Jung Taeui nghĩ rằng sau này thấy thùng rác thì vứt đi rồi gấp chiếc găng tay bỏ vào túi.
Mấy năm nay thì không có chuyện đó, nhưng trước đây khi cậu làm việc cho Ilay ở UNHRDO, cậu đã vứt găng tay suốt ngày. Không chỉ một hay hai chiếc găng tay còn nguyên vẹn mà Jung Taeui đã vứt thay cho Ilay. Vấn đề là tất cả chúng đều dính đầy máu và cứng lại.
Lúc đầu, cậu đã nghĩ đến việc giặt sạch để dùng lại, nhưng rồi lại thôi. Dù có tiếc nuối đến đâu thì số lượng găng tay bị vứt bỏ mỗi ngày cũng không chỉ có một hai, và cũng không biết có linh hồn nào đang oán hận không, nên cậu đã vứt chúng đi.
“…Nói thế lại nhớ ra, anh ta lại đeo găng tay rồi.”
Jung Taeui lẩm bẩm như thể vừa mới nhớ ra.
Cậu đã quá ngạc nhiên trước phong cách ăn mặc bảnh bao và lịch lãm xa lạ của Ilay nên không kịp nhận ra, đến giờ cậu mới nhận ra. Sự thật là anh đã đeo găng tay.
“Nhưng chắc ở nhà anh ta cởi ra nhỉ.”
Christoph nói khi nghe thấy Jung Taeui lẩm bẩm. Jung Taeui nhún vai.
“Ừm, lâu lắm rồi không thấy anh ta đeo găng tay.”
Vì vậy cậu gần như đã quên mất, có vẻ như anh ta vẫn đeo găng tay khi đi làm ở bên ngoài.
Cậu cứ nghĩ là tính cách anh ta đã thay đổi một chút, nhưng hóa ra không phải vậy.
“Với cái tính cách đó của anh ta thì dù là quan hệ huyết thống cũng sẽ không đối xử tốt đâu, dạo này cậu sống yên bình quá nhỉ.”
Christoph đột nhiên lẩm bẩm. Jung Taeui ừm một tiếng và liếc nhìn cậu ta. Christoph nhận ra ánh mắt đó và dùng ánh mắt hỏi cậu có chuyện gì vậy.
“Cậu nói là bạn của Ilay mà. Bạn thời thơ ấu.”
“Ai nói thế?”
Christoph ngay lập tức cau mày. Dù cau mày thì biểu cảm của cậu ta vốn đã không rõ ràng nên không thể hiện ra nhiều, nhưng so với vẻ mặt vô cảm thường ngày thì có thể nói rằng sự khó chịu đã lộ ra một cách rõ ràng.
“Không phải à? Lúc nhỏ hai người thường chơi với nhau mà.”
“Không có chơi. Chỉ là thỉnh thoảng khi người lớn tụ tập vì chuyện gia đình thì bọn trẻ cũng chạm mặt nhau thôi. – À, ừ. Nếu coi việc cầm búa phang thẳng vào những kẻ gây khó chịu là chơi thì có thể nói là đã chơi rồi.”
“…”
Cậu đã từng nghe Kyle nói một cách trầm trọng rằng Ilay đã có một tính cách hơi đặc biệt từ khi còn nhỏ…
Jung Taeui gãi đầu và tặc lưỡi.
“Dù sao thì đâu phải cứ là bạn thì đều là bạn thật đâu. Không thể nói rằng chỉ vì chơi với nhau hồi nhỏ mà đã là bạn được. Nếu nói vậy thì cậu và Richard cũng là bạn à?”
Vừa dứt lời Christoph đã cau mày dữ dội. Từ ánh mắt cậu ta đã lộ rõ vẻ khó chịu như thể vừa nghe thấy một câu chuyện mà cậu ta không muốn nghe.
“Không phải bạn mà!!”
“…Cậu nghe cho kỹ vào. Tôi cũng bảo là không phải bạn đấy thôi mà.”
Jung Taeui vô thức lùi lại một bước và nhanh chóng nói. Christoph trừng mắt nhìn Jung Taeui với vẻ mặt cau có rồi tặc lưỡi và tiếp tục bước đi.
Phản ứng còn dữ dội hơn cả Ilay. Cậu ta còn không muốn bị coi là bạn của Richard hơn cả Ilay, Richard chắc hẳn là một người có ý nghĩa rất lớn đối với Christoph, dù là theo hướng tiêu cực.
Dù sao thì cũng đâu có bạn riêng và kẻ thù riêng. Nếu tích lũy những cảm xúc tốt trong một thời gian dài thì sẽ là bạn, còn nếu chỉ tích lũy những cảm xúc tồi tệ thì sẽ là kẻ thù.
“Mấy người biết nhau từ hồi cỡ tuổi Oliver à?”
Jung Taeui đếm ngón tay và hỏi. Nếu vậy thì quan hệ của họ đã kéo dài khoảng hai mươi năm. Nếu họ chỉ tích lũy những ký ức khó chịu trong suốt thời gian đó thì đến giờ họ trở thành kẻ thù không đội trời chung cũng chẳng có gì lạ.
Christoph đang đi trước Jung Taeui nửa bước, không hề che giấu vẻ khó chịu và nói một cách cộc lốc.
“Từ khi còn bé hơn.”
“Wow…, vậy thì biết nhau lâu thật đấy. …Oliver giống Richard hồi nhỏ đến mức tôi cứ nghĩ cậu nhóc là bản sao của Richard vậy.”
Christoph liếc nhìn Jung Taeui. Khuôn mặt dữ tợn như thể chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng có thể bị thương nặng đã hơi giãn ra. Cậu ta có vẻ không muốn khen con trai của kẻ mình ghét, nên khóe miệng cậu ta ngập ngừng một lúc, nhưng cuối cùng cậu ta cũng tặc lưỡi và nói.
“Mặt thì khá giống nhưng tính cách khác. Bản chất khác nhau. Đứa con trai đó cũng được đấy chứ. …Giống em trai hơn.”
Những lời cuối cùng thì thầm nên rất khó nghe.
Jung Taeui dường như đã nghe thấy câu chuyện về việc cậu nhóc giống em trai, nên cậu đảo mắt hỏi.
“Richard có em trai à?”
Việc ai đó có anh chị em ruột không có gì đáng ngạc nhiên. Jung Taeui cũng có một người anh trai và Ilay có cả anh trai và em trai.
Nhìn con trai Richard giống anh ấy như vậy thì có vẻ như dòng máu rất đậm đặc, vậy thì em trai giống anh ấy chắc hẳn cũng là một người đẹp trai hoặc là một mỹ nhân.
Tuy nhiên, Jung Taeui đang mường tượng đến một người phụ nữ giống Richard (trong trường hợp là em gái) thì chợt nhận ra Christoph đã dừng bước và vội vàng dừng lại. May mắn là cậu đã đứng vững và không đâm vào Christoph, dù suýt chút nữa đã mất thăng bằng vì dừng lại đột ngột.
Cho dù có va phải đi chăng nữa thì Christoph cũng sẽ trợn mắt và đấm cậu ngay lập tức.
Jung Taeui dừng lại cách Christoph chỉ vài centimet và từ từ lùi lại, nghiêng đầu nhìn qua vai Christoph. Cậu đang tự hỏi tại sao cậu ta lại đột ngột dừng lại thì thấy phía trước mặt họ không có gì cản đường cả.
“Christoph?”
Jung Taeui gọi cậu ta một cách nghi hoặc. Nhưng không có câu trả lời nào.
Christoph đứng sững trước cầu thang trung tâm. Cậu ta chăm chú nhìn vào giữa cầu thang, như thể đang nhìn vào một ký ức trong quá khứ phản chiếu ở đâu đó.
Đột nhiên môi cậu ta trở nên xanh xao. run rẩy khe khẽ một lần. Có lẽ chính bản thân cậu ta cũng không nhận ra, vẻ mặt cậu ta không hề khác so với mọi khi, chỉ có đôi môi run rẩy nhẹ nhàng và ngắt quãng.
“Chris!”
Jung Taeui gọi tên cậu ta hơi nhỏ, nhưng rõ ràng.
Sau khi cậu gọi tên cậu ta ngay bên tai, Christoph chần chừ một lúc rồi từ từ quay đầu lại nhìn Jung Taeui. Đôi môi cậu ta không còn run rẩy nữa.
“…Ồn ào.”
“Tôi đói bụng.”
Jung Taeui nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nói. Cậu không có ý định đó, nhưng có lẽ vì không có sức lực nên giọng cậu hơi yếu ớt.
Christoph hơi cau mày nhìn Jung Taeui, có lẽ vì quá bất ngờ trước lời nói đột ngột của Jung Taeui nên cậu ta đã nhìn Jung Taeui với vẻ mặt quên hết mọi thứ khác trong khoảnh khắc.
Vẻ mặt ngớ ngẩn đó xuất hiện trên khuôn mặt Christoph đột nhiên khiến Jung Taeui bật cười. Khi Jung Taeui cười, Christoph lại mang vẻ mặt dữ tợn.
“Thì cứ đến nhà ăn thôi.”
Nói vậy rồi tặc lưỡi, Christoph bắt đầu bước lên cầu thang. “Này,” Jung Taeui bám vào lan can và gọi với theo cậu ta.
“Còn cậu?”
“Sau khi tắm rửa xong.”
“Không bẩn lắm đâu mà, có sao đâu.”
Christoph quay lại ở chiếu nghỉ cầu thang và dừng bước. Gặp ánh mắt cậu ta đang nhìn xuống mình với vẻ mặt cau có, Jung Taeui nhìn bộ đồ cưỡi ngựa mà cậu ta đang mặc.
“…Ừ. Cậu đi tắm rồi đến nhé. Tôi ăn trước đây.”
Cậu nghĩ rằng có sao đâu nếu ăn cơm trong bộ đồ cưỡi ngựa, nhưng Christoph chắc chắn sẽ không làm vậy. Cậu ta là người lãng phí cả tiếng đồng hồ để nhìn chằm chằm vào tủ quần áo mỗi sáng .
Sau khi Christoph lên cầu thang và biến mất, Jung Taeui hướng về phía nhà ăn.
Không sai, cậu thực sự đói bụng. Cậu đã chuyển sách suốt cả buổi chiều nên đói bụng là điều đương nhiên.
“Cứ tập cơ bắp trước như thế này, sau này nếu có chuyện gì thì có thể ra làm ở trung tâm chuyển nhà cũng được…”
Jung Taeui xoa bóp cánh tay mà mấy ngày nay đã phải lao động vất vả liên tục nên giờ không còn bị đau cơ nữa. Cậu cũng thấy cơ bắp có vẻ săn chắc hơn nên hơi hài lòng.