031
Không ngờ cũng có ngày cậu lại lo lắng đến thế.
Nụ hôn nhạt nhòa của Richard sượt qua môi tựa cơn gió thoảng. Đôi mắt xanh mở to nhìn Richard.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hành động của Richard bỗng trở nên thô bạo hơn, như một cơn sóng dữ ập đến.
“..!!”
Christoph kêu lên một tiếng, cả cơ thể tê dại. Richard chẳng hề dừng lại, anh ấy di chuyển tay nhanh hơn trước khiến Christoph thở dốc, run rẩy nấc lên từng tiếng.
“Đừng để ai chạm vào em.”
Tiếng rên rỉ hóa thành tiếng khóc thoát ra khỏi cổ họng dù đã bị kiềm chế.
Richard khẽ thì thầm: “Đừng gần gũi với ai. Cũng đừng tỏ ra thân thiện với bất cứ ai. Chỉ mỗi tôi thôi, em chỉ cần nhìn mỗi tôi thôi.”
Giọng nói trầm thấp, thô ráp như chính đôi bàn tay Richard. Richard kéo khóa quần, lôi thứ to lớn đang ngẩng cao đầu ra rồi áp vào phần thân dưới Christoph và tiếp tục di chuyển tay.
Không lâu sau, vật nam tính sưng tấy dữ dội bắn ra dòng tinh nóng hổi, xen lẫn tiếng gầm gừ ướt át.
Căn phòng dần yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề trong hơi nóng giao hòa.
Giọt nước mắt lăn dài trên má Christoph từ lúc nào. Cậu ôm chặt cổ Richard, vừa thở hổn hển vừa bật khóc.
“Hức, hưm, aa…”
Những tiếng rên bị kiềm chế chứa đựng sự bất mãn lẫn uất ức.
Richard chuyển động nhẹ nhàng hơn. Anh ấy cúi đầu nhìn Christoph đang bám chặt vào cổ mình, nói.
“Đừng khóc, Christoph.”
“…”
“Em đừng khóc.”
“Tôi không… không quan tâm đến ai khác ngoài anh cả.”
Từng câu chữ thoát ra khỏi đôi môi đang run rẩy, cậu khe khẽ thút thít như một đứa trẻ. Thấy Christoph như vậy, ánh nhìn từ Richard bỗng trở nên nồng đượm hơn.
“Ừ, tôi biết.”
Richard ôm lấy Christoph, sau đó lặng lẽ thở dài. Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu rồi ôm chặt lấy cậu.
“Đừng khóc… Tôi sai rồi.”
“Tôi, bọn họ, anh…”
Mặc dù chỉ nói được từng từ ngắt quãng, không thành câu, nhưng Richard vẫn vỗ về lưng Christoph, đáp: “Được rồi.”
Trong khoảng thời gian được ôm chặt và nhẹ nhàng vuốt ve lưng, những cơn run rẩy của Christoph bắt đầu dừng lại. Sau một lúc, Christoph lẩm bẩm bằng chất giọng khàn đặc.
“Tên ngốc. Sao anh lại không hiểu.”
Richard nhẹ nhàng hôn lên tai Christoph, thấp giọng tỉ tê: “Tôi hiểu.”
“Dù biết là vậy nhưng đôi khi tôi vẫn không cách nào yên lòng nổi… Đó không phải lỗi của em mà là vấn đề xuất phát từ chính bản thân tôi. Ngay từ đầu, tôi đã biết mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.”
Nụ cười chua chát chạm vào tai Christoph.
Ngay từ đầu, từ khi có được Christoph. Richard biết cậu đã thuộc về mình. Dẫu là thế nhưng cậu vẫn quý giá vô cùng, đến mức khiến mọi người xung quanh thèm khát và ghen tị. Để rồi chính điều đó đã hình thành nên nỗi sợ rằng một ngày nào đó mình có thể đánh mất cậu hoặc bị cướp đi.
“Đó là gánh nặng mà tôi sẽ mang theo suốt đời… Nếu có thể, tôi không bao giờ muốn nói cho em biết.”
Richard cười nhạt: “Em sẽ chán ghét tôi nếu biết tôi tham lam đến mức nào.”
Tiếng cười nhanh chóng biến mất, để lại khoảng lặng trong căn phòng rộng rãi. Richard cẩn thận vuốt ve Christoph, như thứ gì đó rất trân quý.
“… Ngốc quá.”
Christoph nói nhỏ. Thay vì trả lời, Richard chỉ cười nhẹ rồi hôn Christoph. Đôi môi ướt át khẽ thì thầm: ‘Không còn cách nào khác.’
“Em không cần lấy lại quyển sách đó.”
“Tôi sẽ lấy lại nó.”
Nghe Richard nói vậy, Christoph lập tức lắc đầu. Richard nhướn mày.
“Không cần lấy lại đâu. Cứ cho là được, không nhất thiết phải đến nhà Riegrow.”
“Không, tôi sẽ.”
Christoph ương ngạnh lắc đầu thêm lần nữa, mặc cho Richard im lặng nhìn cậu.
Nếp nhăn mờ nhạt bắt đầu xuất hiện giữa hai đầu chân mày.
“Tôi không muốn… Không muốn em gặp người đó chỉ vì một quyển sách.”
Christoph bối rối trước sự cứng rắn của Richard. Cậu nhìn Richard một lúc, dường như đang do dự, sau đó bướng bỉnh lắc đầu.
“Không, tôi sẽ lấy lại nó. Đấy là chuyện tôi muốn làm.”
“Ngay cả khi chuyện đó đi ngược lại với ý muốn của tôi sao?”
Christoph im lặng. Ánh mắt bối rối dán vào cổ Richard, nhưng chẳng hề nói câu ‘Vậy tôi sẽ không đi’.
“Chỉ lấy sách thôi mà, đừng buồn nữa nhé. Sẽ nhanh thôi.”
“Sẽ nhanh thôi… Được rồi, vậy hãy làm thế này đi.”
Richard nhìn xuống Christoph đang gật đầu trong trạng thái mơ hồ. Anh ấy mỉm cười trước ánh nhìn đầy tò mò của Christoph.
*
Lúc Christoph đến, Jeong Taeui đang ngồi chạm khắc gỗ trước một cái bàn gỗ trong sân.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, quang đãng và không có gió, nhưng dù sao cũng đang là mùa Đông, Christoph cau mày khi thấy Jeong Taeui vừa chạm khắc gỗ vừa ngồi vắt chân trên ghế dài ngoài trời.
“Anh đang làm gì thế?”
Jeong Taeui đang tập trung khắc gỗ một cách cẩn thận, nghe vậy mới ngẩng đầu lên.
“Đến rồi hả? Tôi đang làm YUT.”
“YUT? Là gì vậy?”
“À, đây là một trò chơi trong dịp Tết truyền thống ở Hàn Quốc. Giống như chơi cờ ấy. Tôi định chơi với bọn trẻ hàng xóm vào chiều nay.”
Nhìn không được đẹp lắm, mình có nên làm tiếp nữa không ta…
Jeong Taeui nhìn hai cặp YUT méo mó không cách nào tròn trịa nổi và nghĩ thầm trong bụng. Cuối cùng, tôi đặt que gỗ và dao xuống, quyết định tạm dừng công việc.
Tôi thường chơi cùng đám trẻ trong xóm mỗi lúc rảnh rỗi. Bọn trẻ ở bất kỳ quốc gia nào cũng giống nhau, rất dễ hào hứng cho dù có ném đại cho chúng quả bóng hay que gỗ. Vì tôi ở lại Berlin đến hết mùa Đông này nên thường xuyên chơi đùa với bọn trẻ.
Có điều, hôm thứ Bảy tuần trước, vì mải nói chuyện với Christoph nên tôi không thể chơi với chúng, khiến bọn trẻ càu nhàu tới mức nhứt cả đầu. Nhưng ngoài chuyện đó ra, việc chơi với bọn trẻ rất thú vị.
Giờ nghĩ lại, đám trẻ đơn phương lên kế hoạch phải chơi cùng nhau vào Thứ Bảy, mà lần này tôi cũng có hẹn với Christoph.
Chẳng biết nên làm sao nữa…
Jeong Taeui vừa phủi vụn gỗ trên đầu gối, vừa ngẩng đầu lên nhìn Christoph.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Christoph bất ngờ gọi đến lúc sáng sớm. Jeong Taeui nhận vội cuộc gọi khi trời còn chưa hửng sáng, với nội dung rất đơn giản.
Tôi muốn lấy lại quyển sách đã tặng hôm trước.
Lát nữa sẽ đến lấy.
‘Hả?’
Jeong Taeui ngớ người trước cuộc gọi từ Christoph, tôi bàng hoàng hỏi lại nhưng cậu chỉ nói thế rồi cúp máy.
Tôi tự hỏi không biết chuyện gì xảy ra vào ngày đầu tuần nữa, sau đó tôi cố gọi lại nhưng không ai bắt máy. Thêm nữa, tôi lo có chuyện gì đó không ổn, vì giọng của Christoph rất khàn. Tuy nhiên, Christoph nói sẽ đến nên tôi quyết định sẽ hỏi thêm khi gặp và nhanh chóng thông báo cho Kyle.
Kyle, người đang vui vẻ lau bụi trên kệ sách trong phòng đã rất suy sụp khi nghe tin này, anh ấy buồn rầu, hét ầm lên: ‘Làm gì có chuyện trả lại sách!’
Nhưng Christoph đã nói vậy nên chẳng thể làm gì khác.
Không biết tại sao, Jeong Taeui luôn cảm thấy lo lắng sau cuộc gọi giữa Ilay và Richard từ cuối tuần trước, nhưng có lẽ đây là một tín hiệu tốt.