Hidden track 02
Sáng sớm nay, Hans rất ngạc nhiên khi thấy Richard lặng lẽ ngồi trước bàn làm việc. Phòng ngủ thì trống rỗng, Christoph lại không thấy xuất hiện vào buổi sáng khiến anh ta nghĩ cậu đã về ngay trong đêm. Rồi sau đó, Hans cảm thấy kinh ngạc khi biết Christoph cưỡi ngựa trong tiết trời giá rét như thế này.
Thay vì chặn xe như thế, Richard buộc Christoph lại bằng dây xích có phải tốt hơn không?
Hans lẩm bẩm một mình, đột nhiên Richard mở miệng hỏi:
“Christoph có đến tầng hầm Seoik không?”
“Hả? Ừm, tôi không biết. Có khả năng. Chẳng có ai đi dạo hay ra ngoài dưới thời tiết này đâu, chắc anh ấy sẽ đến đó đọc sách. Thỉnh thoảng trò chuyện với mọi người.”
Richard cáu kỉnh gật đầu.
“Hai người cãi nhau ư?”
Khi vừa vào Donik và lên cầu thang, Hans không kìm được sự tò mò. Richard nhướng mày hỏi lại.
“Cãi nhau?”
“Christoph và tôi bất đồng quan điểm nên chúng tôi chỉ đang cố gắng điều chỉnh mà thôi.”
Thái độ của Richard với hai từ cãi vã khá nhẹ nhàng. Hans mím môi, nói thêm.
“Đừng quá khắt khe. Christoph cũng đang nổ lực theo cách riêng của mình mà.”
“Chà, cậu nghĩ tôi quá khắt khe ư?”
“Không, không hẳn… Ừm, có một chút.”
Sau vài năm làm việc, Hans đủ thân thiết để nói thẳng như thế. Mặc dù không thể phủ nhận Richard là một người đáng tin cậy, tốt bụng và ân cần với mọi người, nhưng từ rất lâu trước đây, Hans đã nhận ra con người anh ấy hoàn toàn không phải vậy. Thậm chí, có thể anh ấy còn bí ẩn và mưu mô hơn so với vẻ bề ngoài nhiều…
Christoph thì mang vẻ ngoài lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng thật ra bên trong lại trái ngược…
Chậc, có khi là vật hợp theo loài cả thôi.
Hans chua xót đứng về phía người anh họ Christoph không còn máu lạnh và tàn nhẫn như trước nữa.
“Kẻ kêu ngạo và độc tài đó đang cố gắng rất nhiều. Ít nhất, anh ấy đã cố gắng hòa nhập với mọi người.”
Thiết nghĩ, sự thay đổi này là do Richard đã kế nhiệm Tarten, Christoph đang nỗ lực để không gây xung đột trong đế chế do chính Richard dẫn dắt.
“Ồ, đúng vậy, so với trước đây, em ấy của hiện tại hòa nhập tốt hơn nhiều. Còn đang tập cười nữa.”
“Đúng rồi, tập cười! Mọi người có phản ứng tốt đều là vì nụ cười đó đấy…”
Hans khựng lại giữa chừng, anh ta thoáng cảm thấy Ricahrd có vẻ không hài lòng với sự thay đổi của Christoph.
“Anh không thích sao?”
Ricahrd nhăn nhó mỉm cười, đáp.
“Sao lại không thích được? Tôi không hề nghĩ như vậy.”
“…”
Rõ ràng là không thích.
Hans có rất nhiều suy nghĩ lẫn nhiều điều muốn nói trong đầu, cuối cùng, Hans quyết định im lặng, bước theo sau Richard. Phòng làm việc đã xuất hiện trong tầm mắt và mớ công việc chất đống trong phòng sẽ xua tan hết những suy nghĩ vớ vẩn đó.
Tuy nhiên, Richard đang đi trước vài bước, đột nhiên lên tiếng
“Không, Hans. Tôi nghĩ đó là chuyện tốt. Nói thật thì, cảm giác không dễ chịu lắm, làm gì có ai cảm thấy thoải mái khi cứ có vài con ruồi bay quanh thức ăn của mình chứ? Tuy nhiên, việc Christoph hòa nhập với mọi người theo cách riêng của mình không hẳn là chuyện xấu. Đó là chuyện tốt. Lý trí của tôi nghĩ như vậy.”
Câu nói, nếu không có lý trí, có lẽ Christoph sẽ bị nhốt ở đâu đó như lời bông đùa nhưng dường như cũng không hoàn toàn là nói đùa… Hans nhìn chằm chằm vào Richard, nhưng chẳng thể nào nhìn thấu được suy nghĩ của anh ấy. Có thể đây không phải nói đùa, cũng có thể chỉ là là nói vui mà thôi.
“Thà cười còn hơn khóc mà, đúng không?”
Hans hỏi, Richard gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy. Đôi khi gương mặt buồn cũng hấp dẫn không kém gì gương mặt tươi cười, nhưng họ sẽ không bao giờ được nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc nức nở của Christoph, vậy nên, tôi quyết định chia sẻ cho mọi người nụ cười ấy.”
Hans chầm chậm lắc đầu, đoạn kí ức liên quan đến những giọt nước mắt ấy dần hiện lên trong tâm trí. Hans nhớ, vào buổi sáng nọ, lúc anh ta tìm đến phòng Richard và nghe được những âm thanh nồng nhiệt phát ra từ phòng ngủ. Trong khoảnh khắc đứng chờ ngoài cửa ngắn ngủi đó, Hans nghe thấy giọng nói khàn khàn của Richard: ‘Chris, Chris, đừng khóc nữa nhé. Em càng khóc càng làm tôi thấy hưng phấn hơn, như thế này… Ôi trời, nếu cứ khóc như vậy thì khó xử lắm. Em có biết tiếng khóc của em dụ hoặc tôi đến mức nào không?’
Tiếng khóc nức nở đó quyến rũ đến đáng sợ, khiến Hans suýt vấp ngã trước cửa, dù Christoph có làm gì thì vẫn đẹp một cách kỳ lạ… Nhưng thôi, Hans không muốn tưởng tượng. Cũng chẳng dám tưởng tượng thêm nữa.
Hans lắc đầu, muốn xua tan đoạn ký ức đó đi.
“Chính xác, Christoph nên cười nhiều hơn. Cười là tốt nhất, phải không nào?”
Hans gật đầu thật mạnh, nhanh chóng đồng tình với ý kiến của Richard. Thật không may, Richard nở nụ cười nhạt.
“Có thể chia sẻ, nhưng không có nghĩa là tôi muốn, Hans.”
“…”
Hans lại thầm nghĩ mình có nên nổi điên và xông vào lắc mạnh hai vai Richard hay không, đúng lúc này, họ đã đến trước cửa phòng làm việc và mớ công việc đang chờ nuốt chửng họ bên trong.
Hiện tại là thời gian làm việc. Nghĩa là, đến lúc anh ấy bắt đầu làm việc rồi. Đêm qua, đột nhiên có chuyện xảy ra ở chi nhánh Nam Mỹ khiến mọi thứ trở nên thật hỗn loạn. Đối với những người làm trong ngành thông tin thì không bao giờ biết được khi nào có công việc ập đến, nếu có chuyện xảy ra, dù đang nằm trên bãi biển cách đó hàng nghìn kilomet cũng bị lôi dậy cho bằng được. Thật sự là lực bất tòng tâm.
Chiều hôm qua vẫn còn nhàn nhã rảnh rỗi, vậy mà… Hans thở dài, bước vào phòng, bắt đầu mở máy tính, cởi áo khoác và ngồi xuống. Richard cũng làm điều tương tự.
Anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt tiều tụy. Do bị thiếu ngủ trong thời gian dài, vả lại còn thức cả đêm canh chừng Christoph nên thấy mệt là lẽ đương nhiên.
Hans đề nghị: “Richard, anh có muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút không? Tôi có thể giải quyết chuyện này một mình.”
Richard ngắm nhìn những bông tuyết đang phiêu diêu ngoài cửa sổ, lắc đầu đáp: “Không cần, tôi không sao.”
Richard lập tức mở tài liệu lên và tập trung nhìn vào máy tính.
Hans thương xót, lắc đầu cảm thán.
“Trông anh không được khỏe cho lắm.”
“Vậy à. Thế thì càng tốt.”
Hans nhìn Richard bằng nét mặt viết dấu chấm hỏi to đùng, tự hỏi mình đã nói sai hay anh ấy nghe nhầm, anh ta nói lại lần nữa.
“Trông anh không được khỏe cho lắm.”
“Càng tệ càng tốt.”
Richard bình tĩnh nói, vừa nói vừa di chuyển chuột.
“Có như vậy, Christoph mới không dễ dàng quay lưng rời đi.”
Hans nhăn nhó. Anh ta nhìn Richard và thì thầm: “À, thì ra…”
Sau đó, Hans im lặng, bắt đầu chú tâm vào công việc của mình.
Richard là kiểu người không bao giờ giao việc của mình cho người khác hay trì hoãn công việc, dù có khuyên cũng biết trước anh ấy sẽ từ chối.
Hans thầm nghĩ những lời đó không hẳn chỉ là lời nói suông. Bây giờ thì tốt rồi. Hans quyết định tiếp tục công việc dù Richard và Christoph có cãi vã lớn đến mức nào đu nữa.
Hans đặt một số hồ sơ quan trọng lên bàn rồi bắt đầu xem lần lượt. Đột nhiên…
“Tuyệt vọng quá.”
Giọng nói nhỏ xíu truyền vào tai trong lúc Hans đang tập trung làm việc. Hans ngẩng đầu lên, hỏi lại: “Sao ạ? Anh nói gì thế?”
Richard nhìn Hans bằng vẻ ngạc nhiên như thể không biết mình đã nói gì. Sau đó, Hans lắc đầu và nói: “À… Không, chắc tôi nghe nhầm.
Đúng là anh ta đã nghe thấy gì đó mà, sau một lúc suy ngẫm, Hans lắc đầu, quyết định không quan tâm nữa.
Richard lại nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, sau đó quay lại làm việc, Hans cũng nhanh chóng cầm bút, tiếp tục xem xét tài liệu.