Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 61 - Bonus track

Bonus Track

Vào một buổi chiều nọ, Kyle thong thả ngồi trong thư phòng nhâm nhi tách trà vào một ngày nghỉ hiếm hoi.

Khi anh nhấn nút trên dàn âm thanh, tiếng nhạc của Bach vang lên từ loa. Lắng nghe những nốt nhạc trang nghiêm đầu tiên, anh nhặt lấy chiếc hộp đựng đĩa trống rỗng đã để yên ở đó vài ngày trước.

BWV 244.

Mặc dù là người theo đạo Công giáo, Kyle không phải là người quá sùng đạo hay thành kính, nhưng đây là một trong những đĩa nhạc anh rất thích nghe.

“Erbarm dich unser, O Jesu……”

Lúc nào không hay, Kyle đã đắm chìm vào giai điệu và hát theo điệp khúc. Anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Vô thức vung tay, anh giật mình tỉnh giấc khi cảm thấy nước trà từ chiếc tách trên tay bắn ra.

“Chậc… Sao mình lại bất cẩn thế này…”

May mắn thay, anh đã uống gần hết, nên chỉ có vài giọt trà văng ra. Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước trà lăn xuống cuốn sách đang mở đặt bên dưới, Kyle hoảng hốt đặt tách trà xuống và vội vàng rút khăn giấy.

“Chậc chậc, cuốn sách quý giá này…”

Kyle tặc lưỡi, cẩn thận nhặt cuốn sách cũ kỹ ố vàng lên, thứ đáng lẽ phải được bảo quản trong tủ kính của viện bảo tàng, và nhẹ nhàng thấm nước bằng khăn giấy.

Không chỉ cuốn sách này, mà hầu hết những cuốn sách trong thư phòng này đều là những thứ anh phải nỗ lực rất nhiều mới có được. Trong số đó, có một vài cuốn mà có lẽ cả đời anh cũng không thể tìm lại được. Chúng thực sự là những báu vật. Trong số đó, cuốn sách mang lại niềm vui cho Kyle gần đây nhất là―.

Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Kyle trở nên tái nhợt. Cơn đau đầu vừa dịu đi dường như sắp tái phát.

Từ tận Ai Cập xa xôi, Kyle đã phải đích thân đến Cairo để nhận cuốn sách sau khi trải qua hết người này đến người khác. Chuyện đó chỉ mới xảy ra gần đây thôi.

Nhưng giờ đây, cuốn sách đó không còn trong tay anh nữa.

“Sách của tôi…, Ainer Miersch quý giá của tôi…”

Càng nghĩ càng thấy xót xa. Gương mặt quỷ quyệt đã cuỗm mất cuốn sách quý giá hiện lên trong tâm trí.

Kyle xoa xoa trái tim đau nhói, hy vọng cuốn sách sẽ bình an vô sự trở về tay anh.

Nhưng mà, liệu người được anh kỳ vọng có tìm được cuốn sách an toàn không. Thậm chí trước đó, liệu anh ta có…

Kyle lẩm bẩm “Hừm” rồi đặt cuốn sách vào chỗ trống.

Đúng lúc đó.

Điện thoại bắt đầu đổ chuông khe khẽ.

Liếc nhìn, màn hình hiển thị một số điện thoại quen thuộc.

“A ha… Không biết anh bạn này lại có chuyện gì đây.”

Kyle giảm âm lượng của dàn âm thanh và nhấn nút trên điện thoại. Chẳng mấy chốc, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

“Yo. Khỏe không?”

“Tôi thì vẫn vậy thôi. Có chuyện gì thế. Có tin tốt lành gì à?”

“Ừm, chỉ là gọi hỏi thăm thôi. Nếu nhất định phải gọi là tin tốt thì có lẽ là việc lũ mọi rợ từ châu Âu cuối cùng cũng chịu rời đi sau đợt huấn luyện chung?”

“A ha, vất vả cho cậu rồi.”

Kyle nhìn kỹ khuôn mặt của người bạn lâu năm trên màn hình.

