3. All is well that ends well
037
Jeong Taeui đang nằm thư giãn dưới tán ô trên bãi biển, vừa xem bóng đá vừa uống bia thì đột nhiên Alain xuất hiện. Tóm lại, đó là lúc Jeong Taeui đang tận hưởng thiên đường thì Alain xuất hiện, đem đến một cảm giác tồi tệ như dưới tận cùng địa ngục.
Thấy Alain xuất hiện trước mặt mình với nụ cười thường trực trên môi, Jeong Taeui liền đánh hơi được mùi gì đó không ổn. Thế nên, lúc Alain cất giọng: “Chào nhé, Taei.”, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Jeong Taeui thờ ơ đáp: “Chào.”
Tôi đứng dậy khỏi ghế, sau đó bị Alain chặn lại. Jeong Taeui im lặng một lúc, thầm từ bỏ ý định bỏ chạy ban đầu.
“Ilay không có ở đây. Anh ấy đi làm rồi.”
“À, tôi biết. Tôi đến để gặp cậu mà, Taei.”
Hình như có mùi nguy hiểm phảng phất đâu đây. Jeong Taeui liền cố gắng rời khỏi đó.
Hiện tại, tôi đang có khoảng thời gian thư giãn quý giá. Sau nhiều tháng sống ở Bắc Âu đầy lạnh lẽo và u ám, bỗng một ngày nọ, Ilay có việc cần giải quyết và kéo tôi đến Miền nam nước Pháp cách nay chưa đầy một tuần. Anh bỏ tôi lại một mình ở một khu nghỉ dưỡng cạnh bãi biển xinh đẹp và hứa rằng sẽ quay lại sau mười ngày. Lúc ấy, tôi rất vui mừng bởi đây là khoảng thời gian hiếm hoi được ở một mình, vì vậy, tôi đã cố gắng tận hưởng từng phút giây quý giá này bằng cả sinh mạng.
“Taei, giúp tôi với.”
Jeong Taeui đang suy nghĩ cách từ chối khéo vì sợ Alain sẽ thốt ra những lời kỳ lạ, thì Alain lập tức nói thẳng. Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt bối rối.
“Không.”
Có lẽ đây là cách từ chối tốt nhất.
“Không, cậu phải giúp tôi.”
Alain vẫn giữ nguyên nụ cười đó. Dự cảm xấu trong tôi càng lúc càng rõ ràng hơn. Không, tôi không muốn. Tôi đã quyết tâm giữ vững sự bình yên của riêng mình. Dù Alain có nói gì, tôi cũng chẳng muốn nghe. Với quyết tâm cháy bỏng như thế, Jeong Taeui cương quyết đáp lại.
“Tại sao tôi phải làm thế?”
Alain mỉm cười đầy ẩn ý: “Vì tôi, vì cậu và vì Rick.”
Alain chỉ tay vào mình, sau đó chỉ tay vào Jeong Taeui và nhún vai khi nhắc đến Rick. Tôi khựng lại, nếu nói tôi không bất ngờ là nói dối, nhưng đấy là cái tên mà tôi gần như không nghĩ đến, chính điều đó khiến tôi có cảm giác rằng mình không thể từ chối yêu cầu của Alain.
“Sao lại liên quan đến anh ta?”
“Vì công việc mà Rick đang làm bây giờ cũng chính là công việc của tôi.”
Alain cười tươi đến mức đáng ghét, anh ta vỗ nhẹ vào vai Jeong Taeui, người đang cau mày nghi ngờ.
“Anh bạn à, chỉ ba ngày thôi. Mọi thứ sẽ kết thúc sau ba ngày.”
“…”
Ba ngày, trùng với khoảng thời gian Ilay quay lại. Có nghĩa là, thời gian Jeong Taeui được tự do tận hưởng cũng kết thúc vào hôm nay.
“Công việc gì vậy… Không, Ilay có biết anh đến đây tìm tôi không?”
Jeong Taeui suýt hỏi công việc cần giúp đỡ là gì, nhưng đã dừng lại kịp lúc vì biết rằng sau khi nghe xong, tôi sẽ không cách nào từ chối lời đề nghị đó nữa. Dù cảm giác đáng ngại đang dần chắc chắn hơn, tôi vẫn phải miệt mài tìm cách thoát khỏi tình huống hiện tại.
“Hmm, có lẽ chăng?”
Alain nghiêng đầu, Jeong Taeui nhận ra có thể ngay cả Ilay cũng không biết. Đây chính là cơ hội cuối cùng để tôi từ chối.
Jeong Taeui đứng dậy, bước nhanh về phía khách sạn, bỏ lại Alain phía sau. Alain lập tức đuổi theo như đã lường trước được chuyện này.
“Chắc chắn Rick sẽ gặp rắc rối nếu cậu không giúp. Tất cả là do Rick đã giết tên kia.”
“Tên đó giết người nhiều lần rồi, có gì mới lạ đâu. Công việc của các người thì tự lo liệu đi.”
Nếu dính dáng đến công việc của bọn họ, chẳng khác nào trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết cả. Tôi không muốn tham gia, bèn tiếp tục bước đi mà không quay đầu nhìn lại.
Nhưng…
“Cũng là vì Jeong Jaei nữa.”
Alain bất nhờ nhắc đến cái tên đó, Jeong Taeui lập tức cau mày, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng… Rõ là điềm xấu.
“Anh ấy thì sao! Hãy để những người đang sống yên ổn được yên đi!”
Jeong Teaui trừng mắt nhìn Alain, Alain gật đầu.
“À, tất nhiên. Nếu cậu giúp tôi thì không có vấn đề gì xảy ra với Jeong Jaei cả.”
“Nếu tôi không giúp thì sao?”
“Cũng chẳng sao.”
Chuyện quái gì đang xảy ra đây…
Jeong Taeui lạnh nhạt nhìn Alain rồi bước về phía khách sạn. Khách sạn đã xuất hiện trong tầm mắt. Có điều, những bước đi của tôi lại chậm dần.
Tôi muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng Jeong Taeui biết rõ một khi hỏi thì sẽ không còn đường lui. Tôi hiểu quá rõ, trong thế giới này, làm gì có chuyện hỏi ‘Chuyện gì xảy ra thế? Tôi từ chối.’ được.
“Không ai có thể làm hại anh ta dưới sự bảo vệ của Al Saud, tuy ít nhất sẽ bị các cơ quan an ninh và chính phủ coi là đối tượng nghi ngờ. Dù sao, Jeong Jaei đã là đối tượng mà các quốc gia nhắm đến sẵn, mà tốt nhất là không nên trở thành đối tượng bị nghi ngờ nhiều hơn, đúng không nào?”
Cuối cùng, Jeong Taeui dừng bước, Alain, người đang vui vẻ đi bên cạnh, cũng dừng lại. Jeong Taeui nhăn nhó nhìn Alain, sau đó thở dài rồi hỏi bằng giọng điệu u sầu.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
*
Nghe nói người đó là chuyên gia giải mã thiên tài. Trong suốt nhiều thập kỷ, gã đã giải mã thành công một trong những mật mã quân sự từ Thế chiến II khi còn rất trẻ. Kể từ đó, gã còn giải mã được một số mật mã quan trọng không ai giải được và trở thành nhân vật trọng yếu hàng đầu trong ngành.
Vì thế, gã phải đối mặt với nhiều mối đe dọa cộng với hàng loạt tình huống nguy hiểm. Sau khi nổi tiếng, gã bắt đầu hoạt động một cách bí mật, rất ít người biết đến sự tồn tại của gã.
Người đàn ông đó hiện đang nằm trước mặt Jeong Taeui. Nhưng không phải người sống, là một xác chết.
“Shima Chinwei. Ba mươi tuổi, sinh ra tại Thượng Hải, Trung Quốc. Gia đình gồm bố mẹ và một em trai, nhưng đã cắt đứt liên lạc với gia đình trước khi trưởng thành.”
Jeong Taeui vừa nghe Alain nói vừa lén nhìn thi thể người đàn ông trần truồng trước mặt. Tôi không muốn nhìn thẳng vào cơ thể trần truồng này, huống chi bộ phận sinh dục của thi thể còn dính đầy thứ chất lỏng trắng đục, nhớp nháp.
Điều tồi tệ hơn chính là có thêm một xác chết bên cạnh. Đó là một phụ nữ đã chết, nhưng còn kinh khủng hơn. Cơ thể cô ấy đầy vết thương, bị đánh đập và có dấu vết bị siết cổ. Vùng kín thì ướt đẫm, trên người có nhiều vết bầm tím cộng với vết roi.
Cuối cùng, điều tồi tệ nhất nhất, người mang vẻ mặt lạnh lùng ngồi đối diện với hai thi thể.
Ilay.
“Cậu nói tìm được người phù hợp, thì ra là Taei à?”
Ilay nhếch miệng cười khẩy, lạnh lùng nhìn Alain. Alain hơi nao núng, sau đó lại thản nhiên nhún vai như không còn cách nào khác.
“Làm gì có ai phù hợp hơn nữa chứ? Một người châu Á có gương mặt bình thường, cao khoảng 180 cm, nặng 70 kg và quan trọng nhất là nhanh nhẹn, nhạy bén. Khả năng tự vệ lại tốt. Còn ai phù hợp hơn sao? Nếu cậu có cách nào tốt hơn thì cứ việc nói.”
Alain hỏi ngược lại, Ilay im lặng nhìn Jeong Taeui bằng ánh mắt lạnh nhạt. Jeong Taeui đứng thẳng người đối mặt với Ilay, tôi cảm thấy như mình vừa bị lôi đến hang ổ của mấy tên cướp vậy.
Nơi Alain dẫn Jeong Taeui đến không phải là hang ổ của bọn cướp, mà là một căn biệt thự quá đỗi sang trọng. Ban nãy còn lo lắng sẽ bị đưa vào lò mổ, mà giờ đây, khi thấy căn biệt thự sang trọng với sân vườn rộng lớn thế này khiến tôi yên tâm phần nào. Tuy nhiên, vừa bước vào ngôi nhà tuyệt đẹp, tôi ngay lập tức bị đưa xuống tầng hầm, vào một căn phòng được cách âm, chưa bao giờ tôi tưởng tượng nổi cảnh tượng trước mắt…