Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 65

“Sau này đừng bao giờ cản đường tôi khi tôi đang cầm vũ khí nữa. Hôm qua may là có Richard lảng vảng ở đó, nên tôi mới bảo là sẽ xử lý tên đó trước, chứ nếu là lúc khác, tôi đã giết cậu trước rồi đấy.”

Christoph nhìn Jung Taeui bằng ánh mắt lạnh lùng nói. Nghe cậu ta nói thêm rằng nếu còn tái phạm thì sẽ chết thật đấy, Jung Taeui bĩu môi chua chát.

Hôm nay mới sáng ra đã gặp xui xẻo rồi. Vừa mở mắt ra đã thấy những thứ không nên thấy, lại còn nghe những lời lẽ giết người nữa chứ.

“Sao lại có nhiều người muốn giết tôi thế không biết.”

Jung Taeui thở dài lẩm bẩm. Nghe thấy câu đó, Christoph đột nhiên trừng mắt giận dữ.

“Ai nói thế? Ai nói thế?”

“…Ilay.”

Cái người này sao lại nổi giận thay mình thế nhỉ, Jung Taeui nghĩ rồi nói tên người vừa nói “Nếu còn tái phạm thì sẽ chết dưới tay tôi” vào đêm qua. Nghe vậy, Christoph im lặng.

“Nếu là tên đó thì… …Người đó không đời nào… Cũng có thể…”

Vừa lẩm bẩm những lời trái ngược nhau trong cùng một câu, Christoph vừa nhìn xuống chân mình. Trông khuôn mặt vô cảm của cậu ta có vẻ hơi buồn.

Mà khoan, không hiểu sao cậu ta lại đột nhiên đến đây. …Không lẽ đến để trả thù vụ chloroform, nếu không thì chắc là đến để cảnh báo mình đừng cản đường cậu ta khi cậu ta đang cầm vũ khí nữa.

Jung Taeui vuốt vuốt mái tóc bù xù của mình rồi ngơ ngác nhìn cậu ta. Dù sao thì khuôn mặt như tượng tạc đó mà ủ rũ thế này thật đáng tiếc. Lần sau mình sẽ bảo Ilay là thay vì đánh Christoph thì cứ đánh mình đi. Với tinh thần hy sinh vì tác phẩm nghệ thuật.

…Nhưng nếu mình nói thế, chắc chắn sẽ có chuyện kinh khủng xảy ra mất… Thôi bỏ đi…

“Sau này tôi sẽ cố gắng không cản đường cậu nữa. …Cậu đến để nói câu đó à?”

Jung Taeui nhìn cậu ta đang đứng sững sờ, không có ý định di chuyển, rồi dè dặt mở lời.

Christoph ngẩng đầu lên, vừa nhìn xuống chân mình rồi im lặng đứng đó. Ánh mắt cậu ta nhìn Jung Taeui có vẻ không hài lòng. Rõ ràng là khuôn mặt vẫn vô cảm, nhưng cậu vẫn cảm thấy như vậy.

“?…”

Jung Taeui nghiêng đầu. Christoph lầm bầm một cách khó chịu.

“Ừ. Đến để nói câu đó. Đừng có dại dột đi ăn đòn nữa.”

Nghe cậu ta nói như vậy, có cảm giác như cậu ta đang lo lắng cho mình. Jung Taeui mỉm cười.

“Ừ. Cảm ơn cậu.”

“Đi cảm ơn cái tên đã đánh cậu ấy…”

Christoph tặc lưỡi. Ánh mắt lạnh lùng của cậu ta như đang nhìn một thằng ngốc vậy. Nhưng dù là những lời đó, Jung Taeui vẫn cảm thấy vui vẻ, cậu cười tươi.

Christoph vẫn cau mày khó chịu như cũ, lẩm bẩm bằng giọng khó chịu không kém gì khuôn mặt của cậu ta.

“Đưa tay đây. Còn mặt thì… bôi thuốc mỡ vào.”

“Ơ? Tay à?”

Jung Taeui không hiểu cậu ta đang nói gì. Đến khi thấy cậu ta lấy băng dính, tuýp thuốc các kiểu từ trong túi ra, cậu mới ậm ừ thêm một lần nữa.

“Cậu định chữa cho tôi hả?”

Jung Taeui vừa hỏi, Christoph hơi nhíu mày. Mấy giây sau, cậu ta mở nắp tuýp thuốc, xé bao bì miếng gạc rồi mới cộc lốc đáp:

“Trông gớm chết đi được. Cứ để cái khuỷu tay như thế lượn qua lượn lại trước mắt tôi à.”

“À, ừ……. ……Hay là tôi tự làm?”

Jung Taeui gãi gãi cổ bằng cánh tay kia, lặng lẽ nhìn bàn tay Christoph đang giữ lấy tay cậu và bắt đầu xoa xoa bôi bôi thuốc mỡ.

Jung Taeui vừa định tự làm mà đưa tay ra, nhưng Christoph còn chẳng thèm nhìn. Cậu ngập ngừng rồi lại rụt tay về.

“Cậu ghét chạm vào người khác lắm mà, không sao chứ?”

Jung Taeui vừa nhìn Christoph đang cẩn thận xoa thuốc lên vết bầm, vừa hỏi. Christoph lầm bầm như thể cậu đang nói chuyện ngu ngốc.

“Cậu nghĩ tôi là ai vậy. Đương nhiên là tôi chạm vào thì không sao rồi. Nếu không thì làm sao tôi diệt được kẻ thù.”

Nếu bắn súng thì thôi, chứ nếu dùng dao chém hay đeo găng đấm thì không thể tránh khỏi việc chạm vào đối phương được, nghe Christoph lẩm bẩm, Jung Taeui ậm ừ cho qua.

Lý do thì đơn giản đấy, nhưng nghĩ kỹ thì lại thấy có gì đó sai sai. Cái mùi nồng nặc này quen thuộc ghê.

Jung Taeui nhìn chằm chằm vào tuýp thuốc mỡ Christoph đang xoa lên tay cậu. Cái màu trắng đục này, cái mùi này, cái cảm giác nóng dần lên này…….

“Cái này chẳng lẽ là…….”

“Hử? Hồi trước đi Hồng Kông gặp Jung Changin, được một nhân viên tên Kyohwa ở phòng y tế tặng cho đấy. Tôi chưa dùng thử bao giờ, nhưng cậu ta khen nức nở là hiệu quả lắm.”

“…….”

Hơn cả việc nghe được một cái tên quen thuộc từ miệng Christoph một cách bất ngờ, thì nguồn gốc của loại thuốc này còn ám ảnh cậu hơn. Không biết từ lúc nào mà nó đã lan tỏa xa đến vậy, cái sự kết nối tình cờ này thật đáng kinh ngạc. Có lẽ công ty dược phẩm này nên mời Luther làm đại sứ thương hiệu.

“Đây chẳng phải là dầu cù là nổi tiếng chuyên trị vết bầm tím, đau cơ, côn trùng cắn, thậm chí còn bôi được cả khi đau đầu nữa sao…….”

“Cậu cũng biết à? Hừm, hóa ra là thuốc thông dụng ở phương Đông à? Cái cậu kia cứ khen mãi không thôi.”

Nghe được những lời đó từ một người chẳng có liên quan gì đến nguồn gốc của loại thuốc này, Christoph có vẻ hơi vui. Nghe người khác khen đồ của mình là đồ tốt thì ai mà chẳng vui. Dù là đương nhiên thôi…….

“Nghiêng mặt qua đây xem nào. Bôi lên mặt cho cậu luôn. ……Mắt bị thâm tím hết cả rồi này. Cả chỗ này nữa…….”

“Á, khoan! Cái đó mà bôi lên mắt thì không……!!!”

Cậu hốt hoảng kêu lên nhưng đã muộn.

Jung Taeui còn chưa kịp kêu thành tiếng thì Christoph đã chấm một đống thuốc mỡ lên vết thâm tím bên cạnh mắt cậu đồng thời nói “Cả chỗ này nữa”.

“……! ……!! ……!!!”

Trong quá khứ xa xôi nào đó, hồi cậu còn mặc áo đồng phục học sinh, có một người bạn bảo rằng để tỉnh táo khi ôn thi, cậu ta sẽ bôi antipsamin lên mắt, như thế sẽ tỉnh ngay tức khắc, Jung Taeui ngây thơ tin lời và làm theo.

Ngay lúc này, ký ức đó sống động như vừa xảy ra ngày hôm qua.

Ừ, hồi đó cậu tỉnh ngủ thật. Chỉ là thức trắng đêm chảy nước mắt nên chẳng học hành gì được thôi.

Christoph chỉ im lặng đứng đó nhìn Jung Taeui đang nhanh tay lấy khăn chà xát mắt, sau đó ôm mặt rên rỉ.

Qua con mắt lành lặn, cậu thoáng thấy Christoph đang nhìn cậu với vẻ mặt khó chịu, nhưng sự bối rối lại lộ ra từ bàn tay đang nắm chặt lọ thuốc mỡ.

Jung Taeui vừa lấy tay day mắt, vừa xua tay ra hiệu không sao. Vừa hay trong đầu cậu nảy ra một thắc mắc.

“Mà nhắc mới nhớ, Jung Changin, tức là chú  của tôi? Hai người quen nhau kiểu gì?”

“À? À, ừ, là chú của cậu nhỉ. Tôi chỉ quen sơ qua nhờ Kyle giới thiệu thôi. Thỉnh thoảng có mượn sách của ông ấy.”

Quả nhiên, bên đó cũng có những mối liên hệ như thế.

Jung Taeui gật đầu. Cậu lấy khăn ướt trong ngăn kéo bàn ra lau mắt rồi nhìn Christoph.

Christoph lặng lẽ nhìn Jung Taeui. Chính xác hơn là nhìn đôi mắt của Jung Taeui đang bị khăn ướt che khuất.

“……. ……Có vẻ đỡ hơn rồi.”

Jung Taeui lau mắt vẫn còn cay xè và trả lời một cách thản nhiên với đôi mắt long lanh. Thấy đôi mắt ửng đỏ của cậu, Christoph im lặng không nói gì.

Có lẽ cậu ta đang hơi áy náy chăng.

Jung Taeui nhìn xuống cánh tay đã được bôi thuốc và băng bó hoàn hảo, không còn chỗ nào để chê nữa. Đây là những đồ dùng mà cậu ta đã chuẩn bị sẵn từ trước khi đến căn phòng này.

“…….”

Jung Taeui liếc nhìn Christoph. Christoph vẫn đang trừng mắt nhìn vết thâm tím trên mắt Jung Taeui. Cùng với đôi mắt đỏ hoe của cậu.

“Cái người này cũng khó đoán thật…….”

Jung Taeui thở dài lẩm bẩm. Hình như Christoph không nghe thấy vì cậu ta mải nhìn mắt Jung Taeui, cậu nghiêng đầu hỏi cậu ta có chuyện gì, nhưng Jung Taeui lắc đầu bảo không có gì.

Mà nghĩ mới nhớ. …….

Trong tình huống này mà nói chuyện này ra thì hơi gian lận, nhưng dù sao thì Jung Taeui vẫn còn một nhiệm vụ phải hoàn thành.

Jung Taeui giả vờ xoa vết thâm tím trên mắt rồi lén lút hỏi:

“Mà khi nào thì cậu trả sách của Kyle…….”

“Hử? À. Chuyện đó thì khi nào hứng lên tôi trả.”

Quả nhiên là không có tác dụng gì.

Cậu đã nghĩ là nếu cậu khơi gợi lòng trắc ẩn và cảm giác tội lỗi của cậu ta thì may ra còn có tác dụng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo