Làm sao đây, một tâm trạng bối rối lấp đầy tâm trí cậu.
Với tính cách của cái tên đó, cậu ta sẽ không đời nào nghĩ tốt đẹp về việc mình đang làm cái trò gì trong phòng cậu ta đâu. Dù cậu ta đã cho phép Jung Taeui vào phòng cậu ta, nhưng không có nghĩa là cậu ta sẽ làm ngơ khi thấy hai người đàn ông đang quấn lấy nhau trên ghế đẩu trong phòng cậu ta — thậm chí lại còn là cái ghế đẩu sát cạnh giường cậu ta—.
Jung Taeui tặc lưỡi.
"Vậy thì cái này là......"
Nhưng chưa kịp biện minh, Jung Taeui nhận ra Christoph đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó nên cậu đã nhìn theo ánh mắt của cậu ta.
Ở đó có vạt quần đang mở khóa kéo.
"......!"
Cậu có cảm giác như thể ai đó đang nói một cách trắng trợn rằng bọn cậu đã định làm một việc liên quan mật thiết đến cảm giác của phần thân dưới — không, không phải là họ định làm thật —, Jung Taeui đờ người ra.
Nghĩ lại thì dù sao thì ở cái tuổi này họ cũng đủ hiểu và thông cảm cho những chuyện ở phần thân dưới rồi. Bọn họ không phải là học sinh cấp hai cấp ba gì, bọn họ không có gì đáng tự hào về chuyện này, nhưng cũng không cần phải xấu hổ hay che giấu.
Điều cậu lo lắng là bọn họ đã ở trên ghế đẩu trong phòng Christoph, chứ không phải là đã để lộ cái cảnh bọn cậu định làm tình. Hơn nữa, bọn họđâu có cho cậu ta thấy một cảnh tượng nghiêm trọng đến thế. Chỉ là quần áo xộc xệch và môi chạm môi thôi mà.
......Có điều, vấn đề là cả hai đều là đàn ông sao.
Chắc chắn Christoph cũng đã đoán ra rồi, trừ khi cậu ta là đồ ngốc.
Ilay đã lùng sục khắp nơi để tìm Jung Taeui khi anh ta còn là giáo viên hướng dẫn tại UNHRDO, và không lâu sau đó anh ta đã huy động đồng đội của mình trở thành khủng bố để đưa cậu ra khỏi dinh thự của một quan chức cấp cao người Ả Rập Xê Út. Sau đó, anh ta đã vào sống trong căn nhà mà anh ta ghét cay ghét đắng và sống chung với Jung Taeui trong nhiều năm.
Mọi chuyện đã lan truyền đến mức mọi người trong số đồng nghiệp đều biết hết cả. Không chỉ đồng nghiệp mà hầu hết những người có mối quan hệ thân thiết với Ilay đều biết tên Jung Taeui.
Vậy nên, nếu không phải là đồ ngốc — hoặc là một người hoàn toàn không biết gì về Ilay Riegrow — thì họ không thể không đoán rằng mối quan hệ của họ không hề tầm thường.
Nhưng, ngay cả như vậy.
Cậu vẫn thấy ngượng ngùng trong tình huống này. Có vẻ như họ đã bộc lộ quá rõ những điều mà họ vẫn thường biết nhưng vẫn cố tình lờ đi.
Jung Taeui gãi gãi sau gáy rồi cúi gằm mặt xuống. Cổ cậu nóng ran, chắc là sắp đỏ lên rồi đây.
Nhưng đúng lúc đó.
"Thôi được rồi."
Khi Jung Taeui đang lúng túng cúi gằm mặt xuống thì cậu lại nghe thấy giọng nói khá thoải mái của Christoph.
Jung Taeui ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Vẫn đang đứng ở ngưỡng cửa và nắm lấy tay nắm cửa, Christoph nhìn Jung Taeui với vẻ mặt bình thản. Cậu ta vừa như đang chế giễu cậu vì đã quá ngại ngùng, vừa như đang nói rằng cậu đang làm phiền cậu ta vì những chuyện chẳng đâu vào đâu.
"Tôi không có thành kiến gì đặc biệt về đồng tính luyến ái cả. Vậy nên nếu cậu đang để ý đến thái độ của tôi thì không cần phải làm vậy đâu."
"À......"
Jung Taeui không biết phải nói gì nên cậu chỉ ậm ừ cho qua rồi chớp mắt lia lịa. Cậu đã nhận được một câu trả lời đầy bất ngờ, bình thản và dịu dàng.
Cậu vô thức liếc nhìn Ilay. Anh ta đang cau có ngồi trên ghế đẩu vì bị làm phiền giữa chừng, anh ta kéo cả cái bàn ở xa đến trước mặt rồi mở hộp xì gà đang đặt trên bàn.
Anh ta lấy một điếu xì gà ra khỏi chiếc hộp gỗ mà anh ta đặt ở đó nhiều hơn là để trang trí chứ không phải để hút thật sự.
Christoph nhìn Jung Taeui đang ngơ ngác nhìn Ilay và mình rồi nhăn mặt ra vẻ khó chịu. Rồi cậu ta nói như thể không muốn nói thêm gì nữa.
"Tôi cũng không quá hứng thú với chuyện của người khác, và tôi cũng không quá khó chịu về sở thích của người khác. Và nếu phải nói gì đó thì tôi khá là ngưỡng mộ những người đồng tính luyến ái đấy. Mối quan hệ khó khăn như vậy mà hai người vẫn quyết định ở bên nhau, chắc hẳn đã phải có một quyết tâm phi thường lắm."
Jung Taeui thoáng nghi ngờ tai mình.
Khi nghe những lời bất ngờ từ một người không ngờ đến, bạn sẽ nghi ngờ liệu tai mình có bị làm sao không hoặc liệu người trước mặt bạn có phải là người mà bạn biết hay không.
Jung Taeui trải qua những nghi ngờ ngắn ngủi đó rồi cuối cùng cũng nhận ra rằng Christoph có vẻ như đang nói những lời đó một cách chân thành chứ không phải đùa cợt. Cậu không khỏi cảm thán.
Không ngờ cậu ta lại có một khía cạnh nhân văn bất ngờ đến vậy.
Cậu thực sự không ngờ cậu ta lại là một người thấu hiểu nỗi đau của những người thuộc nhóm thiểu số. Ngay cả khi cậu ta không thấu hiểu đại đa số những người bình thường thì cậu vẫn có kiểu thấu hiểu này, cậu thực sự không ngờ đến.
"À......ừ."
Jung Taeui hơi bối rối và vô thức nhìn Ilay. Ilay đang châm lửa vào điếu xì gà trong phòng người khác mà không hề xin phép, anh ta cũng đang nhìn Christoph với vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Anh ta vừa ngậm điếu xì gà vừa nhìn chằm chằm vào Christoph rồi nghiêng đầu nhìn lên trần nhà. Rồi anh ta gật gật đầu một mình như thể đã hiểu ra điều gì đó.
"C......Cảm ơn vì đã thấu hiểu."
Mặc dù cậu đã cảm thán vì thấy một khía cạnh bất ngờ của cậu ta, nhưng cậu vẫn không biết phải nói gì cho đúng nên Jung Taeui ấp úng nói như vậy. Nghe vậy, Christoph chỉ hơi nhún vai. Rồi cậu ta nhìn Ilay với ánh mắt tò mò.
"Nhưng thật là bất ngờ. Tôi đã bán tín bán nghi khi nghe Rick nói rằng anh ta đang sống cùng với một người đàn ông. ......Không ngờ lại có thể chịu đựng được cuộc sống khổ hạnh như vậy."
Christoph gật gù một mình như thể đang hết sức ngưỡng mộ.
Khoảnh khắc đó, Jung Taeui khựng lại với vẻ mặt đang cười ngượng ngùng.
Ừm......?
Vừa nãy mình vừa nghe thấy một câu gì đó không hợp với mạch truyện thì phải.
Jung Taeui vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười đang đơ lại rồi nhìn chằm chằm vào Christoph. Christoph thở dài một tiếng "hừ" rồi nhìn Jung Taeui.
"So với quan hệ nam nữ mà có thể duy trì quan hệ chỉ bằng việc quan hệ thể xác mà không cần tôn trọng hay yêu thương lẫn nhau, thì quan hệ đồng giới chỉ có thể duy trì được bằng trái tim vì không có cách nào quan hệ thể xác được, có thể nói là thuần khiết hơn. ......Tôi thấy cậu không cần phải xấu hổ và dè chừng đến mức đó đâu."
Trong sự ngạc nhiên ngang ngửa với kinh hãi, Jung Taeui nhìn Christoph một cách hết sức chăm chú. Như thể muốn đục thủng một lỗ trên khuôn mặt cậu ta.
Christoph dường như đang cố gắng động viên Jung Taeui theo cách của riêng cậu ta. Cậu ta là một người có tâm đến mức có thể động viên và an ủi người khác, đó cũng là một điều ngạc nhiên nhỏ. Nhưng.......
"Tai tôi cứ thấy kỳ lạ sao ấy....... Hay là đầu óc tôi đang hơi chậm chạp nhỉ? Dù sao thì hôm qua tôi cũng không ngủ được đến ba tiếng vì đọc tiểu thuyết."
Jung Taeui vừa xoa tai vừa lẩm bẩm. Rồi cậu liếc nhìn Ilay một cái. Anh ta vẫn đang nhìn lên trần nhà và nhả khói.
"......"
Có lẽ là mình đã hiểu sai gì đó, nhưng dù sao thì hình như mình cũng nên làm rõ chuyện này một lần.
"Cái quan hệ thể xác......hay là, cái quan hệ bằng trái tim ấy thì......"
Jung Taeui gãi gãi gần thái dương và ấp úng nói thì Christoph hơi nhăn mặt.
"Sao cơ?"
"Không......thì là, về cái chuyện quan hệ tình dục giữa những người đồng giới thì......"
"Quan hệ tình dục giữa những người cùng giới tính gì chứ. Con gái thì có cái để mà nhét vào, con trai thì không có chỗ nào để mà nhét vào. ......Lẽ nào cậu không biết chuyện đó à?"
Christoph nhìn Jung Taeui với ánh mắt kinh ngạc. Và Jung Taeui cũng nhìn Christoph với ánh mắt kinh ngạc không kém.
"......."
Không biết Christoph đã giải thích cái ánh mắt ngạc nhiên tột độ của Jung Taeui như thế nào, cậu ta tặc lưỡi rồi thở dài nói.
"Thì cùng lắm là có thể vuốt ve nhau thôi. Về mặt giải tỏa thì có thể tự sướng hoặc dùng miệng, nhưng xét cho cùng thì nếu không thể quan hệ thể xác được thì điều duy trì mối quan hệ vẫn là cảm xúc."
Được nghe những lời này từ một người có cảm xúc mong manh đến mức không biết là có hay không đã là một cảm giác hoàn toàn mới rồi, nhưng Jung Taeui không có tinh thần để tận hưởng cái cảm giác mới mẻ đó.
Trong khi Jung Taeui đang ngơ ngác nhìn Christoph mà không nói được lời nào, Christoph nhìn Ilay, anh đang phì phèo hút xì gà như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Vì tôi không nghĩ rằng cái tên đó sẽ vui vẻ chấp nhận cuộc sống khổ hạnh, nên tôi đã nghĩ rằng cậu và cái tên đó không có mối quan hệ kiểu đó mà chỉ là một mối quan hệ thân thiết hơi đặc biệt thôi. ......Có vẻ như không phải vậy nhỉ."
Giọng cậu ta hơi bĩu môi một cách kỳ lạ. Như một đứa trẻ đang hờn dỗi vì bất mãn, khóe miệng cậu ta khẽ giật giật.
Hàng mi rũ xuống đang run rẩy trên đôi mắt đang nhìn xuống. Một ánh sáng u sầu bao trùm lên cậu ta.
Jung Taeui chỉ có thể ngơ ngác nhìn cậu ta mà không có thời gian để nghĩ đến lý do của nỗi u sầu đó.
Trong khi đó, Christoph đột nhiên ngẩng đầu lên rồi dúi lọ thuốc đang cầm trên tay vào tay Jung Taeui. Rồi cậu ta nói với vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ như ngày thường.
"Cái đó, bôi vào thì vết bầm sẽ nhanh tan thôi. Mấy cái vết bầm bầm trên người cậu nhìn khó coi lắm. Đừng có lảng vảng trước mặt tôi với cái cơ thể như vậy."
Nói những lời lạnh lùng xong, Christoph đứng im phăng phắc một lúc. Jung Taeui nhận lấy lọ thuốc từ tay cậu ta và vẫn đờ người ra nhìn cậu ta.
Một sự tĩnh lặng vi tế khó tả trôi qua.
Christoph nhìn chằm chằm vào Jung Taeui — không hiểu sao có cảm giác như cậu ta đang trừng mắt nhìn cậu — rồi đột nhiên quay bước.
"Tôi phải đi ăn đây. ......Mong hai người rời khỏi phòng tôi trước khi tôi quay lại."
Có lẽ đó không phải là cảm giác nữa. Giọng cậu ta mang theo một làn gió lạnh.
Jung Taeui muốn nói dù chỉ một lời thôi nhưng cơ thể đóng băng của cậu mãi vẫn không thể tan ra.
Trong khi đó, cánh cửa đã đóng lại.
Vẫn còn sự tĩnh lặng trong phòng.
Sự tĩnh lặng đó kéo dài hơn bao giờ hết, và khi Jung Taeui cọt kẹt cọt kẹt khó khăn lắm mới bắt đầu cử động được thì đã gần một phút trôi qua kể từ khi cánh cửa đóng lại.
"Christoph vừa nói gì thế?"
Jung Taeui đột ngột hỏi trong khi nhìn cánh cửa đã đóng.
"Hình như ý chính là không có tình yêu nào thuần khiết và chân thật hơn tình yêu nảy sinh giữa những người đồng tính."
Ilay thờ ơ đáp.
Jung Taeui ngây ngô nhìn anh ta đang gần như đốt hết điếu xì gà rồi quay lại nhìn cánh cửa.
Cậu có cảm giác như cánh cửa đó sẽ mở ra bất cứ lúc nào và Christoph sẽ lại xuất hiện bên trong rồi lẩm bẩm, "Lúc nãy tôi đùa đấy."
Nhưng dù cậu có đợi thêm một lúc nữa thì cậu cũng không thấy dấu hiệu nào cho thấy điều đó sẽ xảy ra, và không có dấu hiệu nào cho thấy người nào đó đang lảng vảng bên ngoài cánh cửa.
"......"
Ra là cậu ta nói thật. Cậu ta dường như đã nói những lời đó một cách nghiêm túc chứ không phải đùa cợt.
Nhưng, không lẽ nào.
— Tôi không có thành kiến gì đặc biệt về đồng tính luyến ái cả.
Đột nhiên cậu nhớ lại những lời cậu ta đã nói trước đó.
Bây giờ Jung Taeui có thể hét lớn với cậu ta.
Không phải đâu, cậu có một đống thành kiến đấy.
".......Sao cậu ta có thể như vậy được nhỉ?"
Jung Taeui lẩm bẩm trong khi khó khăn lắm mới chống đỡ được cơ thể đang chực khuỵu xuống. Kinh hãi lại hiện lên trong mắt cậu. Cậu nhớ lại những lời cậu ta đã nói trước đó.
— Vì không có cách nào quan hệ thể xác được nên quan hệ đồng giới chỉ có thể duy trì được bằng trái tim, có thể nói là thuần khiết hơn.
— Quan hệ tình dục giữa những người cùng giới tính gì chứ.
"Không, vô lý. Đây chắc là một trò đùa độc đáo theo kiểu của Christoph. Không thể nào mà......"
Jung Taeui lắc đầu.
Ừ, không thể nào cậu ta có thể nghĩ như vậy ở cái tuổi đó, trong cái môi trường đó được.
Jung Taeui quay lại nhìn Ilay. Anh ta đã hút hết điếu xì gà từ lúc nào, và anh ta đang kiểm tra xem cái điếu xì gà mới có ưng ý mình không.
Jung Taeui nghi ngờ nhìn Ilay với vẻ mặt nghi hoặc như thể sợ rằng chỉ có mình cậu đã nghe nhầm. Cảm nhận được ánh mắt đó, Ilay đặt điếu xì gà trở lại vào hộp, đóng nắp lại rồi nhìn Jung Taeui với ánh mắt hờ hững.
"Sao em lại có vẻ mặt thất thần như vậy?"
"Tôi vừa nghe Christoph nói rằng cậu ta coi quan hệ thể xác giữa đàn ông với đàn ông là hết sức thuần khiết."
"Thật trùng hợp nhỉ. Tôi cũng nghe thấy như vậy."
"......."
Cậu nhìn chằm chằm vào Ilay, người đang thản nhiên làm mặt không liên quan. Ilay khẽ lắc đầu sang trái và phải vì cổ anh ta bị cứng. Cậu nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc răng rắc.
"Thật tiếc khi cậu ta lại coi tôi là một người khổ hạnh như vậy, ba mươi năm quen biết đã uổng phí rồi."
Jung Taeui túm lấy Ilay đang lẩm bẩm một cách thờ ơ và cuối cùng không nhịn được mà kêu lên.
"Chuyện này có hợp lý không hả, hả?! Anh lăn lộn trong cái đơn vị toàn đàn ông con trai mấy năm trời rồi cơ mà? Hơn nữa khi bị điều đi làm lính đánh thuê thì xung quanh anh toàn là những tên cơ bắp cuồn cuộn và thèm khát phụ nữ!"
"À. Chắc vậy."
"Hơn nữa nhìn cái mặt cậu ta xem! Cái mặt cậu ta như thế kia cơ mà! Không lẽ ai trên đời này cũng nâng niu nghệ thuật để ngắm nghía thôi à, làm sao cậu ta có thể như vậy được? - Không, xét trên lẽ thường thì chuyện đó không thể nào xảy ra được. Cậu ta làm sao mà không biết chuyện đó khi chỉ cần xem TV thôi cũng biết được!"
"Cậu ta không xem TV mà. Chắc phim cũng không xem đâu."
"Nhưng cậu ta đọc sách mà."
"Cậu ta toàn đọc mấy cuốn triết học nhân văn ấy chứ. Cùng lắm thì cậu ta chỉ đọc vài tác phẩm duy mỹ có yếu tố đồng tính luyến ái thôi."
Jung Taeui im bặt.
Cậu kinh ngạc đến mức này mà cái tên này vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Thái độ của anh ta như thể chuyện đó có thể xảy ra khiến cậu cảm thấy kỳ quái.
"....... Thế còn ở đơn vị thì sao. Không ai tiếp cận Christoph à? Bên đó không có ai có sở thích đó à?"
"Có chứ, cũng có vài người."
"Vậy thì?"
Nghe Jung Taeui hỏi vậy, Ilay thở dài một tiếng "hừ." Rồi anh ta gõ ngón trỏ xuống hư không và im lặng một lúc.
Jung Taeui đã dành thời gian trong nhiều tình huống có nhiều đàn ông, một nửa là do cậu lựa chọn và một nửa là do bất khả kháng.
Từ cấp hai cấp ba cậu đã học trường nam sinh rồi. Đám con gái chỉ có mỗi giáo viên, giáo sinh và mấy cô bán đồ ăn thôi. Hơn nữa, ngôi trường mà cậu học sau đó lại là trường quân sự.
Dù có tuyển sinh viên nữ đi nữa thì cũng mới chỉ được hơn 10 năm thôi. Dù bây giờ số lượng nữ sinh đã nhiều hơn một chút nhưng so với nam sinh thì vẫn ít hơn rất nhiều.
Sau đó cậu nhập ngũ và ở đó mấy năm rồi xuất ngũ, và chưa đầy vài tháng sau cậu đã bị chú mình lôi kéo đến chi nhánh Châu Á của UNHRDO. Dù các chi nhánh khác có nữ đặc vụ, nhưng chi nhánh Châu Á thì hoàn toàn không có ai cả.
Nếu Jung Taeui không phải là một người chỉ có tình cảm với phái nam thì môi trường đó đã đủ để cậu bi quan rồi.
Vì cậu đã trải qua những tình huống như vậy nên cậu chỉ có thể coi cái việc Christoph lại vô tri đến vậy về phần này là một điều dối trá hoặc một phép màu.
Hơn nữa, với cái vẻ ngoài khiến người ta phát điên như vậy thì chắc chắn đã có người nhòm ngó cậu ta rồi. Trong những trường hợp tệ hơn còn có những tên định cưỡng hiếp cậu ta nữa chứ.
Vì vậy nên một cách tự nhiên, ngay cả khi người bị hại không phải là cậu đi chăng nữa thì cậu cũng không thể không biết về những chuyện đó vì những tin đồn khủng khiếp lan truyền từ người này qua người khác.
Thế mà. Mối quan hệ thuần khiết được duy trì chỉ bằng trái tim. Cuộc sống khổ hạnh.
Trong khi Jung Taeui đang ngây người ra lẩm bẩm 'Không, dù có thế nào đi nữa thì làm sao mà có thể' thì Ilay đang im lặng suy nghĩ gì đó từ nãy đến giờ chậm rãi mở miệng.
"Nhưng mà, hãy thử nghĩ xem."
"Nghĩ gì?"
"Nếu là em thì sao."
"Dạ?"
"Chỉ cần ra trận một lần thôi là người em dính đầy máu từ đầu đến chân, thỉnh thoảng nổi điên lên là em lại phá tan tành mọi thứ, tính cách thì lại như vậy nữa chứ. Hơn nữa còn mắc chứng sợ tiếp xúc nữa. Nào, thế em có dám động vào không?"
"......."
Jung Taeui lại ngây người ra nhìn Ilay.
Những suy nghĩ đang tan rã và trắng xóa của cậu lại dần dần tập hợp lại.
Ừ, nghĩ lại thì cũng đúng. Với cái tính khí đó, cậu ta còn không thích người khác vào phòng mình, lại còn mắc chứng sợ tiếp xúc đến mức khó chịu khi người khác chạm vào vạt áo cậu ta, thậm chí còn có khả năng giết người nữa chứ.
"......À."
Jung Taeui lúc đó mới nhận ra lý do mà Ilay vừa nãy đã nghi ngờ rồi đột nhiên có vẻ như cậu đã hiểu ra.
Bây giờ Jung Taeui cũng đã hoàn toàn hiểu ra rồi. Đó là một chuyện khó tin, nhưng với tính cách và môi trường sống của người đàn ông đó thì có lẽ chuyện đó không phải là bất khả thi.
".......Dù sao thì cậu ta cũng biết đến quan hệ nam nữ chứ. Chẳng lẽ cậu ta còn trinh à."
Jung Taeui buột miệng lẩm bẩm về chuyện tình dục của người khác rồi giật mình im bặt.
Tuy nhiên, sau khi nói ra cậu mới từ từ suy nghĩ lại thì cậu thấy có lẽ chuyện đó cũng có thể xảy ra. Cái chứng sợ tiếp xúc kia đâu có chỉ nhắm vào đàn ông đâu.
"......"
"......"
Một lúc lâu sau căn phòng vẫn chỉ im lặng.
Hôm đó là ngày lễ.
Đối với Jung Taeui, người ngày nào cũng bị Christoph sai vặt và giúp đỡ cậu ta làm việc thì ngày lễ hay ngày thường cũng chẳng khác gì nhau.
Tuy nhiên, không khí trong nhà lại khác hẳn, và trên hết, số lượng người ở chính điện, cánh đông và cánh tây nhiều hơn bình thường.
Trong số những người thường đi làm việc, có khá nhiều người nhân dịp được nghỉ lễ hiếm hoi mà chọn ở nhà nghỉ ngơi thay vì ra ngoại ô hoặc đi chơi.
Vì vậy nên Jung Taeui thấy hơi khó chịu vì hôm nay so với ngày thường thì tương đối rảnh rỗi.
Dù cậu có muốn lăn lộn chơi trên chòi canh, hay có muốn lăn lộn ở sân trong thì cậu cũng cảm thấy ồn ào hơn bình thường.
Thật ra thì so với mặt bằng chung thì hôm nay cũng không có nhiều người cho lắm, chỉ là cậu đã quen với cái tình huống vốn dĩ ít người rồi, đến mức khi thấy một hai người trên sân thượng của chòi canh vốn dĩ luôn không có ai cậu cũng thấy đông đúc.
"Mình không được quen với cuộc sống xa hoa như vậy mới được......"
Jung Taeui lắc đầu rồi bước ra khỏi cánh tây. Cậu định đến khu rừng một chuyến.
Mọi người hầu như chỉ sử dụng con đường cưỡi ngựa trong rừng. Đến mức mà cậu chưa từng gặp ai trên con đường tản bộ được trải đá kỹ càng ở bên trong cả.
Có lẽ ở đó hôm nay cũng sẽ không có ai.
Cậu không hẳn là ghét người khác, nhưng nếu cậu ở cùng một chỗ với người lạ khi muốn nghỉ ngơi thì cậu không thể nghỉ ngơi thoải mái được.
Trên đường đến khu rừng, thỉnh thoảng cậu thoáng thấy bóng dáng của một vài người đang cưỡi ngựa, nhưng cậu không quan tâm. Dù sao thì con đường cưỡi ngựa và con đường tản bộ cũng được chia riêng ra. Dù con đường cưỡi ngựa có đông đúc đến đâu đi chăng nữa — sau khi cậu kiểm tra số lượng ngựa đã rời khỏi chuồng thì sẽ không có chuyện con đường đó đông đến mức chen chúc đâu — thì Jung Taeui cũng không quan tâm.
Jung Taeui vừa định thong thả đi dạo thì cậu vừa đến được lối vào khu rừng.
Cậu nhìn thấy hai người đang tiến đến từ con đường kéo dài từ phía sau chính điện.
Con đường này chỉ có một lối đi nên cậu không thể mong đợi họ sẽ rẽ sang hướng khác. Có vẻ như họ cũng định đi dạo trên con đường tản bộ.
Đây là lần đầu tiên mình gặp ai đó ở đây nhỉ, dù sao thì đường cũng chia thành nhiều ngã ba ở giữa đường nên mình sẽ đi đường khác thôi, Jung Taeui vừa nghĩ vừa nhìn về phía đó. Rồi cậu khẽ kêu "À."
Đó là Richard.
Anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi cotton và quần cotton thoải mái và bước đi với dáng vẻ ung dung, anh ta trông hệt như một người đang định đi dạo trong rừng để thư giãn vào một ngày nghỉ hiếm hoi.
Và bên cạnh anh ta có một người mà cậu chưa từng thấy bao giờ.
Đó là một người phụ nữ thấp hơn Richard một cái đầu.
Nếu cậu đã từng thoáng thấy cô ta dù chỉ một lần thôi thì đã nhớ rồi, vậy nên có lẽ cô ta không phải là một người thuộc gia tộc đang cư trú tại dinh thự Tarten.
......À. Ra là vậy.
Jung Taeui gật đầu.
Nghĩ lại thì mình hình như đã từng nghe Richard nói rằng anh ta đang hẹn hò với ai đó. Mình đã nghe loáng thoáng ở nhà ăn rằng đó là một cô gái nhỏ nhắn và đáng yêu.
Jung Taeui nhìn cô với một ánh mắt mới mẻ.
Đúng như những gì cậu đã nghe, cô là một cô gái có dáng vẻ nhỏ nhắn và đáng yêu. Đôi mắt cô hệt như mắt nai. Dáng người cô mỏng manh và yếu ớt đến mức chỉ cần véo má cô một cái thôi chắc nước mắt sẽ tuôn ra ngay lập tức. Nhưng nụ cười e thẹn bên cạnh Richard lại vô cùng ngọt ngào và đáng yêu.
Hệt như kẹo đường vậy.
Đột nhiên cậu nảy ra một ý nghĩ như vậy.
Cậu có cảm giác như chỉ cần bỏ vào miệng thôi là nó sẽ tan ra ngay lập tức, chỉ để lại một dư vị ngọt ngào rồi biến mất.