Có vẻ như đợt huấn luyện chung định kỳ của UNHRDO vừa mới kết thúc. Trong số đó, các đợt huấn luyện của chi nhánh châu Âu và châu Á nổi tiếng là khắc nghiệt, và những người đóng vai trò là huấn luyện viên, những người phải hứng chịu toàn bộ những rắc rối đó, thường phải chịu đựng rất nhiều trong thời gian này.

Nhưng người bạn này của anh, người đang là huấn luyện viên tại chi nhánh châu Á của UNHRDO, trông không hề mệt mỏi, và nét mặt anh ta vẫn rạng rỡ như thường.

“Lần này có vẻ dễ thở hơn nhỉ.”

“Ừ. Nếu không còn thằng điên khét tiếng nào như ai kia nữa thì cũng không có gì phải đau đầu cả.”

Kyle thản nhiên cười đáp lại người bạn đang cười toe toét và thản nhiên nói xấu em trai mình.

“Dĩ nhiên rồi, phải thế chứ. Nếu không phải thằng điên khét tiếng đó đang ở nhà tôi thì tôi đã thuần khiết vui mừng cho vận may của cậu rồi.”

“A ha ha ha, biết làm sao được, bản chất nó là vậy mà. Thế giới này công bằng thật đấy. Cậu thấy đúng không?”

Người bạn không chút bận tâm cười và ném những lời nói cay độc vào mặt Kyle. Chỉ buồn là anh không thể phản bác được.

Kyle có một người em trai với tính cách không ai sánh bằng.

Vốn dĩ gia đình là thứ không thể lựa chọn. Con cái không thể chọn cha mẹ, và cha mẹ không thể chọn con cái để sinh ra. Anh chị em cũng vậy.

Cha mẹ mà Kyle có được mà không có sự lựa chọn nào là vô cùng tuyệt vời. Bỏ qua yếu tố bên ngoài là ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, anh nghĩ họ là những bậc phụ huynh tốt.

Nhưng có lẽ con người không thể có được mọi thứ, và rất công bằng, người anh em mà Kyle có được mà không có sự lựa chọn nào dường như cân bằng giữa may mắn và bất hạnh, không hề tuyệt vời chút nào.

Em gái thì ổn. Đứa bé hoạt bát, lanh lợi và xinh đẹp đó đã gặp một người đàn ông vững chãi, kết hôn tốt và hiện đang sống hạnh phúc ở bên kia đại dương cùng chồng và hai cô con gái xinh đẹp như nó. Vấn đề là người em còn lại.

Bây giờ thì anh đã quen rồi, nhưng người em đó là nguồn đau khổ lớn nhất của anh trong suốt những năm tháng trưởng thành. Anh đã suýt chết dưới tay em trai mình không biết bao nhiêu lần.

“Mà nhắc mới nhớ, Rick dạo này thế nào rồi?”

“Không có tin gì thì chắc là vẫn khỏe thôi.”

“Vẫn ở Dresden à?”

“Ừ. … Chắc là nó sẽ không làm hại ai ở đó đâu.”

Nếu có thể thì làm hại cũng được, nhưng ở đó thì không đời nào nó làm thế. Mối quan hệ gắn bó giữa các gia tộc đã được duy trì qua nhiều thế hệ là như vậy.

“Haha, nó có phải là loại người dễ dàng bị hại đâu chứ. Mà này, dạo này cháu trai yêu quý của tôi đang thong thả vui chơi sau khi thoát khỏi móng vuốt của thằng nhóc đó thế nào rồi. Có khỏe không?”

“Hửm? À―… Taeui à…”

Kyle ngập ngừng. Chỉ là một khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, nhưng người bạn đó không thể không nhận ra.

“Sao thế. Có chuyện gì à? Hay là nó bị ốm?”

“Không, không có gì. Cậu ấy khỏe re ấy chứ. Khỏe mạnh lắm. … Ít nhất là đến lần cuối tôi gặp cậu ấy vài ngày trước thì là như vậy.”

“Vài ngày trước? Vậy thì bây giờ―.”

Người bạn vừa mở miệng nghi hoặc thì…

Giống như cố tình chọn thời điểm, tiếng bíp, bíp, bíp… của cuộc gọi chờ vang lên, cắt ngang lời anh ta.

“A, có điện thoại đến. Đợi một chút nhé… Cái tên này cũng chẳng phải dạng vừa đâu.”

Kyle định chuyển cuộc gọi của bạn mình sang chế độ chờ, nhưng anh cau mày phản xạ khi nhìn thấy con số nhấp nháy màu xanh bên dưới khuôn mặt của bạn mình trên màn hình.

Là em trai anh.

Và bây giờ, Kyle có một linh cảm về lý do tại sao em trai anh lại gọi điện đột ngột vào giờ này.

“Cái tên này lại muốn ăn tươi nuốt sống tôi đây mà. Cậu cũng phải giúp tôi sống sót nhé.”

“Hả?”

Kyle làm ngơ trước khuôn mặt ngơ ngác của bạn mình và nhấn nút đồng bộ.

Một tiếng bíp ngắn vang lên và cuộc gọi được kết nối. Một giọng nói trầm khàn cất lên một cách khô khốc.

“Anh đã phái em ấy đến đây.”

Kyle hiểu rất rõ những lời nói không đầu không cuối đó.

“Cuối cùng cũng chạm mặt rồi à. Cũng may là gặp nhau trong cái biệt thự rộng lớn đó. Anh  cứ tưởng là sẽ không gặp nhau cho đến phút cuối đấy chứ.”

“Trong tình huống này anh còn định phái em ấy đến đây làm gì. Anh bị điên rồi à?”

“anh nói trước, anh không có ý gì khác đâu nhé. Chỉ là chris đã lấy cuốn sách của anh đi nên anh mới nhờ cậu ta tìm giúp thôi. Em  có biết cậu ta đã lấy cái gì đi không? Đó là bản in đầu tiên năm 1908 của Ainer Miersch đấy!”

Có lẽ anh đã nói quá nhiệt tình. Khi nói, cảm xúc của anh dâng trào, và khi kết thúc câu nói, giọng anh đã cao hơn một tông.

“Hoặc là em thu hồi cuốn sách đó từ chris rồi nhờ Taeui mang trả lại cho tôi đi.”

Kyle cố gắng trấn tĩnh lại và hạ giọng, bên kia điện thoại im lặng một lúc. Nhìn lại, người bạn đang chiếm một nửa màn hình và im lặng lắng nghe câu chuyện cuối cùng cũng hiểu ra và gật đầu.

“… Tôi sẽ đốt quách cái cuốn sách đó đi.”

Không hiểu sao giọng nói trầm thấp đó lại vang lên rõ ràng đến vậy.

Kyle suýt chút nữa là nấc cụt.

“Này, cái tên kia!!! Đốt cái gì, đốt cái gì!!!”

Ngược lại với giọng Kyle cao vút như xé toạc, người em trai bên kia ống nghe dường như đã bình tĩnh hơn và nói chậm rãi.

Chỉ có tiếng thở dốc thô ráp của Kyle đang giận dữ và sự im lặng lạnh lùng của người em trai là vang lên.

Và giữa sự im lặng đó, người bạn, người đã im lặng nãy giờ, đột nhiên bắt đầu cười khúc khích.

Dường như tình huống này rất thú vị, và tiếng cười của anh ta ngày càng lớn hơn, đến mức khiến Kyle khó chịu.

“Cậu có gì vui mà cười thế.”

“Không, không hẳn là vui… Chỉ là, cậu có đang bóc lột cháu trai của tôi quá không đấy?”

Giọng nói của người bạn vẫn vui vẻ như mọi khi, nói thêm rằng lẽ ra anh nên để nó nghỉ ngơi một chút thay vì cố tình đẩy nó vào chỗ chết. Không có nhiều người vừa trách móc việc đưa cháu trai vào chỗ chết mà lại có giọng điệu vui vẻ như vậy đâu. Có lẽ nào lại có một người chú vô tâm như vậy?

“Này Chang In. Cậu nói là bóc lột thì tôi cũng phải nói lại nhé, sẽ không có ai yêu quý cháu trai cậu hơn tôi đâu.”

Ít nhất là anh có thể đảm bảo rằng anh yêu quý Taeui hơn người chú đang cười vô tâm ở đằng xa kia.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo