060
1.
Những dấu đó hiệu đã xuất hiện từ vài tháng trước. Không, nghĩ kỹ lại thì, có khi còn phải truy ngược lại nhiều năm trước, từ cái ngày anh ấy bị giam chân trên hòn đảo chết tiệt bên bờ Đông châu Phi.
Dù Jeong Taeui có cố tình ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với thực tại. Trong hình hài anh trai mình.
Hôm đó, trong lúc đang dọn dẹp đám cỏ mọc um tùm sau vườn, một công việc vất vả dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Peter, Jeong Taeui đã bất ngờ đón một vị khách không mời mà tới. Vị khách không ai xa lạ mà chính là anh trai tôi, một người lẽ ra nên ở vùng đất nóng như thiêu đốt kia.
‘Anh Jaeui?’
Jeong Taeui chớp mắt đầy ngỡ ngàng. Tôi đưa tay lau mồ hôi trên sống mũi, rồi ngoảnh lại nhìn người vừa xuất hiện.
Đi ngay sau Kyle, người đang tủm tỉm cười dẫn đường, Jeong Jaeeui mở lời:
‘Quả là một căn nhà mang nét đẹp cổ kính.’
Anh ấy quay sang và gọi tên tôi: ‘Taeui à.’
Jeong Taeui ném lưỡi hái xuống đất, vội vàng bước đến gần anh trai. Khi cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm nhẹ thay cho lời chào, tôi mới thực sự tin rằng anh ấy đang đứng ở đây.
‘Sao anh đến đây bất ngờ vậy?’
‘À… chỉ là…’
Dường như có chuyện gì đó.
Cách anh Jeong Jaeui trả lời có chút kỳ lạ.
Cái âm thanh nửa vời ‘À…’ ở đầu câu nghe có vẻ chẳng có gì, nhưng mang lại cảm giác khác biệt so với cách nói chuyện thường ngày. Jeong Jaeui vốn là người suy nghĩ cẩn thận trước khi nói hoặc dù có chậm rãi đi chăng nữa thì cũng hiếm khi trả lời ngập ngừng.
Jeong Jaeui dường như cũng nhận ra ánh mắt khó hiểu của Jeong Taeui. Trong thoáng chốc, trên gương mặt vô cảm của anh ấy hiện ra một biểu cảm khó hiểu.
Jeong Taeui nhìn sang Kyle đầy thắc mắc, còn Kyle thì chỉ nhướn mày, tỏ vẻ thích thú:
‘Chuyện là thế này. Cách đây khoảng vài tiếng, cậu Jeong Jaei bất ngờ gọi cho anh, nói rằng cậu ấy vừa hạ cánh xuống sân bay Tegel và hỏi xem liệu có thể ở lại nhà vài ngày hay không. Tất nhiên là anh rất sẵn lòng mời cậu ấy đến đây. Anh cố tình không báo trước để tạo bất ngờ cho em đấy. Sao nào, ngạc nhiên không?’
‘Vâng, thì cũng…’
Jeong Taeui lẩm bẩm, gãi đầu.
Nếu Kyle đột ngột nhận được cuộc gọi khoảng vài tiếng trước thì ắt hẳn chính anh ấy cũng cảm thấy bất ngờ lắm.
Trong khi đó, phía sau Kyle, người đã tạm gác công việc để vội chạy ra ngoài đón khách quý, James đang đứng ở lối vào sân sau, tay ôm chặt cặp tài liệu và nhìn chằm chằm về phía này bằng ánh mắt lạnh lùng. Tôi giả vờ như không thấy gì, nhanh chóng xoay người rời đi.
‘Vào nhà trước đã, anh. Em sẽ dẫn anh đến phòng dành cho khách. Kyle, anh cũng nên thay quần áo rồi lo nốt chuyện còn dang dở với James đi.’
Jeong Taeui gần như đẩy anh trai vào trong nhà, vừa đi vừa thầm nghĩ: chắc James phải tu mấy kiếp mới có được sự kiên nhẫn như vậy.
Nhưng những suy nghĩ đó nhanh chóng biến mất khi Jeong Taeui dẫn Jeong Jaeui đến phòng dành cho khách.
Jeong Jaeui vẫn điềm tĩnh quan sát xung quanh bằng vẻ mặt vô cảm như mọi khi. Bây giờ nhìn kỹ lại, tôi mới nhận ra anh ấy không mang theo bất kỳ hành lý gì. Có vẻ như mọi đồ đạc của anh ấy đều gói gọn trong túi áo khoác, chỉ có mép hộ chiếu hơi lộ ra ngoài.
Mặc dù anh ấy vốn không thích mang theo nhiều đồ đạc, nhưng dáng vẻ này, cứ như bị đuổi đi mà chưa kịp thu xếp gì cả…
‘Anh bị đuổi khỏi đó à?’
Sau khi mang một, hai bộ quần áo cho anh trai thay, Jeong Taeui bước ra ban công, thuận miệng hỏi Jeong Jaeui, người đang ung dung tựa lưng trên ghế gỗ.
Jeong Jaeui lắc đầu: ‘Không có.’
Tôi gật gù: ‘Cũng phải.’
Vị quyền lực khét tiếng ở Trung Đông, người đã ký hợp đồng với anh Jeong Jaeui và dốc sức lôi anh ấy về dưới trướng, sau nhiều năm trời mới đưa được anh ấy đến Riyadh, làm gì có chuyện đuổi đi dễ dàng như vậy được.
‘Có chuyện gì xảy ra vậy ạ, anh thậm chí còn không thèm liên lạc trước với em? Anh đang nghỉ phép à?’
‘Ừ. Chắc là đang ‘nghỉ phép’ đấy.’
‘Sao lại ‘chắc là’ hả anh?’
‘Anh đã xin nghỉ vài ngày nhưng chưa nhận được phản hồi.’
‘Hả?’
‘Không sao đâu, có lẽ sẽ ổn thôi. Vì họ cũng đâu có nói là không được nghỉ.’
Jeong Jaeui thản nhiên phẩy tay. Nhưng chính vẻ mặt điềm nhiên ấy lại khiến tôi càng lo lắng hơn.
Dù anh ấy có chút khó đoán, nhưng đột ngột xuất hiện mà không báo trước như thế này không phải phong cách của Jeong Jaeui.
‘Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?’
‘À… cũng không có gì…’
Lại nữa. Tiếng ‘À…’ mơ hồ đó.
Jeong Taeui khẽ nhíu mày, gãi đầu nhìn anh ấy, nhưng mọi thứ chỉ dừng lại trong suy nghĩ với một tiếng thở dài.
Nếu cần nói, anh ấy sẽ nói, còn không, cũng chẳng ai ép được. Anh ấy vẫn luôn như vậy, một khi có chuyện cần suy nghĩ, anh ấy sẽ tự mình nghiền ngẫm và đưa ra kết luận tốt nhất.
Trước khi chính anh tự sắp xếp được suy nghĩ của mình, việc cố moi chuyện chỉ là vô ích.
Vậy nên, thay vì mất công dò hỏi, tôi quyết định tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi này bên anh trai, người anh đã lâu không gặp. Huống hồ…
‘Cậu Jeong Jaei? Cái giả thuyết về Pablo Fibrot mà cậu nói lúc nãy ấy, tôi vừa tra lại rồi. Cậu nói đúng! Ấn bản năm 1879 thật sự đã sửa lại cách lập luận so với phiên bản đầu tiên. Hẳn là sau này ông ta mới nhận ra lỗi logic trong lần xuất bản đầu.’
Giọng Kyle vang lên đầy vui vẻ, anh ấy bước vào phòng, cẩn thận mở một cuốn sách đã sờn rách. Có vẻ như tôi sẽ phải nhường anh trai mình cho Kyle một lúc rồi.
Nhưng như vậy thì đã sao.
Trong tình huống này, điều tôi có thể làm là trân trọng cuộc gặp gỡ này và tận hưởng từng giây phút bên cạnh anh trai mình. Dù gì thì, trên đời này, không ai xa lạ với khái niệm ‘lo lắng’ hơn Jeong Jaeui cả. Thà lo trời sập còn hơn là lo lắng cho ông hoàng may mắn.
Nhìn vào thời điểm anh ấy xuất hiện là biết.
Vừa hay, sáng sớm hôm nay, Ilay, người đã từng nửa đùa nửa thật nói muốn lấy mạng anh ấy, đã nhận một nhiệm vụ và rời Berlin trong vài ngày. Một sự trùng hợp hoàn hảo. Không khó để tưởng tượng viễn cảnh sau này, ngày Ilay trở về vừa đúng ngày anh ấy rời đi.
Jeong Taeui thầm cảm ơn vận may vì đã giúp tránh được cảnh hai người họ chạm mặt nhau, nhờ vậy mà tôi mới có thể an tâm tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi bên người thân.
Đã bao lâu rồi hai anh em tôi mới có thể cùng nhau thư thả dưới một mái nhà như thế này?
Dù cho Kyle cứ cách một lúc lại ôm theo mấy quyển sách cổ đến thảo luận với anh trai khiến ánh mắt sắc lẻm của James thỉnh thoảng lia sang tôi, hay Ilay, người gọi điện vào đêm muộn, đã trầm mặc vài giây khi nghe tin anh trai tôi đang ở lại nhà. Mặc dù hai anh em tôi không dành nhiều thời gian trò chuyện mà chỉ lặng lẽ ở cùng một không gian, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng đến tôi là mấy. Tôi vẫn cảm thấy rất vui.
Vào một đêm bình yên sau đó vài ngày, Jeong Taeui tựa lưng vào ghế, nhấm nháp lon bia mát lạnh trong khi lắng nghe tiếng côn trùng rả rích, anh trai ngồi bên cạnh vẫn trầm tư như cũ. Với tôi, khoảnh khắc này là vô cùng đáng quý.
‘Taeui à.’
Lâu lắm rồi anh trai mới chủ động gọi tôi. Lúc đó, Jeong Taeui đang lim dim tận hưởng sự thư thái, lười biếng đáp lại.
‘Vâng…’
‘Em thấy sao, cuộc sống có người yêu tốt hơn hay sống một mình tốt hơn?’
Giọng nói điềm tĩnh ấy vang lên lần nữa, nhưng lần này, nó xua tan bầu không khí yên bình, khiến Jeong Taeui ngay lập tức tỉnh táo.
‘Hả? Sao ạ?’
‘Điều đó còn tùy vào hoàn cảnh, nhưng nhìn chung thì có người yêu vẫn tốt hơn.’
Jeong Taeui nhíu mày, quay sang nhìn anh trai bằng ánh mắt khó hiểu. Anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến chủ đề này.
Jeong Jaeui lại tiếp tục hỏi bằng vẻ mặt nghiêm túc.
‘Nếu đó là người em yêu thích hơn những người khác nhưng không thể xác định được mình thích họ bao nhiêu thì sao?’
‘Ý anh đang hỏi là thà có một người yêu dù không hoàn toàn vừa ý còn hơn không có ai thì, ừm, cũng khó nói lắm… Còn tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người nữa. Nếu chỉ xem đó là giải pháp tạm thời cho đến khi tìm được người tốt hơn thì em không khuyến khích lắm. Nhưng nếu không phải vì chờ đợi người tốt hơn mà chỉ đơn thuần xét trên phương diện có hay không thì chắc chắn có còn hơn không.’
Jeong Taeui chưa bao giờ bận tâm đến vấn đề này, tôi cau mày, suy nghĩ một lúc, nhưng đây không phải là câu hỏi quá khó để đưa ra câu trả lời.
Bất kỳ mối quan hệ nào, miễn là nó mang lại điều gì đó tích cực, thì đều đáng để duy trì. Đôi khi, ngay cả những mối quan hệ không xuất phát từ tình cảm cũng có thể dần thay đổi theo thời gian.
Đúng vậy, ví dụ như trường hợp của tôi. Người đàn ông mà giờ có thể gọi là người yêu, nhưng để đến một ngày tôi có thể thản nhiên thừa nhận điều đó chắc cũng phải rách miệng vỡ đầu mất, vì có lẽ ngày đó chẳng bao giờ đến. Nhưng rốt cuộc, mọi chuyện lại thành ra thế này. Có điều, anh chưa bao giờ là hình mẫu lý tưởng của tôi. Chưa bao giờ.