030
Phòng làm việc quá rộng lớn.
Xét về diện tích, nó gần tương đương với phòng ngủ. Đáng lẽ nội thất trong phòng phải khiến nó nhìn hẹp hơn. Thế mà chẳng biết vì sao, phòng làm việc có vẻ rộng hơn phòng ngủ. Có lẽ là do ánh sáng hắt xuống từ trần nhà và giấy dán tường tạo cảm giác trống trải.
Christoph không thích cảm giác này.
Cảm giác như đang làm tình trong một không gian mở.
“A… không thích.”
Ngay cả chiếc sofa rộng lớn tựa chiếc giường cũng không khiến cậu thấy dễ chịu hơn. Quá sáng. Nỗi lo lắng không yên luôn hiện hữu trong Christoph như một cái gai cùn ngứa ngáy vì rèm vẫn chưa kéo lại, mặc dù căn phòng nằm ở tầng hai, với một khu vườn rộng bên ngoài nên không thể nhìn thẳng vào trong.
Nhưng cậu không hề có thời gian suy nghĩ về điều đó.
“Không thích? Em không thích điều gì, hả? Chris.”
Richard thì thầm vào tai Christoph. Cậu còn chưa kịp phản ứng, tay Richard đã luồn vào mơn trớn eo rồi vuốt dọc sống lưng qua lớp áo sơ mi lộn xộn.
Christoph rùng mình, nuốt nước bọt và hít một hơi thật sâu.
“Tiếp xúc ở mức độ này vẫn ổn. Chỉ với tôi. Với những người khác, em thậm chí còn không chịu nổi khi một ngón tay chạm vào… Hmm?”
“A! Đừng mà…”
Khoảnh khắc Richard ấn tay lên ngực Christoph cùng với câu hỏi trầm thấp. Cả người Christoph run lên, cậu lắc đầu nguầy nguậy, lời nói đã dâng đến họng nhưng không cách nào thoát ra khỏi miệng vì đã bị môi Richard chặn lại.
Nụ hôn thô bạo ập đến như muốn nuốt chửng cậu, bàn tay anh ấy dùng lực ấn xuống, gảy nhẹ hai đầu ngực. Christoph có thể cảm nhận rõ qua đôi chân trần của mình rằng thứ đó của Richard, người đang nằm đè lên Christoph và ấn phần thân dưới vào người cậu đã nửa cương cứng.
“Ri… Richard.”
“Chris. Tôi chỉ muốn em được hạnh phúc.”
Richard thì thầm. Giọng điệu nghiêm túc dần trở nên dịu dàng hơn.
Richard cúi đầu nhìn Christoph.
“Nếu em vui vẻ dù chỉ trong một khoảnh khắc, tôi sẵn sàng chịu đựng mọi thứ hàng tháng trời vì điều đó. Mặc kệ cái giá phải trả đắt như thế nào. Tôi không có ý định lấy đó làm cái cớ để yêu cầu hay đòi hỏi gì từ em. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của em là đủ. Nhưng…”
Richard áp mặt xuống. Trán chạm trán với Christoph. Cảnh vật xung quanh nhòa đi. Cậu lặng lẽ chớp đôi hàng mi.
“Tôi hy vọng em hiểu điều này. Trong tất cả những gì tôi cho em, không có gì tôi trao đi một cách hời hợt hay thờ ơ cả.”
Mọi thứ.
Cho dù nhỏ nhặt hay quý giá, tất cả đều được Richard tặng cho Christoph với mong muốn duy nhất là khiến cậu vui vẻ.
Christoph biết Richard luôn quan sát phản ứng mỗi khi tặng cậu thứ gì đó. Như thể không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì, dù là nụ cười hay niềm vui nho nhỏ hiện hữu trên gương mặt Christoph.
Khi cậu tỏ ra vui vẻ, chẳng biết Richard, người luôn dõi theo cậu có biểu cảm như thế nào.
“Tôi biết… ”
Christoph thì thầm, vòng tay ôm lấy cổ Richard.
Richard khựng lại trước hành động đầy bất ngờ của Christoph.
“Tôi biết. Đối với tôi, chính những điều đó làm tôi vui.”
Christoph ghé môi vào tai Richard và thì thầm.
“Tôi thích sách. Mặc kệ nó có quý giá hay không. Nhưng điều làm tôi vui hơn cả chính là anh đã nghĩ đến tôi, đã bỏ biết bao tâm huyết để tìm nó vì tôi và tôi thích điều đó.”
Giọng Christoph run rẩy. Những lời dồn nén trong cổ họng cuối cùng cũng vỡ òa một cách không mạch lạc. Christoph không biết mình đang nói gì, liệu Richard có hiểu những lời cậu nói hay không.
“Thứ anh tặng tôi không phải là sách, mà là tấm lòng.”
Đồ vật chẳng quan trọng. Bởi vì cậu đã nhận được thứ quý giá hơn rất nhiều. Quyển sách chỉ là vỏ bọc, chỉ là hình thức. Thứ thật sự đáng giá đã nằm trong lòng Christoph.
“Đó là lý do vì sao tôi làm như vậy. Bởi thế…”
Christoph nghĩ mình có thể cho đi mọi thứ. Vì cậu đã nhận được thứ quý giá nhất rồi. Cậu chỉ đơn giản là cho đi cái vỏ rỗng.
Lẽ ra không nên làm vậy.
Nếu biết hành động đó khiến Richard tổn thương, cậu chắc chắn không bao giờ làm như thế.
Christoph ngừng lại giữa chừng. Cậu muốn nói thêm nhưng không biết phải nói gì nữa. Cuối cùng, cậu dùng sức ôm Richard thật chặt.
Richard im lặng một lúc lâu. Sau đó…
“Được rồi.”
Chỉ một câu. Đó là tất cả.
Nhưng bàn tay đang xoa đầu Christoph rất nhẹ nhàng, chỉ cần như vậy là đủ.
Richard chậm rãi cúi đầu xuống. Đôi môi chồng chéo lên nhau. Có vẻ như Richard đã nỉ non tên Christoph qua khe hở giữa đôi môi, nhưng lời nói vô thanh vô thức chẳng thể nghe rõ đó đã biến mất trong miệng cậu. Nói là thế, cậu biết anh đã gọi tên mình, bằng chính sự rung động qua cơ thể nhạy cảm.
Richard ôm chặt Christoph. Bàn tay nhẹ nhàng, chậm rãi xoa lưng cậu.
Christoph thở phào trong vòng tay ấm áp đó. Những lời đè nặng trong cổ họng và u uất trong lòng đã được giải tỏa.
Vòng tay này quá đỗi ấm áp lẫn an toàn, Christoph từ từ nhắm mắt lại.
Hơi nóng nhẹ nhàng trượt trên má, cảm giác vẫn xa lạ như cũ dù đã lặp đi lặp lại hành động này cả trăm ngàn lần. Thấy tâm trạng của Richard đã dịu bớt phần nào, cậu bèn nói thêm.
“Tôi sẽ bảo Taei trả lại quyển sách. Thế nên, tôi định ghé lấy nó vào cuối tuần sau.”
Khoảnh khắc lời nói vừa thốt ra.
Bàn tay đang vuốt ve Christoph khựng lại. Cả bàn tay đang xoa má Christoph cũng ngừng lại.
Christoph tò mò ngẩng đầu lên trước sự im lặng đột ngột của Richard, nhưng không thể nhìn rõ biểu cảm vì quá gần. Và rồi…
“Em định gặp cậu ta vào cuối tuần sau?” Richard hỏi.
Giọng nói trầm thấp quá đỗi lạnh lẽo như báo hiệu điềm xấu đang đến gần. Một cảm giác sai lầm chợt xuất hiện trong đầu Christoph, nhưng trước khi cậu kịp nghĩ ra điều đó là gì hay tại sao, bàn tay Richard đã siết chặt đùi cậu đến phát đau.
“Đúng vậy, em ở Đức… và ở cạnh Jeong Taei suốt mùa Đông này. Chris.”
“Không phải thế.”
“Chris, em có muốn đâm vào cái lỗ của cậu ta không?”
Christoph mở to mắt kinh ngạc, liên tục lắc đầu.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó!”
“Vậy em có muốn bị cậu ta đâm không?”
“Không đời nào! Ôi trời, làm gì còn ai khác làm chuyện đó với tôi ngoài anh! Tôi không biết đâm vào thì có tốt hơn không, nhưng tôi thà nhận nó còn hơn.”
Christoph vẫn cảm thấy khó chịu và miễn cưỡng khi tiếp xúc với tất cả mọi người. Ngoại trừ người đàn ông này. Mặc dù cơ thể vẫn run rẩy vì căng thẳng khi tiếp xúc da thịt, nhưng duy nhất một điều, Christoph chỉ có thể mở lòng với một mình Richard.
Không như cậu nghĩ, nụ cười đầy ẩn ý của Richard tựa như không hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa ẩn đằng sau những lời nói đó.
“Không biết đâm vào có tốt hay không?”
Richard lặp lại lần nữa, sau đó đưa tay chạm vào đũng quần của Christoph. Bàn tay thô ráp không chút do dự nắm lấy dương vật của cậu.
Christoph hít một hơi thật sâu.
“Được rồi, Chris. Tôi không nghĩ em có thể mở lòng với ai khác. Ngay cả khi ở bên cạnh tôi, dẫu cho em đã quen với tôi, thậm chí cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, huống chi là với người khác. Em sẽ không bao giờ chấp nhận ai khác đâm vào cơ thể mình. Có điều…”
Richard chầm chậm di chuyển tay, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve dương vật của Christoph như vỗ về một con vật nhỏ. Christoph giật mình, vô thức nắm lấy vai Richard, cố gắng đẩy anh ấy ra nhưng không thành công.
“Em nghĩ em có thể lên giường với ai khác ngoài tôi ư?”
“Ư, ưm…”
Richard nắm chặt dương vật của Christoph. Christoph nuốt nước bọt. Giọng Richard vẫn nhẹ nhàng, chỉ là âm thanh trở nên trầm hơn một chút.
“Tôi nghe một người bạn trong ngành nói trước đây từng làm một cuộc phẫu thuật đơn giản. Cắt nhẹ các dây thần kinh bên trong dương vật, tuy có hơi khó khăn nhưng không ảnh hưởng đến đời sống. Chỉ là không còn khả năng cương cứng. Em không thể đâm vào, thế thôi… Đương nhiên, họ cũng cho biết chẳng có vấn đề gì khi tiếp nhận người khác từ phía sau và cảm nhận khoái cảm đến cực điểm… Thế nào, Chris? Em có muốn phẫu thuật không?”
Richard cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của Christoph. Gương mặt Christoph tái nhợt, cậu lắc đầu nguầy nguậy.
“Không muốn…”
Giọng nói mang vẻ run rẩy và yếu ớt. Đôi mắt Christoph hoảng loạn như con thú non bị dồn vào chân tường.
Richard nhẹ nhàng lên tiếng.
“Sao lại thế? Không phải em chỉ luôn hòa mình với mỗi tôi sao? Vậy thì sau này đâu cần dùng tới nữa? Hay em định dùng nó với người khác vào một ngày nào đó?”
Richard dồn sức vào bàn tay đang nắm chặt dương vật Christoph.
Christoph giật mình, cố đẩy anh ra, nhưng khoảng cách giữa họ không hề thay đổi. Thực tế, Richard càng lúc càng áp sát.
Hàng mi Christoph run rẩy dữ dội. Giọng nói lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Không, không phải như vậy. Tôi không thích… không thích.”
“Sao vậy? Em đã không sử dụng nó trong suốt thời gian qua mà. Có phải không? Hoặc em sẽ dùng thử vào ngày nào đó? Hmm?”
“Không. Tôi sẽ không thử. Tôi chưa thử và sẽ không bao giờ thử nó.”
“Vậy thì chẳng có vấn đề gì. Dù em có phẫu thuật hay không cũng chẳng có gì thay đổi. Chỉ khác là từ nay em sẽ không bao giờ hòa mình với ai khác ngoài tôi. Sao vậy, em không muốn như thế ư?”
“Không phải…”
Bờ môi Christoph run rẩy, lắp bắp thốt ra từng lời. Cậu lo lắng nhìn Richard, như muốn xác nhận xem liệu đây có phải là trò đùa hay điều gì đó tương tự hay không.
Nhưng Richard vẫn bình chân như vại, bàn tay đang nắm dương vật Christoph càng di chuyển mạnh mẽ hơn.
“Em lo lắng sao, Christoph?”
“…”
Richard nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của Christoph rồi bỗng dưng bật cười. Nụ cười đầy cay đắng ấy lập tức đọng lại trong Christoph. Richard mỉm cười, một nụ cười mờ nhạt đến mức gần như không nhìn ra khóe môi ấy đang cong nhẹ.