Passion: Diaphonic Symphonia - Chương 91

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%

Mình sắp phát điên rồi. Mình thực sự sắp phát điên rồi.

Đáng lẽ mình mới là người phát điên ấy chứ. Mình lại đi đâm đầu vào miệng hổ để tránh cáo.

Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra thì mình đã không trốn chạy khỏi những người đàn ông lúc nãy. Thay vào đó, mình sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống, chắp hai tay lại và chìa ra. Hãy mang tôi đi bất cứ đâu cũng được, chỉ cần không phải là căn phòng sâu nhất đó thôi, đi đâu cũng được, tôi chắc sẽ nói như vậy.

Khi sự tự do của cổ tay — cánh tay — biến mất thì cơ thể cũng trở nên bất tiện theo. Khi bản thân cánh tay đã bị trói ra sau thì việc giữ thăng bằng cho cơ thể đã khác so với bình thường.

Không biết Ilay có biết rằng Jung Taeui đang gào thét đến khản cả cổ họng hay không, anh ta kéo Jung Taeui đã bị xoay người lại về phía chiếc bàn điều khiển gắn trên tường phía trong phòng. Anh ta dùng một tay đẩy những đồ trang trí hoặc khung ảnh đang đặt trên bàn điều khiển để dọn chỗ. Tiếng đồ vật rơi xuống đất lăn lóc ầm ĩ vang lên dưới chân.

"Định bắt nằm úp mặt xuống đó rồi làm à? Chật lắm đấy, hay là cứ làm trên дhế đi."

Ilay từ chối nhẹ nhàng lời đề nghị của Richard rồi đặt Jung Taeui nằm úp mặt xuống chiếc bàn điều khiển trống trải. Bụng và ngực cậu chạm vào bàn điều khiển. Jung Taeui đang đứng thẳng chống chân xuống sàn, nằm úp mặt xuống chiếc bàn điều khiển chật hẹp, trái tim cậu bỗng hẫng một nhịp khi biết rằng mọi thứ sắp sửa diễn ra thật.

Khoan đã. Lẽ nào anh ta định làm thật à? Lẽ nào anh ta thực sự định làm?! Ở một nơi thế này, ở một tư thế khó chịu thế này, thậm chí còn trước mặt cái tên biến thái kia?!

Trái tim cậu thắt lại trước tất cả những điều đó. Cậu ghét tất cả những điều kiện đó một cách khủng khiếp.

Nhưng khi một bàn tay to lớn tiến đến vén chiếc áo khoác trùm đầu từ đầu gối lên trên eo, thì điềm báo chẳng lành vốn chỉ lờ mờ xuất hiện đã mang một cảm giác thực tế mạnh mẽ.

"......!!"

Đừng mà, cái tên này. Đừng có làm. Có bao giờ tôi từ chối anh vô cớ khi anh muốn làm gì chưa?! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn khi về nhà, nên đừng làm mà. Đừng làm bây giờ. Làm ơn hãy dừng lại ngay bây giờ đi!

Jung Taeui gào thét một cách tuyệt vọng đến phút cuối cùng. Ngay cả cậu cũng không nghĩ rằng tiếng kêu gào từ tận đáy lòng này sẽ đến được tai Ilay, nhưng cậu không thể chịu đựng được nếu không gào thét như vậy.

Đầu óc cậu trở nên trắng bệch, những suy nghĩ rối tung lên.

Chết tiệt, sao mình lại đến đây nhỉ. Sao mình lại thế này ở đây chứ.

Những điều như vậy, dù cố gắng suy nghĩ thì cũng không thể hiện lên trong đầu cậu.

Và ngay sau đó, cậu cảm nhận được cảm giác rút cạn những suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

Bàn tay đẩy về phía trước eo cậu, cởi khóa thắt lưng, cởi cúc quần và hạ khóa quần xuống.

Cậu không cần phải nhìn cũng biết. Bàn tay đẹp nhất — theo Jung Taeui thấy — trên thế giới, và cũng là bàn tay đáng ghét nhất trên thế giới.

Bàn tay đó ngay sau đó nắm lấy quần và quần lót rồi kéo xuống một cách dứt khoát.

"......!!!"

Đầu cậu trở nên trống rỗng. Mọi thứ trước mắt cậu trở nên tối sầm lại.

Phía trên eo cậu vẫn đang trùm chiếc áo khoác trùm đầu u ám và bí bách, còn phía dưới eo cậu thì trần trụi không một mảnh vải che thân.

"....... ....... ......."

Cái quái gì thế này. Chuyện gì đang xảy ra thế này. Chuyện gì đang xảy ra thế này vậy.

Cậu cảm thấy tủi thân đến mức muốn khóc. Cậu cảm thấy tức giận đến mức cũng muốn khóc.

Cái tên khốn kiếp này chắc chắn biết.

Chắc chắn cái tên khốn kiếp này biết rằng người đang bị anh ta lột trần truồng từ eo trở xuống là Jung Taeui. Không thể nào anh ta không biết được.

"Trông ngon lành đấy chứ."

Từ phía sau lưng, Ilay cười khẽ.

Jung Taeui khóc ròng trong lòng.

Nếu trông ngon lành thì cứ ăn đi. Cứ giết tôi như thế này đi, rồi nướng ăn hay luộc ăn gì tùy anh. Chỉ xin anh hãy giết tôi ngay tại chỗ này thôi.

Jung Taeui cảm thấy cổ mình nóng bừng lên.

Cổ cậu nóng lên, mặt cậu cũng nóng lên. Có lẽ chẳng mấy chốc mà cả người cậu cũng sẽ nóng lên thôi.

"Chà, tôi chưa bao giờ thấy mông đàn ông theo kiểu đó cả, nhưng khi nhìn kỹ thì nó cũng không tệ như tôi nghĩ."

Giọng của Richard vang lên từ một nơi cách đó không xa.

......Ừ, cứ nhìn đi, cứ nhìn hết đi. Cứ dẫn cả vạn người đến rồi cho họ xem hết đi.

Jung Taeui đã khóc thút thít trong lòng rồi.

Nhưng — đương nhiên — đó không phải là kết thúc.

Trước sự xấu hổ và sốc khi để lộ da thịt mà chỉ có một số ít người được nhìn thấy một cách đường hoàng trước mặt người khác — nếu ở nhà tắm thì thà rằng mình cứ cho hàng triệu người nhìn một cách đường hoàng cũng được, nhưng cậu không ngờ rằng mình lại bị lột trần trước mặt người khác ở một nơi như thế này — Jung Taeui đang gần như mất hồn thì nghe thấy tiếng kéo khóa quần. Tiếp theo là một tiếng sột soạt nhỏ xé vải.

......? Lúc nãy mình đã bị cởi khóa quần rồi mà......? Vậy nên mông mình mới bị lộ ra mát mẻ thế này chứ.......

Trong đầu đang rối bời, thứ đập vào tai Jung Taeui là tiếng tặc lưỡi của Richard.

"Không phải là tôi sẽ nói về sở thích của mình đâu, Ilay. anh vẫn vậy nhỉ, cái thứ đó của anh. ......Tôi biết cậu ta lén nghe trộm cuộc trò chuyện của chúng ta nên anh muốn phạt cậu ta, nhưng dù sao đi nữa thì nhét cái thứ đó vào thì tội nghiệp cậu ta quá."

Nghe những lời đó, tinh thần đang hơi mơ màng vì bị sốc khi bị lộ mông đã lập tức tỉnh táo lại trong tích tắc.

Cậu đã quên mất trong giây lát vì bị sốc khi bị lộ mông.

Dù có quên những thứ khác thì sao cậu có thể quên cái chuyện đó được chứ.

Điều mà Jung Taeui thực sự nên lo lắng không phải là việc làm ở một tư thế khó chịu khi nửa thân trên nằm úp mặt xuống bàn điều khiển, cũng không phải là việc làm trước mặt Richard. Mà chỉ riêng việc làm với cái tên Ilay đó trong một tình huống mà cậu không thể biết trước được điều gì cũng đã là một việc đáng để phải đau khổ rồi.

"......! ......!!"

Jung Taeui vùng vẫy dữ dội trước cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra sau lưng cậu mà không cần phải nhìn.

Nỗi kinh hoàng về cái thứ đã bắt đầu từ từ ngóc đầu dậy sau lưng cậu, sau hai ba tháng xa cách, đã ập đến một cách xa lạ.

Khoan đã. Bình tĩnh nào. Bình tĩnh lại đi. Không sao đâu, Jung Taeui. Cậu đã quen rồi mà. Có gì mà phải bỡ ngỡ. Chỉ là đã hơi, khoảng hai ba tháng, xa cách nó như vậy thôi mà. Dù sao thì cơ thể cậu cũng đã nhớ hết rồi. Chắc chắn là vậy. Không sao đâu.

Một bản thể khác trong đầu cậu ra sức an ủi cậu. Như thể cơ chế tự vệ đã được kích hoạt.

Tuy nhiên.

......Nói thật thì tui sợ lắm.

Dù đã quen rồi, nhưng cái thứ nghẹt thở ép buộc và tách cơ thể cậu  ra để tiến vào, mỗi lần làm cậu đều cảm thấy khó thở đến nghẹt cả thở. Cậu đã từng nghiêm túc nghi ngờ rằng nó đang cố gắng thay đổi vị trí của nội tạng mình.

Cậu lại phải tái ngộ cái thứ đó ở một nơi mà cả cơ thể lẫn trái tim mình đều không thoải mái thế này.

Đầu óc cậu quay cuồng.

Thà rằng ngất đi thì còn tốt hơn, nhưng trong những lúc thế này thì cậu thậm chí còn không thể ngất đi được.

Ilay. Ilay. Này, làm ơn đi. Đừng làm ở đây mà. Làm ơn.

Cậu sẵn lòng làm bất cứ điều gì Ilay muốn để làm hài lòng ý kiến của cái tên biến thái kia, người đã nói rằng anh ta yêu thích những giọng nói nghẹn ngào van xin anh ta tha thứ.

......Vậy nên đừng làm ở đây mà.

Thậm chí còn trước mặt người khác nữa chứ.

Làm ơn.

Nhưng dù Jung Taeui có cầu nguyện tha thiết đến đâu thì những động tĩnh sau lưng cậu vẫn vô tình như vậy.

"Tôi thấy hình như cái thứ đó của anh không thể nào lọt vào cái chỗ chật hẹp đó được đâu. ......Hay là nên gọi xe cứu thương đến chờ trước thì hơn?"

Jung Taeui thậm chí còn trở nên oán hận cả Richard đang nói những lời đó.

Nếu đã nói vậy thì anh ta nên can ngăn một cách nghiêm túc hơn chứ.

Tuy nhiên, tiếng cười của Ilay vọng đến từ phía sau lưng cậu.

"Tôi cũng không ngờ mình lại phải làm theo kiểu này, nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi thì phải làm thôi. ......Vậy nên ai bảo cậu ta tự tiện nghe trộm câu chuyện của người khác làm gì. Cậu ta tự đào mồ chôn mình thôi."

Lời cuối cùng chắc chắn là để Jung Taeui nghe thấy.

Bàn tay đang nắm lấy mông cậu siết chặt hơn. Cảm nhận được mông mình bị tách ra, không khí bên ngoài chạm vào bên trong.

Trái tim cậu như rớt xuống tận đáy.

Cuối cùng thì.

Jung Taeui nhắm chặt mắt, trút hết tất cả những lời chửi rủa mà cậu biết vào trong miệng. Các cơ trên khắp cơ thể căng cứng, đông cứng lại, chuẩn bị cho cảm giác sắp ập đến ngay lập tức.

Sau đó, một luồng nhiệt nóng bỏng tiến đến gần sâu bên trong háng cậu.

Lúc đó —.

Cộc cộc.

Một âm thanh khô khan vang lên trong phòng.

Khoảnh khắc đó, mọi thứ trong không gian dường như dừng lại.

Cả không khí, thời gian, không gian, con người, và cả cảm giác.

Jung Taeui nhắm chặt mắt, chuẩn bị cho tương lai gần, cậu không thể hiểu được âm thanh đó là gì trong một lúc.

Nhưng âm thanh đó không để cậu phải chờ đợi lâu, nó lại vang lên một cách sốt ruột, và đến lúc đó cậu mới nhận ra đó là tiếng gõ cửa.

Jung Taeui mở to mắt.

Một người xuất hiện để giải cứu cậu — có lẽ không thể nào có chuyện đó, và thêm một người nữa xuất hiện để ngắm mông cậu.

Cậu cảm thấy xấu hổ vì đã để lộ mông một cách trần trụi như vậy, nhưng Ilay đã lộ ra phần kín đáo hơn có thể còn xấu hổ hơn, lại quay lại một cách thản nhiên.

"Có vẻ như có ai đó đang tìm anh đấy. Sao anh không ra mở cửa xem sao?"

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa thoát khỏi thời khắc nguy hiểm nghìn cân treo sợi tóc mà Jung Taeui vừa thở phào nhẹ nhõm, cậu đã bị cuốn vào những suy nghĩ như "Thêm một thằng nữa đến ngắm mông mình rồi," "Cái thằng này, dù sao thì cũng nên cho cái thứ kia vào trước khi cho người ta vào phòng chứ," "Người kia đi rồi thì mình lại gặp nguy mất thôi," "Không lẽ anh ta còn định làm chuyện đó trước sự chứng kiến của người kia nữa chứ," v.v.

Trong khi đầu cậu đang chứa đầy những suy nghĩ như vậy, cánh cửa bật mở. Khoảnh khắc đó, Ilay kéo nhẹ chiếc áo hoodie lên che đầu Jung Taeui.

Này, nếu anh kéo như vậy thì mông tôi sẽ càng lộ rõ hơn đấy!!! — cậu vừa nghĩ như vậy thì nhìn thấy người bước vào phòng qua khe hở của áo hoodie, và Jung Taeui vội vã giấu đầu xuống dưới lớp vải.

"Richard, xin lỗi vì đã làm phiền anh. Có một chút chuyện rắc rối — Ối chà, hai người đang có việc vui à, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm phiền hai người đấy. Nhưng chuyện đó là chuyện của khách, Richard, có một chút vấn đề xảy ra."

Cách nói chuyện hoạt bát và vui vẻ đó không ai khác chính là người quản lý tạm thời thay Richard điều hành cửa hàng. Cái người đã dùng lời lẽ ngon ngọt thuyết phục Christoph chỉ trong chớp mắt.

Cửa hàng có vẻ vẫn ổn mà, sao đột nhiên lại có vấn đề gì thế nhỉ...... Jung Taeui đang thắc mắc thì.

Từ trong phòng, nơi vốn đã cách ly hoàn toàn tiếng ồn bên ngoài khi cửa đóng, cậu nghe thấy một tiếng vỡ lớn mơ hồ. Đồng thời, cậu cũng loáng thoáng nghe thấy một tiếng la hét nào đó.

Richard khẽ cau mày.

"Có khách nào say xỉn à? Nếu vậy thì bảo nhân viên đuổi ra ngoài đi. Chúng ta không cần phải nghĩ đến hình ảnh cửa hàng đối với những kẻ như vậy, có thể thoải mái đánh đập rồi đuổi ra ngoài cũng được."

Richard thản nhiên nói rồi xua tay, Eric, người quản lý nhanh mồm nhanh miệng kia, vội vàng lắc đầu.

"Không phải, nếu là loại người đó thì tôi đã không làm phiền anh rồi! Chuyện là thế này......"

Eric hạ thấp giọng một chút.

Tôi không quan tâm gì cả, chỉ cần có thể che được cái mông của tôi thôi là được, trong khi những suy nghĩ vặt vãnh đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu Jung Taeui thì cậu chợt nghe thấy một cái tên quen thuộc.

Đồng thời.

"......Ai cơ?"

Giọng Richard vang lên sau đó.

Như thể không tin vào tai mình khi nghe thấy cái tên mà Eric vừa nói, một nếp nhăn hằn lên giữa lông mày anh ta.

"Thì là, Christoph đã đến và đang gây náo loạn bên ngoài. Tôi đã cố gắng ngăn cậu ta lại, nhưng ban đầu thì có vẻ ổn, nhưng sau đó thì hoàn toàn không được. Dù sao thì tôi cũng đã thuyết phục được cậu ta đợi khoảng một tiếng rồi......"

Eric nói với vẻ khó xử rồi tặc lưỡi.

Jung Taeui đảo mắt liên tục trong áo hoodie. Rồi cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ đang treo trên bảng điều khiển ngay phía trên đầu.

Vẫn chưa đến một tiếng.

Nhưng những âm thanh mơ hồ vọng lại từ xa bên ngoài chắc chắn là tiếng đập phá và lật đổ đồ đạc. Nghe lẫn trong tiếng la hét và tiếng thét thì có vẻ như một tên ngốc nào đó đã tùy tiện xông vào Christoph rồi bị cậu ta đánh cho tơi tả.

Nhưng tại sao cậu ta đã phá tung cửa hàng ra rồi dù thời gian còn chưa hết?

Chết tiệt, mình đã đi theo để ngăn thằng cha đó lại, nhưng bây giờ mình đang làm cái quái gì ở đây thế này.

Jung Taeui than thở rồi đập đầu vào bảng điều khiển. Trong khi đó, Eric vẫn tiếp tục nói.

"Người bạn đi cùng cậu ta bảo là đi vệ sinh, nhưng có vẻ như đã tự ý rời đi mà không liên lạc gì. Thế là cậu ta bắt đầu nổi điên lên, bảo là tôi đã giấu bạn cậu ta ở đâu, đã làm gì cậu ta, bắt tôi phải giao người ra — Thật sự là không thể nào mà xử lý được."

Eric thở dài một tiếng lớn. Nghe những lời đầy tiếc nuối đó, Jung Taeui im bặt. Cậu có cảm giác như cái mông đang lộ ra của mình đã trở nên tái nhợt.

Chẳng lẽ cái mớ hỗn độn đang diễn ra bên ngoài kia là do mình gây ra sao. Có vẻ như là do mình gây ra thật.

Cậu đã đi theo để ngăn Christoph biến cửa hàng thành biển máu, nhưng ai ngờ cậu lại trở thành người châm ngòi nổ.

Jung Taeui lại đập đầu vào bảng điều khiển. Cộp, cộp, những âm thanh nhỏ vang lên trong áo hoodie.

"anh ra ngoài đi. Nếu anh không ra thì cái tên đó có lẽ sẽ xông vào phá nát cái cửa hàng này mất thôi."

Ilay nói bên cạnh. Giọng anh ta có vẻ rất vui vẻ.

Vậy thì tôi sẽ ra ngoài trước cố gắng ngăn chặn thiệt hại, hy vọng anh sẽ đến sớm, Eric để lại một câu rồi biến mất sau cánh cửa. Cánh cửa đóng lại, một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm lấy căn phòng.

"Mau ra ngoài đi. Với cái tính đó thì cậu ta sẽ một mình san bằng ít nhất một nửa cái cửa hàng này đấy. Chi phí vận hành cái cửa hàng này có thể ít hơn nước mắt cá sấu, nhưng cũng không cần thiết phải đập phá rồi mua đồ mới chứ."

Giọng Ilay vẫn xen lẫn tiếng cười vui vẻ.

Trước mặt anh ta, Richard ấp úng trả lời "ừ" rồi từ từ đứng dậy.

Vừa chỉnh trang lại quần áo xộc xệch, Richard vừa nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương. Ngay từ khoảnh khắc nghe thấy cái tên Christoph, ánh mắt anh ta đã trở nên lạnh lẽo một cách đáng sợ.

"Đến cửa hàng người khác mà còn dám ra oai. Dù cậu ta có giỏi giang đến đâu đi nữa, dám đến cửa hàng của tôi mà phá phách......? Ha."

Richard lẩm bẩm một cách nhỏ nhẹ như đang nói một mình rồi cài nút áo sơ mi ở cổ tay. Anh ta cũng cài cả nút áo ở cổ nữa.

"Tôi cứ tưởng cậu ta không còn tin tức gì nữa, có vẻ như mối quan hệ của hai người vẫn không trở nên tốt đẹp hơn nhỉ."

Ilay hỏi với một nụ cười khẩytrên môi. Richard khó chịu liếc nhìn Ilay với ánh mắt lạnh lùng.

"Không có gì để mà trở nên tốt đẹp hơn cả. Cái tên đó bị điên rồi. Anh nghĩ có thể có mối quan hệ tốt đẹp với một kẻ điên sao?"

"Hừm."

Ilay trả lời một cách mơ hồ rồi mỉm cười. Trước mặt anh ta, Richard nói tiếp.

"Đến lúc nào đó tôi sẽ đè bẹp cậu ta một lần cho chắc. Để cậu ta không còn dám ngông cuồng trước mặt tôi nữa, để cậu ta không bao giờ bén mảng đến Tarten nữa, nhất định phải nghiền nát cậu ta."

Giọng Richard mang theo một chút tức giận mơ hồ. Một sự tức giận đã tích tụ trong suốt hàng chục năm.

Có lẽ đúng là anh ta ghét và căm thù Christoph đến mức nào thì cậu ta cũng vậy.

Lúc đó, Ilay chợt thốt lên "A ha......" rồi bắt đầu cười khúc khích.

Tiếng cười trầm lặng vang vọng khắp căn phòng, và Richard đã chuẩn bị xong xuôi để ra ngoài bằng cách mặc chiếc áo vest lên, nghi ngờ nhìn Ilay.

"Sao vậy?"

"Không, bây giờ đột nhiên tôi nghĩ rằng có lẽ không khó để khiến Christoph kinh tởm đến mức rùng mình."

"Gì cơ?"

Richard khựng lại. Anh ta nghi ngờ nhìn Ilay một lúc rồi quay lại đối diện với anh ta.

"Nếu có cách đó thì thú vị đấy. Cách gì vậy?"

"Thì, chẳng có gì to tát cả. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu là một người ghét tiếp xúc đến mức như Christoph thì chỉ cần chạm vào cỡ như thế này thôi cũng đủ khiến cậu ta rùng mình rồi."

Khi anh ta nói "cỡ  như thế này" thì cậu cảm nhận được bàn tay vuốt ve lên mông Jung Taeui. Jung Taeui rụt người lại rồi lại tuôn ra những lời chửi rủa mà cậu đã quên mất.

Cái tên khốn kiếp này! Dám sờ mông người khác, ngay trước mặt người khác như thế hả!!

Nhưng sau khi tức giận như vậy, cậu mới nghe ra những lời anh ta vừa nói.

Christoph ghét tiếp xúc. Chỉ cần chạm vào 'cỡ như thế này' thôi cũng đủ khiến cái tên đó ghét và rùng mình.

Ý nghĩa của những lời đó quá rõ ràng.

Khoảnh khắc đó, cơ thể Jung Taeui cứng đờ lại. Cậu lắng nghe những lời anh ta nói với một tâm trạng không thể tin được.

Richard dường như cũng đã hiểu ra những lời Ilay nói, anh ta cũng im lặng một lúc. Nhưng rồi anh ta nhăn mặt như thể không thích những lời đó cho lắm.

"Tôi biết là cậu ta sẽ ghét, nhưng tôi không có sở thích đó."

Richard nói dứt khoát bằng giọng khó chịu, Ilay thản nhiên cười rồi nhún vai.

"Tôi chỉ nảy ra ý nghĩ đó thôi. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu ta chắc chắn sẽ nổi điên lên thôi."

"......"

"Thôi được rồi, anh cứ đi đi. Trong khi chúng ta đang ở đây thì đồ đạc trong cửa hàng đang bị phá nát một cách thảm hại đấy."

Richard dường như có điều gì đó muốn nói, anh ta nhăn mặt một lúc rồi lắc đầu quay đi.

"Được rồi, vậy tôi đi một lát đây. Trong thời gian đó thì anh cứ vui vẻ với người đàn ông kia nhé."

"À, tất nhiên rồi."

Ilay vui vẻ đáp lại.

Ngay sau khi Richard rời khỏi phòng và cánh cửa đóng lại, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ ập đến. Sau đó, một giọng nói trầm thấp lẩm bẩm một mình của Ilay lọt vào tai cậu.

"Vậy nên đừng có tùy tiện thèm muốn đồ của tôi, Chris."

Một giọng nói pha lẫn tiếng cười mờ nhạt.

Khoảnh khắc giọng nói đó chạm đến tai Jung Taeui, cậu cảm thấy sôi máu.

Cái tên điên này. Cậu biết là anh ta vốn không có khái niệm đạo đức, nhưng cái tên xấu xa này.

Jung Taeui bật người dậy từ trên bàn điều khiển. Rồi cậu điên cuồng lắc đầu. Chiếc mũ trùm đầu đang trùm lên đầu cậu tuột xuống lưng.

Và cuối cùng khi tầm nhìn đã rõ ràng, Jung Taeui trừng mắt giận dữ nhìn Ilay.

Trước mặt cậu, Ilay mỉm cười một cách duyên dáng. Nụ cười nở trên khóe miệng anh ta hôm nay trông khác lạ hơn thường.

"Thật là một sự trùng hợp lớn khi gặp em ở đây thế này, Taeui."

"......! ......!! ......!!!"

Nếu một người có thể nói bằng hình dạng khuôn mặt, thì có lẽ những lời chửi rủa đã lấp đầy căn phòng này rồi, nhưng tiếc thay Jung Taeui chỉ có thể nói bằng miệng, và hiện tại miệng cậu đang bị bịt kín.

Như thể nhận ra điều đó, Ilay mở to mắt giả vờ ngạc nhiên rồi tặc lưỡi, "Ôi trời."

"Nhắc mới nhớ, tôi đã quên mất. Thứ nên nhét vào cái miệng này không phải là găng tay."

Đôi môi của Ilay cong lên một cách uyển chuyển. Cùng với nụ cười tinh tế đó, anh ta nhét ngón tay vào miệng Jung Taeui. Rồi rút chiếc găng tay đang bịt miệng cậu ra.

"......Phù!"

Dù có thể thở bằng mũi, nhưng sự khó chịu khi bị bịt miệng là không thể diễn tả được bằng lời. Jung Taeui hít một hơi thật sâu rồi ho sặc sụa vài lần, sau đó mới có thể mở miệng nói.

"Đồ khốn, ngay từ đầu anh đã biết rồi mới làm thế, phải không hả!!!"

Nghe vậy, Ilay nhướn mày. Đối diện với anh ta đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt mơ hồ đó, Jung Taeui giật mình nhận ra. Và vẻ mặt giật mình đó đã lộ rõ trên khuôn mặt cậu.

Và rồi Ilay cười, lần này thì cười rất rõ.

"Taeui, có vẻ như em đã quên mất rồi. Tôi vẫn chưa cởi trói cho tay em mà. ......Cũng tốt thôi. Dù sao thì tôi cũng sắp hết kiên nhẫn rồi, nhân tiện đã trói rồi thì cứ làm luôn cũng không tệ."

"Tệ !!"

Jung Taeui phản bác ngay lập tức, nhưng Ilay không muốn nghe.

"Đừng, ...... đừng mà......!"

Jung Taeui khẽ lẩm bẩm. Giọng cậu khàn đặc như thể đang bị bóp cổ, dù không ai chạm vào cổ cậu.

Bàn tay to lớn đang đè lên lưng cậu không hề nhúc nhích. Jung Taeui nhanh chóng nhận ra rằng dù cậu có nói gì thì bàn tay đó cũng sẽ không di chuyển cho đến khi đạt được những gì mình muốn.

Bàn tay đó không dùng nhiều sức. Nếu Jung Taeui vặn vẹo người để gạt tay đó ra thì cậu có thể dễ dàng hất tay đó ra khỏi người.

Khẽ nhúc nhích người.

Bàn tay đang đè lên lưng cậu siết chặt hơn một chút.

Chết tiệt, nếu mình bật người dậy hất tay này ra thì chắc chắn chỉ trong vài giây bàn tay này sẽ lại tóm lấy mình và đè lên lưng mình thôi. Việc túm lấy cái thân thể đang bị trói tay sau lưng này dễ như bẻ tay một đứa trẻ vậy. Và sau đó thì, lần này bàn tay đó sẽ thực sự đè cậu xuống như đá tảng và sẽ không nhúc nhích nữa. Dù Jung Taeui có vùng vẫy dữ dội đến đâu đi chăng nữa.

Jung Taeui quyết định ở yên dưới bàn tay đó lúc này để làm thành tuyến phòng thủ cuối cùng khi cơ thể và tinh thần cậu bị đẩy đến giới hạn không thể chịu đựng được nữa. Có lẽ ngay từ đầu Ilay cũng đã tính toán đến tất cả những điều đó rồi. Anh ta đã dự đoán được tất cả những quyết định mà Jung Taeui sẽ đưa ra, và anh ta đang làm như thế này.

"Tên xảo quyệt......"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo