Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 41

“Sau đó cậu chưa từng đến Dresden một lần nào, vậy mà lại cố tình quay lại vào thời điểm này nữa… À, tôi có vẻ như đã hiểu rồi.”

“Im đi, Riegrow.”

“Người ồn ào không phải tôi mà là tai anh đấy. Hoặc là trong đầu anh nhé. Đồ điên.”

Jung Taeui lặng lẽ đảo mắt trước những lời lẽ gay gắt qua lại một cách thản nhiên.

Cậu nghe nói hai người này là bạn bè và đồng nghiệp, rất thân thiết với nhau… Vì vậy cậu đã kinh ngạc cách đây không lâu… nhưng nhìn như thế này thì có vẻ như không phải vậy. Có lẽ thông tin lan truyền đã sai.

Dù sao thì cả hai đều không phải là kiểu người có thể có bạn bè, Jung Taeui tự mình chấp nhận rồi cau mày.

Biểu cảm đã biến mất khỏi khuôn mặt Christoph. Không phải là vẻ mặt vô cảm như mọi khi. Ngay cả sự nhàm chán và tẻ nhạt thường ngày cũng không còn. Chỉ là một vẻ mặt vô cảm như bóng ma.

Nhưng chỉ là một khoảnh khắc.

Christoph trừng mắt nhìn Ilay với vẻ mặt vô cảm như vậy rồi từ từ nhắm mắt lại và mở ra. Ngay lập tức sự khó chịu tràn ngập trên khuôn mặt cậu. Thậm chí những lời lẽ thô tục cũng tuôn ra.

“Sao anh không ở lì trong Dongik mà lại lảng vảng đến Seogik làm gì. Tôi đã nói rồi mà, nói chuyện với anh tôi cứ có cảm giác như mình vẫn còn ở trong cái đội cơ động chết tiệt đó, tôi không thích.”

Trước khi cậu kịp nghĩ rằng có lẽ họ không phải là bạn bè, Jung Taeui đã trợn mắt nhìn họ. Vậy thì cái đội cơ động chết tiệt đó… cái đội cơ động tư nhân mà cậu đã ở T&R trước đây… bầu không khí luôn như thế này sao.

Cậu có cảm giác như mình đã hiểu câu nói rằng toàn những kẻ không nên dây vào tụ tập lại.

Jung Taeui đang suy nghĩ xem có nên bỏ chạy khỏi chỗ này ngay bây giờ không.

Lúc đó, đột nhiên một ánh mắt chạm vào gò má cậu.

Năm đứa trẻ ngồi san sát trên một chiếc ghế băng cách đó hơn chục bước chân và nhìn về phía này.

Dạy dỗ cái gì chứ, cho chúng xem cái bộ dạng này thì hỏng hết, hỏng hết.

“Mấy người bớt bớt lại đi, còn trẻ con ở đây nữa.”

Jung Taeui khéo léo di chuyển để che khuất tầm nhìn của lũ trẻ, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cậu.

“Có vẻ cậu thích trẻ con nhỉ.”

Người nói với Jung Taeui là Ilay. Jung Taeui nhất thời im bặt.

Nhớ lại thì đây là chủ đề cấm kỵ. Đây là một chủ đề không nên nói ở chỗ này.

Sau khi thưởng thức bộ dạng Jung Taeui đổ mồ hôi hột và lúng túng tìm câu trả lời trong một thời gian (rõ ràng là cố ý), Ilay từ từ nhếch mép. Chiếc răng nanh trắng muốt lộ ra giữa đôi môi đó trông thật rợn người.

“Trước hết, tôi muốn chỉ ra rằng cậu đang hiểu lầm nghiêm trọng về lũ trẻ đó. Lũ trẻ đó tuyệt đối không phải là ‘trẻ con’ như cậu nghĩ đâu.”

“…Hai người đúng là thân nhau thật. Nghe cách nói chuyện là biết.”

Jung Taeui chán nản lẩm bẩm.

Lúc đó, Christoph tặc lưỡi. Vài nếp nhăn xuất hiện trên khuôn mặt luôn vô cảm của cậu.

Cau mày, cậu xoay người như thể không muốn ở đó nữa.

“Tùy anh thôi. Dù sao thì lý do anh đến đây cũng là vì Richard, đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Tôi cũng sẽ im lặng miễn là anh không động đến tôi. Dù sao thì cũng chưa đầy một tháng nữa thôi.”

Christoph quay người bước về phía Seogik. Cậu nhìn theo bóng lưng cậu đang bước đi thẳng lưng và không hề quay đầu lại, Jung Taeui cũng rụt vai lại và thở dài.

“Chà, vậy thì tôi có vẻ như thuộc phe của Christoph, nên tôi phải biến mất khỏi đây thôi. – Nếu có cơ hội thì gặp lại sau nhé.”

Jung Taeui vẫy tay chào tạm biệt Ilay và Richard bằng giọng điệu nửa vời, pha trộn giữa kính ngữ và thân mật, rồi nhẹ nhàng quay người bước đi. Cậu muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí không mấy tốt đẹp này. Nhanh chóng về phòng uống bia và đọc sách thì hơn…

“Kim Youngsoo…?”

Lúc đó, khi cậu chưa đi được vài bước, cậu nghe thấy một giọng nói gọi cậu từ phía sau.

Dừng lại, Jung Taeui dừng bước, suy nghĩ một lúc rồi từ từ quay lại. Người gọi cậu là Ilay, cậu lộ rõ vẻ mặt miễn cưỡng như muốn nói rằng mình muốn đi khỏi đây lắm rồi.

Ánh mắt họ chạm nhau.

Đôi mắt đen láy, không thấy đáy bên trong cặp kính nhìn về phía này.

“…”

Jung Taeui định mở miệng nói gì đó rồi thôi. Và chỉ lặng lẽ nhìn lại anh.

Thời gian ánh mắt họ chạm nhau không lâu lắm. Chỉ khoảng vài giây. Nhưng khoảng thời gian đó lại dài vô tận.

Cuối cùng, đôi mắt đen láy sau cặp kính nheo lại. Khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ.

“Sau này gặp lại nhé.”

Biến cố xảy ra vào buổi tối hôm đó.

Hôm đó cũng vậy, cậu phải chịu đựng đủ mọi khổ sở trong thư phòng của Christoph suốt cả buổi chiều, đến tối thì cậu mới có thể ra khỏi thư phòng với cảm giác như cơ thể mình đang rã rời.

Cậu đã hỏi cậu ta bao nhiêu lần về việc khi nào thì trả lại sách, nhưng không nhận được câu trả lời nào. Đôi khi câu trả lời duy nhất mà cậu nhận được là “Muốn nhận lại thì làm tốt những gì tôi bảo đi.”

Thực tế, những việc cậu phải làm cũng không có gì to tát. Sau khi cậu dọn dẹp thư phòng một lần đến mức xương cốt rã rời thì những lần sau cũng dễ dàng hơn. Chỉ là thỉnh thoảng cậu phải khổ sở vì cậu ta muốn thay đổi cấu trúc thư phòng hay thay đổi thứ tự của các giá sách.

Ngoài ra thì chỉ là những việc vặt đơn giản hoặc sắp xếp sổ sách.

Tuy nhiên, như trong hầu hết các công việc khác, hy vọng không biết đến bao giờ sẽ thành hiện thực khiến người ta thêm mệt mỏi.

“Hừ… Không biết nữa. Chắc rồi một ngày nào đó cậu ta sẽ trả thôi.”

Jung Taeui thở dài và phủi phủi quần áo.

Không hiểu sao cái thứ bụi bẩn này, rõ ràng là đã phủi sạch rồi mà ngày nào cũng không biết từ đâu ra nữa.

Cứ động đậy một chút trong thư phòng là lúc ra ngoài tay cậu đã đen thui rồi.

Trước khi ra ngoài, Jung Taeui đóng cửa sổ thư phòng lại thì bắt gặp ánh mắt của Christoph đang từ bên ngoài chậm rãi tiến về phía này.

Như một phần trong công việc hàng ngày khi không có việc gì đặc biệt vào buổi chiều, hôm nay Christoph cũng vừa cưỡi ngựa trở về.

Cậu ta đang đi về phía khu chuồng ngựa lớn được xây dựng phía sau Seogik và tòa nhà chính thì dừng ngựa lại khi bắt gặp ánh mắt của Jung Taeui.

Jung Taeui đã rất ngạc nhiên khi thấy con ngựa ngoan ngoãn dừng lại dù Christoph không hề cử động tay hay chân.

“Có khi nào cậu ta nói chuyện với ngựa không?”

Jung Taeui chống cằm lên cánh tay đang đặt trên khung cửa sổ và lẩm bẩm thì Christoph chỉ hơi nhún vai.

Jung Taeui đóng cửa sổ lại, rửa qua loa tay trong nhà vệ sinh rồi ra khỏi thư phòng.

Sau khi phủi phủi quần áo, cậu nghĩ rằng cũng không cần phải thay đồ nên cứ vậy đi đến nhà ăn luôn. Dù sao thì khi đến đó bầu không khí cũng không vui vẻ gì, nên cậu nghĩ rằng quần áo hơi bẩn một chút thì có sao đâu.

Khi cậu đi xuống cầu thang thì Christoph vừa bước vào. Cậu ta vừa tháo găng tay cưỡi ngựa vừa bước vào, nhướn mày khi thấy Jung Taeui đang đứng trên cầu thang.

“Đã thay đổi hết cách bố trí rồi à?”

“Ừ, sơ sơ. Chỉ cần sắp xếp lại thứ tự của từng giá sách một chút thôi.”

“Ừ, vậy thì ăn xong rồi làm tiếp đi.”

Đồ quỷ quái, cậu thầm lẩm bẩm và trừng mắt nhìn Christoph. Cậu ta chỉ thản nhiên bước đi.

“Rách rồi kìa. Vứt đi.”

Nói rồi cậu ta ném chiếc găng tay cho cậu, Jung Taeui dễ dàng bắt lấy và xem xét chiếc găng tay da màu nâu sẫm đó. Có lẽ nó đã bị gai hoa hồng cào phải nên da đã bị rách một chút.

“Ừm… Uổng quá.”

Jung Taeui tặc lưỡi và lẩm bẩm. Christoph liếc nhìn Jung Taeui.

“Vậy thì sửa lại mà dùng.”

“Không, tôi không hay đeo găng tay lắm. Hơn nữa tôi cũng quen với việc vứt găng tay rồi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo