Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 34

Jung Taeui trả lời một cách hời hợt và liếc nhìn Richard. Khuôn mặt đẹp trai với nụ cười dịu dàng được in rõ trong mắt cậu. May mắn thay, mắt cậu không bị gì do mệt mỏi.

Jung Taeui từ từ quay ánh mắt đi. Từ phía sau vai anh ta, từ từ như thể chỉ là vô tình quay đi, càng tự nhiên càng tốt.

Và ánh mắt họ lại chạm nhau.

Ánh mắt của người đàn ông đang nhìn xuống Jung Taeui lạnh lùng. Không còn bất kỳ dấu vết nào của vẻ ngạc nhiên gần như kinh ngạc mà cậu đã thấy một lúc trước. Jung Taeui cảm thấy sống lưng mình lạnh toát trong một ý nghĩa khác với vừa rồi trước ánh mắt thờ ơ đó, như thể anh ta đang nhìn vào một hòn đá cuội đang lăn lóc trên đường.

Ngay cả khi người đàn ông trước mặt không phải là người mà Jung Taeui biết, cậu chắc chắn sẽ có cảm giác lạnh giá đến tận ngón chân.

Ánh mắt vô cảm đó, như thể anh ta không coi người ta là người.

Đôi mắt Jung Taeui hơi dao động, nhưng cậu vẫn nhìn thẳng vào anh ta. Cậu cảm thấy mình không nên né tránh ánh mắt đó.

Trong khi đối mặt với ánh mắt đang ập đến thẳng vào cậu, người đàn ông khẽ nheo mắt lại. Có lẽ cậu đã xúc phạm đến tâm trạng anh ta, hoặc có lẽ cậu cảm thấy thú vị.

Richard quay đầu lại khi thấy ánh mắt không ngần ngại của Jung Taeui đang hướng về phía sau vai anh ta. Và khi anh biết rằng người đàn ông đang đứng sau lưng anh cũng đang nhìn Jung Taeui, anh bước sang một bên và cười.

“Cậu ấy là một vị khách đến thăm Christoph. Mấy ngày trước, tôi đã thoáng gặp cậu ấy ở trước cổng chính, nhưng chúng tôi đã không có cơ hội để nói chuyện riêng. À…… nghĩa là tên cậu ấy là……. ”

Richard lúc này mới hỏi tên Jung Taeui. Jung Taeui đứng ở đó và chỉ liếc mắt nhìn Richard và mở miệng.

“À. Jung – ”

“Vị khách của Christoph à. Quả thật quá bình thường để là khách của Christoph. Cậu ta quá bình thường đến mức kỳ lạ.”

Tuy nhiên, khi Jung Taeui chuẩn bị nói tên mình, người đàn ông đứng sau lưng Richard bước tới một bước và chậm rãi nói.

Anh ta bước tới một bước nữa. Và sau một bước nữa, anh ta ở trong khoảng cách có thể chạm vào Jung Taeui nếu anh ta vươn tay ra.

Người đàn ông chậm rãi giơ tay lên. Chiếc găng tay da mỏng màu xanh đậm đang tiến gần đến dưới cằm Jung Taeui. Bàn tay đeo găng mà cậu đã không nhìn thấy từ lâu.

Ngay trước khi bàn tay anh ta chạm vào cằm Jung Taeui, Richard đã lên tiếng ngăn cản từ phía sau.

“Rick. Thôi đi. Cậu ấy là khách của Christoph.”

“Thôi đi? Anh đừng nói những điều kỳ lạ. Như thể tôi sẽ làm hại người này vậy.”

Người đàn ông cười khẩy.

Không, không hề kỳ lạ chút nào. Nếu tôi biết về anh ít hơn một chút thì tôi đã chăm chú theo dõi xem bàn tay đó sẽ bẻ cổ tôi bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, bàn tay anh nắm lấy cằm Jung Taeui. Cảm giác lạnh lẽo của da lướt qua cằm cậu.

“Tôi không biết Christoph lại quen biết một người như thế này.”

Người đàn ông nói và cười khẽ.

Dễ giải thích quá rồi đấy. Cậu biết Christoph bằng cách nào.

“Tôi chỉ đến để lấy lại những cuốn sách mà Chris đã mượn từ người mà tôi mang ơn……. Tôi không nghĩ rằng cần phải nhìn tôi chằm chằm như vậy đâu.”

Jung Taeui đáp lại bằng một giọng điệu mơ hồ, không kính trọng cũng không suồng sã, và cậu chỉ hy vọng rằng khuôn mặt mình sẽ không quá nhợt nhạt.

Trời ạ……, anh ta sẽ giết người bằng ánh mắt mất……. Không, nhìn lại thì, hóa ra là mình đã đi ra ngoài một cách vui vẻ khi cái tên này không có ở đó và bị bắt gặp ngay lập tức.

Cậu muốn ngã quỵ xuống sàn, nhưng cậu đã cố gắng đứng vững và đối mặt với anh ta. Thật khó để giữ vẻ mặt poker trên khuôn mặt mà cậu muốn xoa dịu bằng một nụ cười ngượng ngùng.

Đột nhiên, bàn tay đang nắm lấy cằm cậu vuốt ve môi cậu. Ngón tay cái từ từ vẽ lại môi dưới cậu và thoáng chốc dường như thâm nhập vào bên trong miệng cậu, nhưng rồi nhanh chóng rời đi.

“Vậy à……, tôi định hoàn thành công việc này rồi về Hàn Quốc ngay lập tức, tôi nên bắt đầu tìm từ đâu và đào xới ở đâu nhỉ.”

Giọng nói Rất nhỏ. Như thể chỉ có một cơn gió lướt qua.

Một giọng nói yếu ớt mà Jung Taeui sẽ không thể nghe thấy nếu cậu không căng thẳng đến xanh mặt đã lướt qua tai cậu.

Tuy nhiên, trước khi ý nghĩa của những lời đó đến được não cậu, người đàn ông đã lùi lại một bước. Jung Taeui chỉ có thể ngước mắt nhìn anh ta.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống Jung Taeui trong khi nghiêng đầu một cách xiêu vẹo có một nụ cười ẩn giấu. Nụ cười của một con mèo vừa bắt được chuột.

“Chà…… tốt thôi. Tôi sẽ từ từ được giới thiệu với  cậu sau vâuy.”

Người đàn ông nói khi quay sang Richard. Và hất đầu để thúc giục anh ta tiếp tục đi.

“Sao vậy, anh lại quan tâm đến người khác à.”

Richard nói đùa như thể anh ta vừa nhìn thấy điều gì đó lạ lùng và bước đi.

Richard, người có vẻ như có điều gì đó muốn nói, nhưng đã bỏ qua cơ hội cho một lần khác, chào tạm biệt Jung Taeui bằng mắt và theo sau anh ta, và người đàn ông đã để lại một nụ cười tinh tế trước khi quay người lại, chẳng mấy chốc đã đi lên cầu thang.

Jung Taeui chỉ nhìn theo bóng lưng họ một cách ngây người cho đến khi họ rẽ vào tầng chiếu nghỉ và biến mất.

***

Sau khi trở về phòng, tắm rửa, thay quần áo và bước ra khỏi phòng, Jung Taeui di chuyển một cách máy móc với cái đầu mơ màng như một con rối.

Đây có lẽ là cảm giác khi mở mắt ra và mơ một giấc mơ.

Cái cảm giác đột ngột chạm mặt một nhân vật và một nơi hoàn toàn không ngờ tới mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, rõ ràng là đã nói chuyện, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và lướt qua, nhưng khi nghĩ lại sau một lúc, lại có cảm giác như mình vừa mơ một giấc mơ ngay khi mở mắt.

“……Hay là mình thực sự đã mơ một giấc mơ khi mở mắt ra? Hôm nay có lẽ mình đã làm việc quá sức cả về thể xác lẫn tinh thần, nên đã ngủ thiếp đi một lúc trong khi đang đứng.”

Jung Taeui vừa lẩm bẩm vừa tiếp tục dùng ngón tay lau qua loa mái tóc vẫn còn ẩm ướt.

Rồi đột nhiên im bặt, đứng sững sờ giữa phòng, vùi ngón tay vào tóc, đến một lúc nào đó thì rên ư ư ư, lắc đầu mạnh mẽ rồi ngồi xuống ghế.

Và đưa ra một giả thuyết.

Mình đã mơ một giấc mơ.

Tức là người kia không phải là Ilay.

“……Vậy thì tên khốn đó đang ở đâu?”

Một nghi vấn bất ngờ trồi lên trước khi kịp đưa ra một kết luận thích đáng, nó bật ra khỏi đôi môi. Giọng nói của chính mình vọng đến tai mình. Khoảnh khắc đó, cậu lại trở nên ngơ ngác.

Đó là lúc. Giống như một ảo thanh từ đâu đó, giọng nói đáng tin cậy đã an ủi cậu lướt qua tai.

―Đừng lo lắng quá, Taeui. Chắc chắn nó ũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng em đã trốn chạy khỏi nó đâu.

“……”

Cậu đã nghĩ đó là một lời an ủi. Cậu đã nghĩ rằng Kyle đang thương hại cậu đang bối rối và an ủi cậu. Nhưng khi nghĩ lại vào thời điểm này, liệu lời nói đó có thực sự là một lời anủi không?

―nó cũng tuyệt đối không nghĩ rằng em đã trốn chạy khỏi nó đâu…….

“……Sẽ không nghĩ đâu.”

Vừa thêm vào câu “Làm sao mà nghĩ được chứ,” Jung Taeui vừa nhận ra.

Lời nói đó không phải là một lời an ủi, cũng không phải là một lời an ủi tinh thần. Nó chỉ đơn thuần là một điềm báo, một dấu hiệu cho thấy thực tại hiện tại.

“Oa……, thật sự là mình không có ai đứng về phía mình trên thế giới này cả.”

Jung Taeui gục mặt xuống bàn. Cùng với cảm giác bị phản bội cay đắng, sự oán giận đối với Kyle trào dâng.

Tất nhiên, anh ấy không cố ý lừa dối mình. Có lẽ anh ấy thậm chí còn không có ý định lừa dối.

Ilay ở đây vì lý do gì thì không biết, nhưng nếu đó là một việc không có lợi khi tiết lộ ra bên ngoài, thì anh ấy có thể ngần ngại nói sự thật đó. Anh ấy có thể đã nghĩ một cách đơn giản rằng, “Dù sao thì khi đến đó chạm mặt thì cậu cũng sẽ biết thôi mà.”

“Kyle nói rằng ‘Tôi sẽ nói trước cho nó để nó không bối rối khi chạm mặt bất ngờ,’ có lẽ lời nói đó có ý nghĩa như vậy.”

“Không……, nhưng chuyện này mình hoàn toàn có thể oán hận được.”

Lần này cậu thực sự muốn khóc nức nở. Cậu vùi mặt vào cánh tay ngay khi vừa gục xuống bàn. Và cậu bắt đầu tạo ra âm thanh “Hức hức.” Cậu cảm thấy nước mắt sắp trào ra.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo