Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 57

“Đội cơ động tư nhân mà tôi làm việc được điều hành theo hợp đồng tự do riêng lẻ trừ khi có chuyện gì đặc biệt. Nói một cách dễ hiểu, khi tôi đang ký hợp đồng với Montague ,cũng có những trường hợp đồng nghiệp của tôi trong cùng một đội cơ động ký hợp đồng với Capulet’’

{Montague, Capulet trong vở kịch Romeo và Juliet của Shakespeare. Gia tộc Capulet là một trong hai gia tộc đối địch chính trong câu chuyện, gia tộc còn lại là Montague.}

Jung Taeui đang định đạp văng bàn chân Ilay đang dẫm lên  mu) bàn chân cậu thì nghe thấy những lời đó và quên đi ý định đó rồi cau mày.

“Một hệ thống quái dị thật.”

Lời nói đó có thể có những tình huống mà các đồng nghiệp chĩa súng vào nhau, và dù nó được gói gọn bằng một cái tên mỹ miều là hợp đồng tự do thì cậu vẫn không cảm thấy hài lòng.

Nếu như vậy thì trên thực tế, nó có thể được coi là vi phạm một điều khoản cấm quan trọng mà hầu hết các tổ chức tư nhân đều đưa vào một cách mong manh.

“Thường có những người nói như vậy, nhưng đã là hệ thống của bên mình thì chỉ còn cách chấp nhận thôi. Nếu không thích thì đừng ký hợp đồng.”

Ilay nói một cách nhẹ nhàng và nhún vai.

“Vốn dĩ, sẽ không ai tìm đến chúng ta để thuê những người có nhân cách tuyệt vời đến mức cố ý từ chối những người có kỹ năng làm việc tốt hơn để bảo vệ tình bạn của người khác, phải không.”

Anh ta nói thêm như vậy và cười khúc khích. Jung Taeui chỉ có thể đồng ý với những lời nói đó một cách cay đắng.

“Trong khi mọi chuyện đang diễn ra như vậy, đã có lúc tôi đến (Montegyu) và cái tên đó đến (Caplet). Có lẽ chuyện này cũng không phải là hiếm trong đội cơ động của bên mình, nhưng tôi đã phải đối đầu với cái tên này.”

“Vậy là anh và Christoph đã đánh nhau?”

“Nếu chỉ nói đơn giản thì là vậy.”

Nói rồi Ilay mỉm cười một cách vi diệu. Ngay cả khi anh ta không cần phải cười vi diệu như vậy, Jung Taeui cũng có thể dễ dàng đoán được rằng hai người đó đã không ẩu đả nhẹ nhàng đến mức có thể dễ dàng nói “đã đánh nhau” chỉ bằng một câu nói.

“Vào thời điểm đó, tôi có một câu chuyện mà tôi bắt buộc phải moi ra từ miệng cái tên này cho nhiệm vụ mà tôi đang thực hiện, nhưng cái tên đó cũng có công việc của mình nên đã không dễ dàng kể cho tôi nghe. Trong những trường hợp như vậy, không thể tránh khỏi việc sử dụng một số biện pháp cưỡng chế và bạo lực – tôi đã rất khó xử. Tôi đã rất khó xử vào lúc đó.”

Ilay vừa nói thêm “Tôi đã rất khó khăn” vừa lắc đầu.

Jung Taeui vừa định đá văng bàn chân đang nghiền nát mu) chân cậu kia đi, nhưng lại nghe thấy những lời đó và quên đi ý định đó rồi nheo mắt lại và nói. Tất nhiên, bàn chân cậu ở dưới càng nặng hơn, nhưng đôi khi con người ta có những lúc muốn đè bẹp đối phương ngay cả khi phải chịu đựng nỗi đau của chính mình -.

“Tôi sẽ không nói dối rằng tôi đã gặp khó khăn vì tôi không thể làm những điều tồi tệ với một đồng nghiệp, và gì….nhỉ… Có vẻ như Christoph đã không dễ dàng mở miệng?”

“A ha……Quả nhiên,em hiểu rõ thật.”

Ilay cười khúc khích.

Jung Taeui gãi đầu một cách khó chịu. Rồi cậu quay đầu lại nhìn Christoph đang nằm ngay sau lưng.

“Kết quả là cậu ta đã bắt được một tên khác và moi thông tin ra, nhưng vào thời điểm đó, cái tên này cũng không lành lặn gì nên đã phải nằm viện trong vài tháng.”

“Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Christoph lại ghét bỏ và khó chịu khi tôi hỏi cậu ta có phải là bạn của anh hay không……”

Jung Taeui vừa lẩm bẩm vừa cười thành tiếng một cách nhỏ nhẹ. Rồi với đôi mắt nheo lại chất chứa tiếng cười, anh ta hơi cúi người về phía Jung Taeui. Giọng anh ta trở nên thấp hơn một chút.

“Cái tên này, trong khi tôi tùy ý sử dụng bạo lực một cách đơn phương với cậu ta trong trạng thái cậu ta không thể chống cự, thì cậu ta chưa từng hét lên dù chỉ một lần. Không, thậm chí cậu ta còn không rên rỉ. Cậu ta đã không hề nhúc nhích với khuôn mặt vô vị đó.”

Khi Ilay kết thúc câu chuyện với một nụ cười vi diệu, biểu cảm của Jung Taeui cũng trở nên vi diệu theo.

Ilay không phải là người sẽ sử dụng vũ lực một cách mềm mỏng và dễ dãi đến mức người khác có thể kìm nén tiếng thét. Jung Taeui biết rất rõ bàn tay của cái tên đó độc ác đến mức nào. Má cậu vẫn còn rát bỏng và đau đớn như thể lửa đang cháy sau khi bị đánh lúc nãy.

Vậy thì…….

“Chẳng lẽ cậu ta không cảm thấy đau……?!”

Jung Taeui vừa cau mày vừa lẩm bẩm.

Nếu đúng là như vậy, thì đó là một điều chí mạng đối với một người làm công việc kiểu này. Không cảm thấy đau có nghĩa là không cảm thấy nguy hiểm.

Tuy nhiên, Ilay đã lắc đầu. Rồi anh ta gật đầu như thể đang suy nghĩ gì đó. Anh ta đồng thời trả lời những câu trả lời có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau và lại cười.

“Sau đó khi tôi đến thăm cậu ta với đồ thăm bệnh ở bệnh viện, cậu ta đã nói một cách hờ hững.rằng Tôi đã cố gắng kìm nén vì tôi biết rằng nếu tôi nói một lời đau đớn nào đó thì sau đó tôi sẽ không thể kìm nén và sẽ tiếp tục kêu đau.”

Jung Taeui xóa hết biểu cảm trên khuôn mặt. Cậu hơi nhíu mày và định nói gì đó nhưng mất một lúc những lời đó mới thốt ra được.

“Có lẽ cậu ta có thể nghĩ như vậy……”

Tuy nhiên, cậu đã dừng lời giữa chừng.

Đó không phải là một tình huống có thể nhớ lại một cách thông thường. Đó là vị thế mà người ta phải hoàn toàn chấp nhận những nỗi đau và thiệt hại đơn phương và áp đảo.

Ilay đã nhìn xuống Jung Taeui chỉ đang nhìn cậu ta mà không nói gì rồi mở miệng.

“Cái tên này không có cảm giác đau đớn về tinh thần. Cho dù có đi chăng nữa thì cấu trúc nhận thức của cậu ta cũng sai bét rồi. Cậu ta là một kẻ ngay cả khi dạ dày cồn cào và nôn mửa, cậu ta cũng không biết là dạ dày mình đang đau mà chỉ nghĩ rằng cổ họng mình đang rát.”

“……”

Jung Taeui lặng lẽ cúi đầu. Cậu nhìn chằm chằm xuống đôi tay đang đan vào nhau. Cậu ở đó một lúc rồi lẩm bẩm như một tiếng thở dài.

“Tôi không muốn nghe câu chuyện đó một cách nhẹ nhàng chút nào.”

Miệng cậu đắng ngắt. Đắng đến mức không thể cảm nhận được bất kỳ hương vị nào.

Cậu nắm chặt đôi tay đang đan vào nhau. Cậu chà xát những khớp ngón tay lộ ra đến mức đau đớn. Tuy nhiên, vị đắng chát vẫn không hề có ý định tan biến.

Ilay đang nhìn xuống Jung Taeui như vậy đã nheo mắt lại. Một cách vui vẻ.

“Ừm, tôi đã nghĩ rằng em sẽ nghĩ như vậy.”

Jung Taeui nhướng mắt một cách hung dữ trước giọng nói có chứa nụ cười lờ mờ mà anh ta đang nói một cách chậm rãi.

“Vậy thì sao anh còn cố tình nói?”

Tuy cậu biết anh ta là một kẻ có sở thích xấu, nhưng anh ta không phải là một kẻ sẽ cười và thích thú với những câu chuyện như thế này. Không, vốn dĩ anh ta sẽ không hề quan tâm đến những câu chuyện kiểu này. Vận may và bất hạnh của người khác không hề trở thành một thứ gì đó thú vị đối với anh ta. Thế nhưng, anh ta vẫn cố tình kể cho Jung Taeui nghe.

Ilay nghiêng đầu sang một bên. Rồi anh ta từ từ trượt chân đang đè lên chân Jung Taeui. Bàn chân lướt nhẹ nhàng rất ấm áp nhưng lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

“Tôi cứ nghĩ rằng tôi cũng đôi khi nên thể hiện những khía cạnh dịu dàng hơn vì hình mẫu lý tưởng của em là một kẻ dịu dàng.”

Jung Taeui đã trừng mắt nhìn anh ta một cách khó tin như thể cậu vừa bị đánh vào sau gáy bằng một hòn đá từ đâu đó bay đến mà không hề báo trước.

Cảm xúc đầu tiên cậu cảm thấy là sững sờ trước sự thật là những lời đó đã phát ra từ miệng người đàn ông này, nhưng điều đầu tiên cậu muốn truy cứu hơn cả là nội dung của những lời đó.

“Cái gì mà dịu dàng! Việc anh đã tra tấn người khác? Hay gì, việc anh đã đến thăm người mà anh đã tra tấn bằng chính tay mình hả?!”

Mặc dù đã có một khoảng thời gian kể từ khi họ sống cùng nhau, nhưng đôi khi Jung Taeui vẫn không thể hiểu được người đàn ông này. Không, thực ra là khá thường xuyên. Đôi khi, cậu nghĩ rằng thời điểm cậu hiểu được người đàn ông này là tận cùng của cuộc đời cậu.

Ilay cười khúc khích khi Jung Taeui hét lên trước những lời nói khó hiểu đó. Khoảnh khắc nụ cười đó mờ đi trên khóe miệng anh ta, đôi mắt đen như băng của anh ta đã nhìn xuống Jung Taeui.

“Có nghĩa là, cho dù em có cố gắng dùng bất kỳ cách nào và van xin cậu ta ra sao, tôi cũng sẽ không cho em đi với một người có vấn đề trong đầu như vậy.”

Ilay vừa kết thúc câu nói vừa nhìn Jung Taeui chằm chằm. Jung Taeui chớp mắt với vẻ mặt trống rỗng trước ánh mắt đáng sợ đó.

Cậu đã bị tấn công bất ngờ đến mức choáng váng nhìn chằm chằm vào Ilay, Jung Taeui khẽ cau mày.Cậu Nghiêng đầu nhìn anh ta từ một góc và mở miệng. Tuy nhiên, những lời thích hợp đã không thốt ra từ đôi môi đang mở.

Có vô số điều mà cậu muốn nói đang lướt qua tâm trí cậu, nhưng cậu không thể chọn ra điều gì nên nói trước tiên.

Có nên nói trước rằng dù Jung Taeui có đi đến với ai đi chăng nữa, thì việc cho cậu đi hay không không phải là vấn đề mà anh ta được quyết định sao?

Vậy thì có nên nói trước rằng có phải anh ta định cho một tên không có vấn đề gì trong đầu đi không?

Hay nói trước cái sự trơ trẽn mà anh ta đã thầm đặt ra tiền đề rằng anh không có vấn đề gì trong đầu rồi phát triển câu chuyện……?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo