Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 22

Cậu đã cố tình chọn một cái tên phổ biến, nhưng hình như nó phổ biến thật, hoặc là có duyên chăng.

Tae-ui gãi đầu. Cậu không hiểu tại sao phải gọi khác đi, nhưng cậu cũng không có lý do gì để đỏ mặt tía tai mà kiên quyết giữ lấy cái tên của mình.

Ừ, dù sao thì tên cũng là để người gọi được tiện mà thôi.

“Nếu cậu đã nói vậy thì ở đây tôi cứ gọi là Kim Young-soo vậy…”

Tae-ui thở dài rồi lẩm bẩm. Christoph nhìn Tae-ui với vẻ mặt vô cảm, rồi quay đầu lại sau khi nghe những lời đó.

Hình như bước chân tiến về phía nhà ăn của cậu ta có vẻ hài lòng.

Cậu đã từng nghe nói rằng mối quan hệ giữa giới trẻ trong Tarten mang tính chất đánh nhau theo kiểu băng đảng.

Chắc là sau hàng chục năm như vậy, cái bầu không khí đó mới trở nên rõ rệt như bây giờ, cũng không có gì lạ. Với lại hình như ai cũng biết cả rồi, nếu là người ngoài mà còn ngồi ăn cơm ở đây thì cũng chẳng cần phải để ý làm gì.

“Tôi không muốn bị cuốn vào cái bầu không khí đó rồi thành thằng ngốc đâu.”

Jung Tae-ui khéo léo dùng dĩa chia củ khoai tây chiên thành bốn miếng rồi lẩm bẩm.

“Hả? Cậu nói gì cơ?”

Người hàng xóm đang nói chuyện với người đàn ông ngồi đối diện bên cạnh cậu quay đầu lại. Jung Tae-ui nhai khoai tây rồi xua xua cái dĩa. Người hàng xóm thân thiện đó nói “Vậy thôi” rồi động đũa vào đĩa của mình.

Bầu không khí trong nhà ăn vẫn chưa đến mức tệ như cậu nghĩ.

Cứ tưởng là sẽ thấy cảnh tượng kinh khủng lắm vì đây là nơi những người trẻ ở khu tây ăn cơm chung, ai ngờ lại chẳng có mấy người. Nghe nói là do giờ ăn của mọi người khác nhau.

Hơn nữa, hình như họ cũng không muốn ẩu đả ngay cả khi đang ăn cơm, tuy có những ánh mắt dữ tợn, nhưng không ai cố tình gây sự cả.

“Thế này là bầu không khí ôn hòa rồi.”

Tae-ui dùng ngón tay cái lau nước sốt dính trên môi rồi liếm nó đi, vừa lẩm bẩm. Cậu hồi tưởng lại quá khứ.

Chuyện đó đã xảy ra từ mấy năm trước rồi.

Khi Jung Tae-ui bị cuốn vào âm mưu của chú—hay đúng hơn là bị đe dọa rồi bị kéo đi—làm việc ở chi nhánh Châu Á của UNHRDO, cứ ba tháng một lần, cậu lại phải tham gia huấn luyện chung với các chi nhánh khác.

Ngay sau khi Tae-ui đến đó, cậu đã gặp chi nhánh Châu Âu. Nơi được đồn đại là đối đầu gay gắt với chi nhánh Châu Á.

Lúc đó, cậu còn chẳng được ăn cơm một cách thoải mái.

Tất nhiên là họ vẫn ngồi ăn cùng nhau, nhưng chỉ cần có người của chi nhánh khác ngồi ở bàn bên cạnh thôi thì dĩa và dao sẽ bay tứ tung trong suốt bữa ăn. Sau đó, có người nổi điên lên đánh nhau và lật cả bàn.

……Nghĩ lại thì ai nhỉ……. Cái người cứ túm lấy mấy tên người Châu Âu rồi ấn mặt họ xuống đĩa, gây ra đủ thứ náo loạn ấy. Mấy tên đó giống nhau quá nên cậu không nhớ rõ được. Để xem nào…….

“À, đúng rồi đúng rồi, Alta, Alta.”

Vì vậy mà cậu toàn bị giáo quan mắng thôi. Thậm chí đến cuối cùng, giáo quan còn bắt Alta ngồi cạnh mình mỗi khi ăn cơm.

“Từ nãy đến giờ cái thằng này cứ lẩm bẩm một mình……. Này, cậu ổn không đấy?”

Người bên cạnh cứ liếc nhìn Tae-ui từ nãy đến giờ, cuối cùng không chịu được nữa nên vờ gõ đầu mình rồi hỏi.

Ừ, nếu cái câu này mà mấy tên chi nhánh Châu Âu nói thì đã có chuyện rồi. Không, thực tế là đã có chuyện rồi.

Khi Tae-ui bị trật tay một chút trong lúc luyện tập và làm rơi thức ăn vài lần trong bữa ăn, một tên người Châu Âu ngồi ở bàn bên cạnh đã chế nhạo cậu. Hắn bảo cậu bị run tay khổ sở lắm nhỉ, ráng ăn cho ngon vào.

Cậu nhớ lại rằng trong khi Tae-ui thờ ơ đáp “Ừ, cảm ơn cậu đã lo lắng” rồi ăn cơm một cách bình thản thì Carlo đã ném thẳng cái đĩa vào tên đó. Trong chốc lát, xung quanh biến thành một bãi chiến trường, không chỉ đĩa mà cả dĩa và dao cũng bay lượn trên không, cậu đã phải vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm.

Tae-ui cười thầm rồi thở dài khi nhớ lại những kỷ niệm mà giờ đã trở nên đáng nhớ. Cậu mỉm cười với người bên cạnh tốt bụng đã lo lắng cho cậu.

“Ừ, tôi ổn. Cảm ơn đã lo lắng.”

“Ừ, vậy thì tốt. Chắc cậu cũng gặp nhiều khó khăn vì chưa quen, cố lên nhé.”

Người đàn ông tốt bụng ngồi cạnh cậu gật đầu lia lịa rồi vỗ vai Tae-ui.

Người ngồi cạnh cậu là một trong số ít những người ủng hộ Christoph—chính xác hơn là không thích Richard.

Mặc dù phần lớn mọi người đều có chỗ ngồi ngầm định—như Christoph đang ngồi ở vị trí cao nhất, vị trí chỉ định của cậu ta—nhưng trong tình hình đó, nếu để ý kỹ thì vẫn có thể thấy mọi người đang chia phe ngồi với nhau.

Tae-ui không thuộc bên nào cả, cậu ngập ngừng một lúc rồi ngồi đại vào một chỗ trống. May mắn thay, người ngồi cạnh cậu lại là một người thân thiện như vậy—một đồng minh.

“Mà cậu bị Christoph bắt gặp ở đâu mà phải ở lại đây vậy? Cậu đến từ đâu?”

Người hàng xóm thân thiện ăn hết miếng cá nướng nhỏ bằng bàn tay chỉ trong hai miếng rồi hỏi. Người hàng xóm vui vẻ tự giới thiệu mình là Johann này là anh họ của Christoph. Tae-ui nhớ rằng Richard cũng là anh họ, cậu hỏi là có bao nhiêu anh họ vậy, thì cậu nghe được câu trả lời là chỉ tính riêng những người anh họ chính thức đăng ký trong gia phả bên nội thì đã gần hai mươi người rồi.

Quả nhiên, mấy người lớn trong nhà này biết rằng số lượng quan trọng thế nào trong việc phát triển quyền lực.

Johann vừa nói rằng nếu tính cả con riêng và con cháu không được đăng ký thì con số đó còn gấp đôi, vừa cười ha hả, người đàn ông ngồi đối diện Johann cũng là anh họ, nhưng không có quan hệ họ hàng chính thức với gia tộc này.

Tae-ui nghĩ thầm “Ở đây cũng mập mờ thật”, vừa liếc nhìn Christoph đang ngồi cách đó không xa.

Trong khi mọi người thường nói chuyện với một hoặc hai người ngồi bên cạnh hoặc đối diện thì Christoph im lặng một mình dùng đồ ăn bằng bạc.

Nghe nói với mấy bà quý tộc thì đồ ăn bằng bạc cũng như một món đồ trang sức trong bữa ăn vậy, chắc tên đó cũng không khác gì. Cứ như thể có máy quay phim đang quay ở đâu đó gần đó vậy.

Tae-ui đột nhiên đặt dĩa xuống đĩa. Cậu dùng khăn ăn lau miệng rồi lẩm bẩm.

“Tuy thỉnh thoảng tôi cũng thấy cậu ta có những khía cạnh kỳ quặc và đáng xấu hổ, nhưng nếu chỉ có thế thì chỉ cần nói là tính tình cậu ta hơi khó chịu thôi là xong mà……, cậu ta đã làm gì mà bị xa lánh đến vậy?”

“Hử? Ai?”

Johann ngậm dĩa trong miệng rồi nhìn theo hướng mắt của Tae-ui. Rồi anh ta cau mày khi thấy Christoph ở cuối tầm mắt.

“Christoph á?! Cái loại đó mà bị xa lánh á. Chẳng qua là vì hắn điên nên không ai dám đến gần thôi. Như tôi đây này, chẳng qua là vì ghét mấy tên vây quanh Richard quá nên tôi mới thấy thà xung quanh Chris còn yên tĩnh hơn, chứ tôi không hề ủng hộ hắn từ tận đáy lòng đâu nhé.”

“Hmm. Tôi thấy cậu ta cũng không đến mức điên lắm.”

Tae-ui nghiêng đầu sang một bên. Tuy nhiên, cậu không cố chấp về điểm đó. Nghĩ đến việc dạo gần đây Ilay cũng cư xử gần như bình thường ở nhà thì khả năng Tae-ui sai là rất cao.

Tae-ui vừa gật gù vừa nghe câu chuyện về sự điên rồ của Christoph mà Johann đang nhiệt tình khẳng định.

Hình như cậu cũng hiểu được bầu không khí ở đây rồi. Tuy không hài lòng hay thích thú gì, nhưng cậu cũng hiểu sơ sơ rồi.

Hầu hết những người trẻ—dù thể hiện bằng cách đe dọa hay tức giận—đều sợ cậu ta. Vượt lên trên sự yêu thích hay thù địch, họ e ngại cậu ta. Một phần cũng là do cậu ta gần như không có tính xã giao.

“Nếu bản thân cậu ta không quan tâm thì cũng chẳng sao.”

Tae-ui vừa nhai rau trộn vừa gật đầu.

Dù ở trong trạng thái nào, dù sống như thế nào, dù người xung quanh nhìn nhận ra sao, chỉ cần bản thân người đó hài lòng với tình hình thì người khác cũng chẳng có quyền gì để nói cả. Cậu chỉ mong người đó đừng bi quan về thực tế thôi.

Ừ, nghĩ lại thì ngay cả một tên như Ilay cũng sống tốt đấy thôi.

Hắn bị mọi người chỉ trích, thù hận đến mức có thể bị bắn chết ngay cả khi đang ăn cơm trong nhà hàng. Chắc chắn là không có nhiều người như vậy đâu.

Ngay cả một người như vậy cũng không bi quan hay chìm trong u uất. Ngược lại, những người xung quanh mới là người có những triệu chứng đó, còn bản thân hắn thì sống rất tốt. Cũng không có chuyện sau mấy chục năm nữa hắn đột nhiên hối cải, ăn năn về quá khứ và đau khổ đâu.

“……Nghe nói cậu ta còn làm việc với Riegrow nữa, đến nước này thì khỏi nói rồi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo