Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 56

Ilay đang mặc một bộ đồ chỉnh tề, tóc chải chuốt gọn gàng, và nhìn những thứ như kính không độ mà cậu không biết tại sao anh ta lại đeo và lẩm bẩm, anh ta nhướng mày và nở một nụ cười vi diệu.

Cùng với nụ cười đó, một ánh mắt táo bạo tiến lại gần.

Đôi mắt đen quen thuộc không hề cười. Chỉ có khóe miệng là mỉm cười.

Ngay lúc đó, một đèn cảnh báo nhấp nháy. Một tín hiệu báo hiệu nguy hiểm bản năng phát ra tiếng bíp và bắt đầu quay trong đầu cậu.

Ừm, nghĩ lại thì kể từ khi rời khỏi Berlin và bước vào dinh thự này, kể từ khi bất ngờ chạm mặt Ilay, đây là lần đầu tiên họ đối mặt với nhau một mình – chính xác mà nói thì không chỉ có hai người họ, nhưng Christoph đang nằm bất tỉnh bên cạnh-.

Anh ta đã rời đi sau khi để lại một lời đe dọa ngắn gọn rằng nếu ra khỏi nhà thì sẽ chết, và bây giờ cậu đang đối mặt với anh ta bên ngoài nhà.

Jung Taeui đã suy nghĩ một cách nhút nhát rằng dù sao thì cũng may là cậu đang ở gần cửa và hỏi anh ta một cách khó chịu.

“Anh ở đây có ổn không? Không phải anh phải giữ thái độ trung lập và không tiếp xúc riêng với những người nhất định sao?”

Jung Taeui muốn đảm bảo an toàn ít nhất là ở đây nên vô thức nắm chặt tay lại và nhìn chằm chằm vào môi anh ta một cách rất nghiêm túc. Tùy thuộc vào câu trả lời phát ra từ đôi môi đó mà sự an toàn của cậu trong thực tế hiện tại sẽ được quyết định.

Ilay không thể không biết suy nghĩ của Jung Taeui,anh đã im lặng với một nụ cười mờ nhạt chỉ trên khóe miệng và nhìn cậu với đôi mắt lạnh lùng, và cuối cùng mở miệng chậm rãi như thể đã kết thúc suy nghĩ.

“Đúng vậy. Trong khi ở đây, tôi phải là một thành viên đáng tin cậy và vững chắc của Riegrow từ đầu đến chân.”

Tay cậu thả lỏng.

Có vẻ như anh ta sẽ không bộc lộ bản chất thật ở đây.

Jung Taeui đã cố gắng hết sức để không thể hiện quá lộ liễu sắc mặt tươi tắn đang lan rộng trên khuôn mặt cậu. Có lẽ việc trở nên quá thích thú vào lúc này sẽ làm trái ý một tâm trạng nào đó của cái tên khó đoán này.

Ilay đã chăm chú nhìn Jung Taeui đang cố gắng hết sức để duy trì vẻ mặt vô cảm với một nụ cười vi diệu và đột nhiên đứng thẳng người. Những bước chân thong thả của anh ta tiến lại gần chiếc giường nơi Jung Taeui đang ngồi.

“……Tôi định làm vậy đấy, nhưng có vẻ như không ai giúp đỡ tôi cả nhỉ. Hả?”

“―Cái gì.”

Jung Taeui vừa lẩm bẩm vừa nhìn cái khoảng cách ngày càng thu hẹp lại bằng đôi mắt cảnh giác. Trong khi đó, Ilay vẫn tiếp tục thu hẹp khoảng cách.

Có Một lúc, cậu nảy ra ý định tốt hơn là nên đứng dậy và đối đầu với anh ta khi có giường ở giữa, nhưng cậu đã từ bỏ ý định đó ngay sau 1 giây. Vốn dĩ kích động một con thú dữ một cách vụng về chỉ khiến nó trở nên nguy hiểm hơn.

Cuối cùng, Ilay đứng trước mặt Jung Taeui. Anh ta đứng gần đến mức chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào cậu, và anh ta nhìn xuống Jung Taeui. Jung Taeui chỉ ngước mắt lên nhìn anh ta.

“Jung Taeui.”

Anh ta đột nhiên nói một cách trầm thấp. Khoảnh khắc nhận ra rằng sự vui vẻ đã biến mất khỏi giọng nói đó, giọng nói mượt mà đó đã lướt qua tai cậu một cách rợn người.

“em thực sự muốn chết đến vậy sao?”

“Không. Không hề có ý đó đâu.”

Jung Taeui trả lời nhanh đến mức lời nói của anh ta vừa dứt. Cậu cảm thấy rằng nếu mình trả lời không rõ ràng ở đây thì cậu sẽ bị giết ngay lập tức bởi bàn tay của người đàn ông trước mắt.

“Vậy thì đừng bao giờ xen vào giữa Christoph và Richard. Tôi không biết em đang nhầm lẫn cái gì, nhưng nếu chỉ với một vụ ẩu đả nhỏ như lúc nãy mà Richard có thể chết thì anh ta đã chết cả trăm lần rồi.”

“……Christoph đã phát điên như lúc nãy cả trăm lần rồi sao?”

“Nếu không liên quan đến Richard mà nói thì con số đó giảm đi vài lần đấy.”

Jung Taeui trố mắt nhìn Ilay trước câu trả lời đó. Mặc dù con số giảm đi vài lần so với cả trăm lần chắc chắn không phải là sự thật theo nghĩa đen, nhưng Ilay có vẻ đã nhìn thấy nó khá thường xuyên.

“Nhìn ánh mắt của những người trong nhà này lúc nãy thì có vẻ như nó không xảy ra quá thường xuyên…….”

Khi Jung Taeui lẩm bẩm, Ilay nheo mắt lại và nhìn cậu chằm chằm rồi mở miệng.

“Có lẽ không có nhiều cơ hội như vậy trong căn nhà này. Cậu ta đã đến T&R không lâu sau khi trở thành người lớn, và sau đó cậu ta hầu như không bao giờ trở lại Tarten, phải không? Có lẽ tôi chỉ nhìn thấy cậu ta vài lần trước đó thôi.”

“Vừa nãy anh bảo là giảm đi vài lần so với cả trăm lần cơ mà.”

“Tôi đã nhìn thấy nó cả trăm lần ở T&R.”

Ilay lẩm bẩm chậm rãi như thể đang hồi tưởng lại quá khứ và có vẻ như đang chìm trong suy nghĩ, nhưng rồi anh ta nhún vai một cách thờ ơ và giơ tay lên.

“Quả nhiên, lời đồn về cái ổ điên cuồng của đội cơ động đó là có thật, nên trong đó đã có chuyện như vậy…….”

Jung Taeui gật đầu vì cậu cảm thấy có thể chấp nhận được phần nào.

Ilay ngồi xuống trên chiếc bàn cạnh giường. Cấu trúc của nó gần giống với một chiếc tủ hơn là một chiếc bàn, nó hơi cao nên mặc dù anh ta đã ngồi xuống, nhưng nó cũng không khác gì việc anh ta đang đứng dựa vào đó.

Anh vừa tiến lại gần đến mức đe dọa rồi lùi lại thì không sao, nhưng lần này chân cậu đã chạm vào anh ta. Jung Taeui khựng lại trong giây lát trước áp lực tinh tế đang đè lên trên dép lê, nhưng cậu không thể hiện ra bất kỳ điều gì.

“Vậy nên đừng bao giờ xen vào giữa cái tên này và Richard nữa.……Không, tốt hơn hết là đừng nhúng tay vào những chuyện liên quan đến cái tên này. Chẳng có điều gì tốt đẹp khi xen vào giữa những tên điên cả.”

Ilay đã nói mà không hề để ý đến bàn chân cậu – không, như thể anh ta hoàn toàn không biết rằng chân anh ta đang chạm vào cậu. Tuy nhiên, Jung Taeui, người đã viết những lời lẽ đó một cách cẩn thận trên mu bàn chân mà chân anh ta đang đè lên trên dép lê, đang cúi đầu xuống như thể đang chìm trong suy nghĩ và nhìn chằm chằm vào bàn chân đó.

Giờ thì cứ thẳng thừng đạp lên đi.

Tuy nhiên, trước khi cậu kịp tính toán như vậy, một phần trong những gì người đàn ông này vừa nói đã làm cậu bận tâm.

Christoph đúng là đã đi đến tận cùng của cuộc đời khi nghe những lời nói rằng cậu ta là một tên điên từ anh đấy.

Cậu rất muốn nói những lời đó, nhưng cậu đã sửa lại một chút và nói.

“Tôi cứ tưởng anh và Christoph là bạn chứ.”

Cậu đã nói như vậy khi nhớ lại rằng Christoph đã nghiêm túc nói rằng họ không phải là bạn bè và ghét điều đó. Nghĩ lại thì hình như Ilay cũng ghét điều đó.

Đúng như dự đoán, Ilay cau mày và im lặng suy nghĩ rồi lắc đầu.

“Tôi không biết em nghĩ bạn bè là như thế nào, nhưng có lẽ đó không phải là bạn bè theo nghĩa mà em nghĩ đâu.”

“Bạn bè thì có gì quan trọng chứ. Nếu tôi nghĩ là bạn thì là bạn thôi.”

Jung Taeui lẩm bẩm như thể đang nói những điều vô nghĩa. Trong khi đó, cậu lại liếc nhìn bàn chân anh ta.

Ilay đã cởi hẳn chiếc dép lê ra và nhét bàn chân của anh ta vào bên trong chiếc dép lê của Jung Taeui. Chiếc dép lê vốn đã chật chội để hai bàn chân đàn ông nhét vào lại càng thêm chật chội.

Các ngón chân đang từ từ vuốt ve mu bàn chân cậu. Cảm giác đang chậm rãi vuốt ve và di chuyển từ mu bàn chân xuống lòng bàn chân hõm xuống đó có gì đó rất vi diệu.

Jung Taeui ngẩng đầu lên và khó chịu nhìn Ilay. Tuy nhiên, ngay cả khi Jung Taeui nhìn vào mắt anh ta, Ilay vẫn bình thản.

“…….”

Chẳng lẽ mình đang quá lệch lạc sao. Sao mình lại cảm thấy vi diệu đến thế chỉ vì anh ta đang nghịch chân mình chứ.……Nhưng mình vẫn chưa đủ luyện tập tinh thần để nói thẳng ra rằng ‘Hãy để yên cho chân tôi đi, tôi liên tưởng đến những hành động gợi cảm đấy.’

Jung Taeui rút chân ra khỏi dép lê. Anh ta cũng đồng thời rút ra khỏi chân đang đè lên mu bàn chân cậu. Và cậu lùi lại một bước một cách khéo léo và gãi đầu.

“Cho dù không phải là bạn bè thì cũng là đồng nghiệp mà. Anh bảo rằng anh đã làm việc cùng cậu ta. Trong đội cơ động của T&R.”

“Chỉ nên gọi nhau là đồng nghiệp khi lợi ích chung thôi.”

Ilay nói một cách ngắn gọn. Jung Taeui lại nhìn anh ta với vẻ mặt kỳ lạ.

Làm việc với tư cách là đồng nghiệp trong cùng một nhóm có nghĩa là về cơ bản các bên có chung lợi ích bên ngoài. Tuy nhiên, nếu đi sâu vào những phần nhỏ nhặt cá nhân, thì việc tồn tại những cuộc tranh giành quyền lực nội bộ ngay cả khi làm việc hướng tới cùng một mục tiêu trong cùng một nhóm là rất phổ biến.

Tóm lại thì…….

“Quả nhiên, tôi đã nghe nói rằng Tarten có sự đoàn kết rất lớn trong các vấn đề đối ngoại. Mặc dù trong nội bộ họ lại nhe nanh vuốt với nhau.”

Jung Taeui gật đầu với ý nghĩa rằng cậu đã hiểu. Tuy nhiên, Ilay đã không trả lời.

Trước mắt Jung Taeui đang lo lắng quan sát sự im lặng đó, Ilay nhìn Christoph đang nằm bất tỉnh trên giường. Anh ta chợt tặc lưỡi. Nếu là người khác thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy họ đang thương hại hoặc tội nghiệp, nhưng khi người đàn ông này làm như vậy thì cậu lại cảm thấy họ đang phiền phức hoặc khó chịu, thật là một điều kỳ lạ.

Jung Taeui vừa nghĩ như vậy vừa âm thầm lắc đầu.

Thật dễ hiểu khi cậu lại có những suy nghĩ như vậy khi xem xét đến những hành động mà anh ta đã tích lũy được, cậu lẩm bẩm một cách xấu tính.

“Để tôi kể cho em nghe về một trong những thói quen xấu của cái tên này nhé.”

Ilay đột nhiên mở miệng. Anh ta tựa người ra phía sau một cách nhẹ nhàng, như thể đang kể về một sai lầm hài hước nào đó trong quá khứ và cười khúc khích. Và anh ta duỗi chân ra. Jung Taeui vừa lơ đễnh đã bị dẫm lên chân lần nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo