao thì Christoph cũng không tham gia cái vụ cạnh tranh gì đó nữa mà.”

“Không, ngoài cái vụ cạnh tranh đó ra thì Richard vốn dĩ đã rất ghét Christoph rồi. Christoph cũng vậy.”

“Hmm……?”

Tae-ui chỉ đảo mắt nhìn Johann rồi nhìn Richard với vẻ ngạc nhiên.

Cậu không nghĩ rằng anh ta là người sẽ rất ghét một người cụ thể đến mức mà ai cũng nhận ra—hoặc là thể hiện ra ngoài—.

“Trông người ta hiền lành thế kia mà.”

“Hiền lành thật. Nói đúng hơn thì anh ta là một người siêng năng, đáng tin cậy và có nhân cách tốt nên mọi người mới quý mến anh ta.”

Tae-ui định nói “Một người có nhân cách tốt thì sao lại—”, nhưng rồi cậu lại im bặt. Cậu cảm thấy như thế cũng là một lời nói mang đầy thành kiến.

Ai mà chẳng có một hai người ghét chứ. Cho dù là một người có nhân cách tốt đến đâu thì cũng không thể ôm hết tất cả mọi người được. Chỉ cần không thể hiện quá khích trước mặt người mình ghét thì cũng đã là tuyệt vời lắm rồi.

“Cứ như thể đang có một cuộc đối đầu giữa thiện và ác ấy.”

Johann phun hết bia ra khi Tae-ui lẩm bẩm. Tae-ui giật mình né sang một bên. Cậu vừa thấy ghê tởm, vừa thấy tiếc bia. Thà phun nước ra còn hơn.

Johann cười như thể câu nói đó buồn cười lắm, cười đến mức suýt ngã ngửa ra sau rồi lau nước mắt đọng trên đuôi mắt.

“Thì vốn dĩ tính cách của họ cũng không hợp nhau, nhưng dù sao thì hồi nhỏ họ cũng thường xuyên gặp nhau và lớn lên cùng nhau mà. Nên trong suốt những năm tháng đó cũng đã có đủ thứ chuyện xảy ra.”

“Hừm.”

Tae-ui gật đầu rồi lắc lon bia một vòng. Soạt, chút bia còn sót lại va vào thành lon.

Mối quan hệ được xây dựng theo thời gian. Không có mối quan hệ nào chỉ toàn những điều tốt đẹp cả. Nếu có thì chắc chắn đó không phải là một mối quan hệ bình thường.

Nhưng cũng không dễ gì để có một mối quan hệ thô ráp như vậy. Nhất là khi thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

“Người ta hay nói ‘ghét của nào trời trao của ấy’ cũng không phải là vô lý mà…….”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo