Passion Suite - Chương 64

064

Không biết nên ngạc nhiên vì cuộc trò chuyện quá đỗi thân mật kia hay nên nghi ngờ vì sao người nọ lại ở cạnh anh trai mình vào giờ này. Dù trong lòng có cả đống điều muốn hỏi, thậm chí sắp bật khỏi miệng, nhưng cuối cùng, tôi lại không đủ can đảm để cất tiếng. 

Tương lai sau này sẽ ra sao? 

…Không, có lẽ chẳng cần phải hỏi thêm nữa. Nếu tôi nói rằng giờ là lúc nên dọn dẹp ngôi nhà mà chúng tôi đã bỏ trống bấy lâu nay thì cũng không có gì đáng bàn cãi. 

“Vâng, em không ngại bán nhà đâu. Dù sao thì cũng chẳng có lý do gì để quay lại đó trong thời gian tới cả... Nhân lúc đang rảnh rỗi, để em về Hàn Quốc sắp xếp. Em cũng đang định quay lại đó một chuyến.”

Jeong Taeui trả lời, đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới vang lên giọng anh Jeong Jaeui. 

[Được rồi. Vậy anh sẽ gửi giấy tờ cần thiết cho cô. Cô nói cô sẽ về quê vào cuối tháng sau, em chỉ cần về trước thời điểm đó là được. Nếu lúc đó chưa thu xếp kịp thì cũng có thể nhờ người khác lo tạm.] 

“Vâng, em biết rồi. Em sẽ thu xếp rồi đi ngay. Chắc là…”

[...] 

“...”

[Ừ, vậy thì nhờ em nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe cho đến khi chúng ta gặp lại.] 

“Vâng, anh cũng vậy. Gửi lời hỏi thăm đến Rahman giúp em.”

Jeong Taeui miễn cưỡng thêm vào câu cuối cùng rồi gác máy, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã được đặt xuống nhưng vẫn không rời tay, như thể vẫn còn người ở đầu dây bên kia.

“Sao vậy, Taei? Có chuyện gì xảy ra à?”

Kyle ngồi trên chiếc sofa cách đó không xa, người đã lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi kể cả khi không hiểu thứ ngôn ngữ đó, lo lắng hỏi. Jeong Taeui thả tay khỏi điện thoại, quay lại và mỉm cười.

"Không có gì đâu anh. Chỉ là cô của em đột nhiên ngã bệnh thôi, không có gì nghiêm trọng đâu. Chắc em phải sắp xếp về Hàn Quốc một chuyến.”

"Hàn Quốc sao? Thật sự không có chuyện gì nghiêm trọng à?”

“Vâng, thật mà. Tại em đang nghĩ đến việc xử lý nhà cửa của chúng em ở đó ấy mà. Do em và anh trai đều không có kế hoạch quay lại trong thời gian sắp tới.”

Lúc này, Kyle mới gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, để anh chuẩn bị vé máy bay cho. Em hãy nói cho anh biết khi nào em đi nhé. Anh sẽ sắp xếp.”

“Vâng, cảm ơn anh. Em đợi Ilay về đã.”

Kyle nhìn Jeong Taeui với ánh mắt khó có thể diễn tả, người đang thản nhiên cười với ý nghĩ: hiển nhiên là tôi không thể đi khi chưa nói gì với tên đó, không biết chừng lại gặp rắc rối nữa, như thể đang nhìn một thanh niên đã trưởng thành trong cuộc sống đầy rẫy thử thách.

Jeong Taeui đưa tay lên gãi đầu vì cảm thấy hơi ngượng, đang định nói thêm thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. 

Thông thường, khi một cuộc gọi vừa kết thúc lại có thêm cuộc gọi khác thì khả năng cao là cùng một người gọi. 

“Xin chào.”

[Vừa kết thúc cuộc gọi này lại vội tiếp chuyện cuộc gọi khác… Người vừa nãy là ai vậy?] 

Đúng như dự đoán, Jeong Taeui không nghĩ sẽ là anh trai mình, vì anh ấy không phải kiểu người sẽ quên mất công việc rồi gọi lại. Chỉ là, tôi không ngờ người gọi lại là Ilay. 

“Biết ngay là anh mà…”

[Hmm?] 

“À không, là anh trai tôi vừa mới gọi. Khi nào anh về?”

Jeong Taeui ra hiệu cho Kyle đó là "Ilay”, sau đó nghiêng đầu, vì không có tiếng động nào phát ra từ ống nghe cả, có khi đã mất kết nối rồi cũng nên. 

“Ilay?”

Khi tôi gọi, câu trả lời muộn màng vang lên. 

[Tại sao đột nhiên Jeong Jaei lại tìm em thế?] 

Giọng điệu có chút khó chịu. 

"À, chỉ là nói về việc sắp xếp lại ngôi nhà ở Hàn Quốc thôi. Chỉ có thế.”

[…Hmm, không phải ý tồi. Nhưng tại sao, Jeong Jaei không định quay lại Hàn Quốc nữa à?] 

“Thì, chắc là vậy đấy.”

[... Ừ.] 

Lần này, giọng điệu có vẻ hài lòng hơn. 

Cứ như Jeong Taeui có thể hình dung ra dòng suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Ilay, tôi gượng gạo, làu bàu: "Vậy, khi nào anh về?”

[À, đúng rồi. Tôi gọi để báo rằng công việc lần này có vẻ sẽ mất thêm chút thời gian. Cũng không quá lâu đâu, nhưng chắc trong tháng này thì chưa về được.”

Ơ? Jeong Taeui đùa. 

"Sao vậy? Mục tiêu lần này là một người giống như 'tôi' hả?”

[Không. Là một kẻ không có gì đặc biệt, chỉ là thủ tục hơi rắc rối. Thôi, chắc tháng sau tôi sẽ về.] 

“Tháng sau à…”

Jeong Taeui gãi đầu.  

Cô có nói cuối tháng sau sẽ chuyển về quê. Nếu Ilay kịp quay lại trước lúc đó thì tôi cũng có thể sắp xếp về Hàn Quốc mà không bị trễ nải gì. Miễn là mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. 

Tuy nhiên, Jeong Taeui biết rằng không phải lúc nào mọi chuyện cũng diễn ra như mong đợi. Hơn nữa, nếu để sát nút quá mới đi thì cũng không ổn.

"Thế thì tôi sẽ đi trước, không đợi anh nữa."

[Hmm?] 

"À, tôi định bán căn nhà ở bên Hàn. Người cô đang trông coi nhà giúp tôi có chút việc, nên tôi phải sang đó trong tháng sau.”

[... Em à?] 

"Ừ. Bản thân tôi cũng chẳng bận bịu gì mấy, nên tôi đã bảo để tôi tự sang xử lý luôn. Ban đầu tôi định đợi anh về nói một tiếng rồi mới đi, nhưng nếu anh về trễ thì…”

Tôi không chạy luôn đâu. Không phải tôi đợi lúc anh không có mặt rồi lén bỏ trốn đâu mà. 

Jeong Taeui ngầm gửi gắm thông điệp đó trong cách nói dở dang của mình. Dù hơi buồn cười, nhưng tôi là người luôn cẩn thận như vậy.

[Hàn Quốc… cũng không tệ. Em đi đi.] 

Giọng trả lời từ đầu dây bên kia lại thoải mái hơn Jeong Taeui tưởng.

Jeong Taeui đang định đáp lại với giọng vui vẻ rằng mình sẽ tranh thủ lo xong sớm rồi về, Ilay lại nói tiếp:

[Tôi xử lý xong công việc ở đây rồi sẽ theo em qua đó luôn. Cứ đi trước đi.] 

“... Hả?”

[Tôi sẽ sang đó sau khi xong việc.] 

"Anh bảo tháng sau mới xong mà, tôi không định ở lại đó lâu đến vậy đâu.”

[Bán nhà không dễ đâu. Tất nhiên, nếu ở vị trí đắt địa thì cũng có thể nhanh, một hai ngày là xong.] 

À, quả thật. 

Jeong Taeui chớp mắt vài lần như chợt nhận ra vấn đề. Giờ nghĩ lại thì đúng là như vậy. Căn nhà nằm ở vị trí khá thuận lợi nên chắc cũng không đến nỗi ế hàng, nhưng không có gì đảm bảo sẽ được bán ngay. 

Chà, nếu thật sự cần thiết thì có thể thuê người đại diện giúp…

[Chắc cũng lâu rồi em chưa về đó. Cứ sang nghỉ ngơi đi. Từ chỗ tôi cũng tiện bay đến Hàn Quốc.] 

"...Hả? Bây giờ anh đang ở đâu?"

[New York.] 

Từ New York mà nói tiện bay sang Hàn là sao chứ. À, đúng là có nhiều chuyến bay thẳng thật.

Jeong Taeui nhanh chóng thỏa hiệp,  đáp: “Ồ, đúng rồi, địa chỉ. Bây giờ anh có tiện ghi lại không? Để tôi đọc địa chỉ ở Hàn cho.” 

[Không cần đâu. Tôi tự tìm được.] 

Việc tìm một người bình thường ở Seoul khác nào mò kim đáy bể, nhưng có vẻ như tôi đã lo lắng thừa thải rồi. Dù Jeong Taeui có trốn đến góc làng xa xôi nào đó, chỉ cần ló một sợi tóc ra ngoài thôi cũng bị phát hiện. 

“Được rồi, gặp lại anh ở Seoul nhé.”

[Ừ.] 

Vừa dứt lời, cuộc gọi cũng kết thúc. 

Kyle trừng mắt nhìn điện thoại từ đứa em thân thương nhưng không có lấy một lời thăm hỏi đến người thân, dẫu ngay từ đầu đã chẳng mong đợi gì, anh ấy lên tiếng:

“Khi nào em đi?”

“Vâng... càng sớm càng tốt ạ. Như Ilay nói, không biết phải mất bao lâu mới bán được nhà.”

“Hiểu rồi. Anh sẽ nhắn James lo liệu. Nhưng em ăn tiệc BBQ vào tối mai rồi hãy đi nhé.” 

"Tất nhiên rồi." 

Jeong Taeui mỉm cười đáp. Kyle cũng gật đầu, cười.

Lần này, Jeong Taeui đặt điện thoại xuống và ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện Kyle.

Không biết từ lúc nào, ly trà gừng nóng hổi đã được đặt trên bàn, chắc là Rita đem đến. Tôi im lặng cầm lấy tách trà, khẽ thổi rồi uống một ngụm theo Kyle.

…Thì ra là vậy. Anh trai tôi không định quay về Hàn Quốc nữa.

Ngay tại khoảnh khắc này, những gì hai anh em tôi vừa nói dần lắng đọng lại trong đầu. 

Suy cho cùng, bản thân tôi cũng chẳng khác anh ấy là bao. Tuy không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ tôi cũng không sống ở Hàn nữa. Giữ lại căn nhà đó cũng vô ích. Trước đây đã dọn nhà vài lần rồi, căn nhà đó không phải nơi gắn với nhiều kỷ niệm sâu sắc gì cho cam.

Nó không còn lý do để tồn tại nữa.

Những tháng ngày hai anh em tôi sống cùng nhau đã quá xa vời và có lẽ cũng không bao giờ quay lại. Mà vốn dĩ, chúng tôi cũng không phải kiểu anh em quấn quýt gì, nên giờ cũng không thấy cô đơn hay tiếc nuối.

Chỉ là… 

Có lẽ, tôi sẽ thao thức cả đêm chỉ để nghĩ về anh trai mình.

Jeong cúi đầu nhìn vào tách trà, khẽ thổi, chầm chậm nhấm nháp từng chút một. Đối diện, Kyle cầm điều khiển, ấn vài lần, một bản nhạc giao hưởng nhẹ nhàng vang lên, khép lại một ngày dài trong sự yên bình.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo