061Nghĩ lại thì, từ khoảnh khắc đầu tiên chạm mặt Ilay Riegrow cho đến lần đầu nghe những tin đồn về anh hay khi tận mắt xem đoạn video ghi lại những hành động đẫm máu hệt như một bộ phim kinh dị, Jeong Taeui chưa bao giờ nghĩ rằng giữa mình và người đàn ông đó sẽ có một mối quan hệ như hiện tại.
Làm sao tôi có thể tưởng tượng được cảnh có người muốn gần gũi với một tên điên, huống chi người đó lại là tôi?
Khi những suy nghĩ này lần lượt hiện lên, Jeong Taeui nhanh chóng lắc đầu, xua đi những suy nghĩ chẳng mấy vui vẻ, rồi dời sự chú ý qua Jeong Jaeui.
Nếu anh ấy có người yêu thì thật đáng mừng. Còn gì tốt hơn có một người thân thiết để nương tựa về mặt tinh thần ở nơi đất khách quê người chứ.
Nhưng mà.
‘Khoan đã... Sao tự nhiên anh lại hỏi chuyện này? Đây đâu phải là kiểu chủ đề mà anh thường quan tâm đâu.’
Cảm giác bất an len lỏi vào từng tế bào. Không lẽ nào, không thể nào, Jeong Taeui cố gắng gạt bỏ suy nghĩ ấy, nhưng hàng loạt ký ức về một người nào đó từng có hành động tương tự lại hiện lên trong đầu. Nhất là khi người đó, ngay lúc này, lại đang kề cận anh trai mình.
Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào Jeong Jaeui, chờ đợi câu trả lời. Sau một lúc, dường như đang suy nghĩ gì đó, anh ấy cúi đầu và chậm rãi lên tiếng.
‘Rahman nói anh ta muốn trở thành người yêu của anh.’
Chết tiệt. Đúng là không thể tin được.
Thật không ngờ có ngày hắn thật sự nói ra điều đó. Rốt cuộc cũng chịu mở miệng, vứt bỏ cả tôn giáo, danh dự, lý trí và quá khứ.
Với giọng điệu thẳng thắn của anh trai, điều bình thường rất hiếm thấy, lại càng làm Jeong Taeui thêm chắc chắn rằng điều mình lo ngại bấy lâu sẽ trở thành hiện thực. Sau một thoáng im lặng, Jeong Taeui hỏi lại.
‘Anh đang đùa đấy à?’
‘Anh cũng hỏi anh ta câu y hệt, nhưng rất tiếc, là thật.’
‘Vậy…’
‘Anh còn hỏi có phải vì lý do chính trị không, anh ta bảo không phải.’
Tiền lại càng không. Anh trai tôi hẳn đã nghiêm túc suy nghĩ từng khả năng có thể xảy ra. Dù vậy, anh ấy vẫn chưa đưa ra kết luận cuối cùng. Theo lẽ thường, đáng lẽ anh ấy sẽ xem mọi chuyện như một trò đùa, nhưng lần này lại không như vậy. Đó mới chính là vấn đề.
‘Anh nghĩ thế nào?’
Khi đã loại trừ gần hết mọi khả năng, Jeong Taeui nhìn thẳng vào mắt anh trai.
‘Sau khi suy nghĩ thêm, anh hỏi liệu có phải anh ta muốn lấy tinh trùng của anh không. Nhưng anh ta lại im lặng một lúc lâu, rồi nói không phải.’
Ngay khi nghe câu trả lời đó, Jeong Taeui chỉ biết im lặng.
Đột nhiên, tôi cảm thấy thương hại cho tên đàn ông đó quá. Hẳn là hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng, chọn lựa thời điểm thích hợp nhất để mở lời, nhưng cuối cùng, lời tỏ tình thắm thiết lại bị hiểu theo hàng loạt hướng méo mó đến mức vô nhân tính.
Đồng thời, khi nghĩ đến vô số người đã từng nhắm đến anh trai và những điều họ mong muốn ở anh ấy, Jeong Taeui cảm thấy lòng mình quặn thắt. Hình ảnh anh trai tôi đưa ra những câu trả lời đó bằng gương mặt bình thản lại khiến tôi thấy nhói lòng.
Và thế là, như một phản xạ, Jeong Taeui buột miệng nói ra một điều mà bản thân hoàn toàn không muốn thừa nhận.
‘Có khi hắn chỉ đơn thuần là thích anh thôi.’
Jeong Jaeui lại rơi vào trầm tư. Nhưng chắc chắn anh ấy là người hiểu rõ nhất. Không chỉ qua đôi mắt, mà còn cả đôi tai.
‘Ừ, có lẽ là vậy.’
Cuối cùng, như thể đã tìm ra câu trả lời cho điều mà bản thân cũng không thể xác định được, Jeong Jaeui khẽ gật đầu.
Nhìn lon bia trong tay, Jeong Taeui có cảm giác như men say đã tan biến trong nháy mắt, có uống thêm cũng chẳng cảm nhận được hương vị gì nữa.
Cảm giác thật khó tả.
Tuy bản thân tôi đang sống chung với một người đàn ông, nhưng tôi vẫn mong anh trai có thể đi theo con đường bình thường. Vì khả năng cảm nhận được hạnh phúc theo cách đơn giản và bình thường sẽ lớn hơn rất nhiều.
Nhưng.
Jeong Taeui nhìn anh trai với vẻ mặt đăm chiêu, khẽ thở dài. Nếu đây là chuyện không mấy quan trọng thì anh ấy đã không nhọc lòng suy nghĩ rồi. Có khi còn chẳng thèm hỏi tôi câu nào.
Có gì đó khiến anh ấy phải bận tâm.
‘...’
Tại sao anh ấy lại bất ngờ đến gặp tôi và hỏi những câu kỳ lạ như thế?
‘Thế anh định làm gì?’
‘Thật ra anh cũng không biết tại sao anh ta lại thích anh, nhưng anh không thấy khó chịu. Rahman là một người tốt, ít nhất với anh là thế. Với tư cách là người yêu ư… Anh chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng nếu như vậy thì cũng không tệ lắm. Không, đúng hơn là…’
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt Jeong Jaeui dần trở nên dịu lại.
Có lẽ bất tri bất giác, một thứ niềm tin hay cảm giác thân thuộc nào đó đã âm thầm tích tụ, để rồi bất chợt trỗi dậy.
Jeong Taeui thở dài, vươn tay vỗ nhẹ lên vai anh trai.
‘Đừng suy nghĩ quá nhiều. Nếu anh thích thì cứ đón nhận, không thích thì từ chối. Dù thế nào đi nữa, em vẫn luôn ủng hộ anh.’
Anh trai ngẩng mặt lên nhìn tôi, ánh mắt thoáng hiện ý cười, sau đó khẽ gật đầu. Jeong Taeui nhìn anh trai mình, thầm mong lần này may mắn vẫn đứng về phía anh ấy. Như bao lần khác.
Chỉ là.
Dẫu biết không thể can thiệp vào quyết định của anh trai, Jeong Taeui vẫn cảm thấy có một chuyện nhất định phải nói cho rõ ràng.
‘Nhưng mà, anh ơi, nếu anh thực sự chấp nhận mối quan hệ này thì… hãy nhớ rằng, người ở bên dưới sẽ rất đau đấy.’
Tuy Jeong Taeui không nói rõ ràng, Jeong Jaeui vẫn hiểu ý.
Jeong Jaeui luôn bình tĩnh, kiên nhẫn, nhưng lại rất sợ đau. Có thể vì từ nhỏ anh ấy hay ốm yếu, phải ra vào bệnh viện suốt hoặc đơn giản là chưa bao giờ phải chịu đựng những cơn đau do người khác gây ra. Dù gì đi nữa, so với tôi, người ít khi nào bận tâm đến mấy vết thương vặt vãnh, anh ấy thậm chí còn nhạy cảm hơn nhiều.
Đúng như dự đoán, ngay lúc này, trên gương mặt anh ấy hiện lên một kiểu trăn trở khác.
‘Đau lắm sao?’
‘Dĩ nhiên rồi. Đâu phải là chỗ dùng cho việc đó, lại còn bị ép theo hướng ngược lại nữa. Quan trọng nhất là... cái thứ đó đâu có nhỏ như mấy thứ anh thấy trong nhà vệ sinh mỗi ngày đâu.’
Nói đến đây, tôi cảm thấy cuộc trò chuyện đang đi theo hướng không được trong sáng cho lắm, nhưng lỡ nói rồi thì nói luôn cho trót. Đến khi dứt lời, tôi mới sực nhớ ra mình hoàn toàn không biết kích thước chính xác của thứ đó. Mà thôi, chắc gì anh ấy đã biết…
‘À, kích thước sao… Đúng là Rahman có hơi quá khổ so với người bình thường. Với lại, khi đàn ông cương còn to hơn nữa…’
Khoan đã. Làm sao mà anh ấy biết được chuyện đó?
Cơn say ngay lập tức bay biến sạch. Jeong Taeui cảm giác như bị dội nguyên cả xô nước lạnh vào đầu, trợn tròn mắt nhìn anh trai mình. Nhưng anh ấy không để ý, chỉ lẩm bẩm một mình, gương mặt cau có và nhíu mày, giống như đang lục tìm thứ gì đó trong ký ức.
Trước khi Jeong Taeui kịp hỏi, anh ấy đột nhiên quay sang nhìn tôi, đôi mày càng nhíu chặt hơn.
‘Taeui, em ổn chứ?’
‘Hả?’
‘Anh thấy Rick… Không phải dạng vừa đâu.’
Jeong Taeui nghẹn họng.
Gì nữa. Sao anh ấy lại biết về kích cỡ của Ilay…
Dù đã tỉnh rượu, nhưng đầu óc Jeong Taeui vẫn quay cuồng như đang bùng lên men say. Tôi day nhẹ thái dương, cố trấn tĩnh.
‘Anh thấy khi nào thế?’
‘Khi em nằm viện ở Frankfurt.’
‘À… bệnh viện…’
Jeong Taeui lập tức nhớ đến nơi mình tỉnh lại sau cơn ác mộng hôm ấy. Trái tim trong lồng ngực phập phồng, tôi đưa tay lên ngực, xoa dịu trái tim đang căng thẳng này.
Thực tế, ở bệnh viện, dù có cố tránh cũng không thiếu những tình huống trớ trêu. Nhất là với loại người chẳng hề có dây thần kinh biết ngại như anh thì càng khỏi phải nói. Giờ nghĩ lại, bệnh viện lúc đó đông đúc chẳng khác gì bãi chiến trường, người bị thương được đưa vào liên tục, anh thản nhiên cởi đồ ngay giữa hành lang cũng chẳng có gì lạ.
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi bỗng thấy mất hết sức lực khi anh trai mình đã thấy thứ đó của Rahman. Chẳng còn tâm trạng uống nốt chút bia còn sót lại trong lon, tôi tiện tay ném luôn vào thùng rác.
Jeong Taeui thở dài, vô tình chạm mắt với đôi mắt không chút gợn sóng của Jeong Jaeui.
‘Không sao. Chúng em vẫn ổn mà. Thật đấy.’
Thấy nét lo lắng thoáng qua trong đôi mắt đầy tĩnh lặng ấy, Jeong Taeui mỉm cười.
Mặc kệ người khác có tin hay không, tôi thật sự nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Ilay hiện tại không có vấn đề gì cả.
Ít nhất là bây giờ.
Tuy quá khứ đã xảy ra nhiều chuyện và chưa biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước, nhưng có lẽ tôi đã dần quen với tất cả rồi.
Quá tốt rồi còn gì.
Jeong Taeui nhún vai, sau khi anh trai im lặng nhìn tôi một lúc, cuối cùng cũng để lộ một nụ cười mơ hồ. Anh ấy gật đầu đồng ý, trông như vừa hiểu ra điều gì đó. Nhìn phản ứng ấy, tôi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Không, khoan đã. Giờ không phải lúc để bàn chuyện này.
‘Bỏ chuyện đó qua một bên đi, ban đầu, em đã nghĩ mình đau tới mức sắp chết luôn rồi. Vì vậy, em mong anh phải suy nghĩ cho thật kỹ, như anh biết đấy, người nằm dưới thật sự rất đau đớn.’
Jeong Taeui chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thảo luận với anh trai về chủ đề này, đúng là sự đời thật khó lường.
Tôi thầm vui trong lòng khi thấy anh trai im lặng, mặt dần dần đanh lại.
Nếu làm như vậy thì ít nhất anh trai tôi sẽ không bị thương. Cơ thể anh ấy cũng bớt đi phần nào gánh nặng. Nhưng tôi không muốn tưởng tượng đến cái cảnh anh ấy cưỡi lên người tên kia đâu, thôi, mặc kệ vậy.
Cuối cùng, có vẻ như anh ấy đã thực sự hiểu lời tôi nói. Jeong Taeui thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh ấy lặng lẽ gật đầu, rồi từ từ khép lại chủ đề này.
Sau khi bình tĩnh lại, Jeong Taeui bỗng thấy thèm rượu hơn bao giờ hết, có lẽ vì nhiều lý do khác nhau. Tôi đi đến tủ lạnh, lấy ra một lon bia mới rồi bật nắp. Anh Jeong Jaeui cũng nhận lon bia mà tôi đưa cho, chúng tôi chạm lon nhẹ vào nhau mà không nói lời nào, chỉ im lặng uống.
Không rõ lúc này chúng tôi có cùng suy nghĩ hay không, hay mỗi người đều đang mải mê với dòng suy nghĩ riêng. Nhưng dù thế nào, cả hai đều không bận tâm đến việc xác nhận điều đó. Chúng tôi chỉ thỉnh thoảng trao đổi vài câu chuyện vặt vãnh như: ‘Tiếng dế ở đâu nghe cũng giống nhau hết.’ hoặc ‘Mấy con bay vào nhà lại có hình dáng khác nhau ghê.’
Anh Jeong Jaeui đã rời đi không lâu sau đó.
Anh ấy đến mà không báo trước, liệu có phải chỉ đơn thuần là muốn tìm ai đó để giãi bày tâm sự hay vì có thứ cảm xúc khác đã dần thay đổi hay không nữa.
Cũng như mọi khi, Jeong Jaeui chẳng bao giờ đưa ra câu trả lời rõ ràng hay lý giải về những gì anh ấy nghĩ, chính Jeong Taeui cũng không định hỏi. Chỉ cần gặp lại vào một ngày nào đó. Vậy là đủ.