Những suy nghĩ đó đã xáo trộn và quay cuồng trong đầu cậu một cách vô tổ chức. Jung Taeui chỉ lẩm bẩm những câu mở đầu như ai đó, vậy thì, hơn nữa, và cuối cùng cậu đã cúi người xuống và thở dài rồi đặt trán lên đôi tay đang đan vào nhau và lẩm bẩm với giọng mệt mỏi.
“Anh gọi những điều đó là những khía cạnh dịu dàng…… Quả nhiên, tôi không thể hiểu anh nổi.”
Có lẽ cuộc đời tôi vẫn chưa đến hồi kết.
Cậu đột nhiên cảm thấy một sự mệt mỏi ập đến. Cậu muốn gục xuống và nằm xuống ngay lập tức.
Sự mệt mỏi về thể xác và tinh thần đã lẫn lộn vào nhau.
Hôm nay là một ngày khó khăn. Cậu đã tiếp nhận quá nhiều thứ mà cậu không muốn biết, không muốn nghe và không muốn nhìn thấy.
Cậu muốn kết thúc ngày hôm nay, ngâm mình trong bồn tắm nước nóng và không nghĩ gì cả rồi chui vào giường.
Ừm, hãy trở về phòng đi, đúng lúc Jung Taeui vừa nghĩ như vậy và mở to đôi mắt nặng trĩu.
Cậu đã chạm phải ánh mắt đang im lặng nhìn xuống mình.
Mặc dù cậu đương nhiên biết rằng anh ta đang ngồi ở đó, nhưng khi cậu chạm phải ánh mắt luôn nhìn cậu chằm chằm mà không hề rời mắt, cậu đã vô thức rụt người lại.
Ilay đang chậm rãi gõ vào chiếc bàn cạnh giường. Cậu không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì với đôi mắt vô cảm đang nhìn xuống Jung Taeui một cách im lặng.
“Il……”
Jung Taeui vừa định mở miệng.
Bàn chân anh ta đang di chuyển như vẽ một vòng tròn từ từ trên mu bàn chân cậu đã chạm vào gần mắt cá chân. Bàn chân đó trượt lên từ từ và vuốt ve ống chân và bắp chân cậu. Một cách chậm rãi, một cách chậm chạp.
“Nào……, những lời cần phải nói trước tiên thì cũng đã nói gần hết rồi, vậy thì bây giờ chúng ta cùng nhau lắng nghe một cách nghiêm túc nhé.”
Cậu không hiểu sao cái cách anh ta bắt đầu câu chuyện một cách nhỏ nhẹ lại mang điềm báo không lành.
Jung Taeui cau mày dữ dội. A. Đến giờ cậu mới nhớ ra.
“Rốt cuộc thì tại sao em lại ở đây, hả? cậu Jung Taeui đã nói rằng ‘Tôi sẽ đi trước khi anh trở về sau một tháng nữa’. Ừ, rõ ràng là em đã ra khỏi Berlin như lời em nói.”
Anh ta vừa nói thêm vừa nheo mắt lại rằng dù đã hứa là phải ngoan ngoãn ở nhà.
Chết tiệt. Cậu đã bị dẫm phải rồi. Thảo nào từ nãy đến giờ anh ta cứ dẫm lên chân mình hoài.
Jung Taeui từ từ rút chân ra khỏi dưới chân anh ta. Cậu đã không thành công vì bàn chân thô bạo của anh ta đang đè mạnh xuống phía dưới mắt cá chân cậu.
“Chẳng lẽ em có ý định bỏ trốn à?”
Ilay hỏi. Tuy nhiên, ngay cả khi hỏi như vậy, dường như anh ta cũng không thực sự nghĩ như vậy, anh ta đang dùng các ngón chân gõ gõ vào mu bàn chân Jung Taeui.
Tất nhiên cậu không hề có ý định bỏ trốn, nhưng khi bị hỏi như vậy cậu lại muốn khẳng định với anh ta. ……Nhưng Jung Taeui đã nghĩ đến việc sau đó mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn và trả lời một cách cộc lốc câu trả lời tốt nhất mà cậu có thể đưa ra.
“Không phải……, tôi đến đây là vì anh có ở đây, không phải sao?”
“……”
Jung Taeui vừa thẳng tanh ngẩng đầu lên nhìn Ilay vừa nói như vậy mà không hề bôi son trét phấn gì cả. Khuôn mặt cậu vô cùng nghiêm túc và vô cảm.
Ilay đã im lặng trong giây lát như thể bị đánh úp, và rồi anh ta cười gượng một cách khó tin.
“em theo tôi đến đây?”
“Ừm.”
“Vậy thì có lẽ tôi đã nghe nhầm cuộc gọi của anh trai tôi hôm nọ rồi. Anh ấy nói rằng em sẽ bị Chris hành hạ cho đến chết vì cố gắng lấy lại cuốn sách bị cướp nên bảo tôi giúp em.”
Kyle. Lần này anh cũng không phải là đồng minh của tôi cho đến cùng nhỉ.
Cậu vừa âm thầm oán trách Kyle trong lòng, nhưng Jung Taeui cũng không hề nghĩ rằng lời nói dối bột phát đó của mình sẽ có tác dụng. Cậu chỉ muốn che đậy nó một chút thôi.
Tuy nhiên, nếu đã có cuộc gọi của Kyle thì dù cậu có che đậy cái gì đi chăng nữa thì cũng vô ích.
“Anh đã biết rồi sao còn hỏi?”
Jung Taeui lẩm bẩm một cách khó chịu và vung chân ra khỏi dưới chân Ilay. Bàn chân của Ilay đang đè lên chân Jung Taeui nhẹ nhàng chạm đất.
Ilay khẽ nhướn mày. Một sự im lặng mơ hồ trôi qua rồi Jung Taeui lại âm thầm từ từ nhét chân cậu xuống dưới chân anh ta.
“……Ừm, cũng được thôi. Vậy thì tôi cứ cho là tôi đã nghe nhầm cuộc gọi của anh trai tôi đi. Em đã nói những lời dễ thương đến mức hay ho là em đã theo tôi đến đây, nên tôi sẽ phải nghĩ như vậy thôi.”
“Anh cũng dịu dàng nữa đấy.”
Jung Taeui cũng có khuôn mặt rất nghiêm túc trong lần này và lẩm bẩm thẳng thừng với đôi môi khô khốc. Đó là những lời rất dễ nghe thành lời mỉa mai, nhưng Jung Taeui hoàn toàn không có ý định mỉa mai. Nếu gọi là nịnh hót thì có lẽ cậu làm được.
Ilay im lặng nhìn Jung Taeui. Nhìn cái khuôn mặt chỉ có khóe miệng đang phảng phất nụ cười còn đôi mắt thì lạnh lùng đang lắng xuống kia, Jung Taeui đã nghĩ rằng anh ta thật khó chiều.
Đó là một khuôn mặt khó chiều.
Khó biết anh ta đang nghĩ gì, và khó biết anh ta đang có tâm trạng như thế nào. Chỉ là anh ta chưa từng kể những câu chuyện vui vẻ nào sau khi có khuôn mặt này. Anh ta thường có khuôn mặt này khi suy nghĩ về một vấn đề khó khăn nào đó.
Có lẽ anh ta đang bối rối hoặc khó xử, nhưng Jung Taeui đã không thể nghĩ ra một tình huống mà người đàn ông vô tư đó sẽ bối rối và khó xử.
Vấn đề khó khăn à. Vậy thì vấn đề khó khăn hiện tại mà anh ta đang đối mặt là gì?
Jung Taeui không có cách nào biết được. Cậu chỉ có thể đoán mò dựa trên những lời mà anh ta sắp nói.
“Taeui.”
Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng. Jung Taeui im lặng đối mặt với anh ta.
“Hãy trở lại Berlin.”
Anh ta chỉ nói những lời đó. Không có bất kỳ lời giải thích nào khác.
……A ha.
Cậu không thể biết lý do là gì, nhưng cậu lờ mờ biết được điều gì mà anh ta không thích.
“Tôi đến đây rồi mà?”
Jung Taeui vừa hỏi vừa nghiêng đầu ra vẻ không biết gì cả.
Tuy nhiên, Ilay đã nhìn ra việc cậu đang cố tình giả vờ không biết và nheo mắt lại. Cậu cảm thấy có lực tác động lên bàn chân đang ở trên mu bàn chân cậu. Hơi đau một chút.
“em không muốn trở về à?”
Giọng nói trầm thấp của anh ta vang vọng từ trên đầu cậu. Trái ngược với việc dường như là một sự áp bức bắt cậu phải trở về, giọng nói đó nghe như thể anh ta thực sự tò mò, nên Jung Taeui đã nhìn anh ta và nghiêng đầu ừm một tiếng.
Cậu không ghét việc trở về. Không có lý do gì để cậu phải ở lại Tarten này, và cậu cũng không có lý do gì muốn ở lại cả. Về cả thể xác lẫn tinh thần, cậu cảm thấy ở Berlin thoải mái hơn.
Tuy nhiên, cậu vẫn chưa tìm lại được cuốn sách của Kyle. Đây là một cơ hội hiếm có để cậu có thể giúp Kyle, nên nếu có thể thì cậu muốn tìm lại cuốn sách và đưa cho anh.
Hơn nữa.
“……”
Jung Taeui liếc nhìn Christoph đang ngủ sau lưng cậu. Ilay nhướn mày khi nhìn thấy dáng vẻ đó.
“Có lý do gì mà tôi không được ở đây lâu hơn sao……? Hay là có lý do gì mà tôi không được ở đây sao?”
Người đàn ông này trông rất bất an.
Cậu không thể làm gì được, nhưng anh ta trông có vẻ vô cùng nguy hiểm và mong manh, nên cậu không thể quay đầu lại.
“em lo lắng cho Christoph à?”
Giọng của Ilay vang lên bên tai cậu.
Jung Taeui giật mình.
Rõ ràng là cho đến ngay trước đó, dù đầu gối và bàn chân họ có chạm vào nhau thì họ vẫn ngồi cách nhau một khoảng cách nhất định, nhưng khi cậu quay đầu khỏi Christoph, Ilay đã rời khỏi bàn bên cạnh giường và tiến đến ngay trước mặt Jung Taeui. Do anh ta đã đứng lên nên trọng lượng đè lên mu) bàn chân cậu càng thêm nặng nề.
“Taeui. Chỉ đến đó thôi. Không được đi xa hơn.”
Giọng nói trầm thấp chạm vào dái tai cậu.
Cậu cảm thấy rằng lực đã biến mất khỏi chân anh ta trong một khoảnh khắc. Tuy nhiên, đồng thời toàn bộ cơ thể anh ta đổ ập lên người Jung Taeui.
“―Này, khoan, dừng lại.”
Ilay đã đẩy Jung Taeui xuống giường và đang nằm đè lên cậu. Jung Taeui bị đẩy xuống giường và nằm xuống trong giây lát đã hoảng hốt liếc nhìn sang một bên. Christoph đang nằm ngay bên cạnh cậu, chỉ cách đó hai ba gang tay.
“Này, này, sao lại làm ở đây. Xin hãy quan tâm đến địa điểm một chút.”