Passion Suite - Chương 63

063

Ilay đột nhiên ngừng lại. Jeong Taeui không chắc anh định ám chỉ kiểu người như mình là thế nào, nhưng khi thấy câu nói bị bỏ lửng, tôi lại có linh cảm chẳng phải điều gì tốt đẹp. Nhất là khi anh lẩm bẩm: ‘Vậy thì có lẽ tôi nên chuẩn bị thêm một đôi găng tay nữa.’, chắc chắn không phải ý tốt rồi!

‘Gì chứ, kiểu người như tôi thì đã sao!’

‘Nếu là em, em sẽ không bao giờ làm mấy chuyện đó ngay từ đầu. Nhưng... nếu lỡ rơi vào tình huống như vậy, chắc chắn em sẽ khai ra hết trước khi bị thương.’

Anh nheo mắt cười, liếc nhìn tôi, quả thật, Ilay hiểu tôi quá rõ. Chính tôi cũng nghĩ vậy. Thà quăng thể diện xuống bùn còn hơn là liều mạng trong biển máu.

‘Nhưng nếu có lý do đặc biệt nào đó khiến em quyết tâm không khai thì…’

‘...?’

"Thế thì sẽ thú vị lắm, ắt phải mất khá nhiều thời gian. E rằng chỉ một, hai đôi găng tay là không đủ.’

‘Không, không, không. Anh lầm to rồi. Tôi lúc nào cũng ưu tiên sự an toàn, không dại gì mà giữ im lặng trong khi đã biết anh là kiểu người như thế nào.’

Jeong Taeui ngay lập tức phản bác, nhưng nói xong lại thấy không thuyết phục lắm. Một số chuyện trong quá khứ lướt qua đầu khiến tôi bất giác đưa tay lên gãi đầu đầy ngượng ngập.

Ilay vẫn đang sắp xếp đồ vào túi, nhưng có vẻ vì câu nói của tôi mà chợt khựng lại. Anh quay sang nhìn tôi.

‘À ha. Nếu em biết rõ tôi là kiểu người gì sao...? Nghe thú vị đấy. Vậy tôi là kiểu người như thế nào?’

A. Tiêu mình rồi.

Chỉ cần nhìn ánh mắt nheo lại đầy ẩn ý kia thôi đã làm Jeong Taeui suýt cắn phải lưỡi.

‘Lo mà dọn đồ đi. Sáng mai anh phải bay sớm đấy, không có thời gian đâu.’

‘Dọn xong rồi.’

Ilay tiện tay nhét hộ chiếu vào túi, kéo khóa lại. 

‘Gì cơ, còn quần áo, bàn chải đánh răng, khăn tắm,...’

‘Ra ngoài mua là được. Mà quan trọng hơn, từ mai, tôi sẽ không gặp em ít nhất vài ngày, nên tối nay chúng ta cứ thong thả trò chuyện nhé.’

Nói xong, Ilay ngồi xuống cạnh tôi, hơi nghiêng người về phía trước và thản nhiên tựa vào đùi tôi. Jeong Taeui bị ép giữa anh và giường, tay vẫn giữ nguyên lon bia áp vào môi, lẩm bẩm trong đầu.

Không, chắc chắn tôi không biết anh là kiểu người thế nào. Nếu biết, tôi đã không lỡ miệng mà tự đẩy mình vào tình cảnh này rồi…

Sao anh cứ thích bắt chẹt mấy chuyện này thế hả… 

‘Em uống xong chưa?’

Bàn tay trắng nõn giật lấy lon bia còn áp sát vào miệng Jeong Taeui. Jeong Taeui nhìn theo đầy tiếc nuối, Ilay thản nhiên uống cạn phần còn lại rồi quay sang tôi.

‘Thế, em đã nghĩ ra tôi là kiểu người gì chưa?’

Có vẻ như Ilay chưa muốn bỏ qua chủ đề này. Jeong Taeui im lặng một lúc rồi thở dài, mở miệng đáp:

‘Anh là một người hay thay đổi thất thường, nói thẳng ra là khó đoán, chẳng thể nào nắm bắt nổi.’

Jeong Taeui nhấn mạnh hai chữ ‘chẳng thể nào’, hoàn toàn không mang ý khen,  chê. Chỉ đơn thuần là một người tên Ilay Riegrow mà thôi. 

Tôi đã ở cạnh anh một thời gian dài. Kyle từng nửa đùa nửa nghiêm túc gọi tôi là ‘chuyên gia Ilay’ và tôi nghĩ mình hiểu anh hơn ai hết. Nhưng dù vậy, vẫn còn những khía cạnh về anh mà Jeong Taeui không tài nào hiểu nổi.

Ví dụ như một trong số đó, tôi không biết khi nào anh mới thôi ám ảnh việc bám riết lấy tôi. Nó sẽ kết thúc sau một giây nữa, hay chỉ khi tôi chết. Hơn nữa, chẳng biết nó sẽ kết thúc theo cách nào.

Nếu là Ilay thì không biết chừng anh sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất… 

Jeong Taeui nhìn Ilay, từng nghi ngờ rằng liệu người đàn ông này có thứ gọi là ‘giới hạn’ hay không, nhưng thật ra tôi chẳng còn nghi ngờ nữa. Câu trả lời đã quá rõ ràng, không có.

Không hiểu sao, ánh mắt Ilay khi nhìn tôi lại có vẻ không hài lòng. Chẳng lẽ tôi lỡ nói gì đó làm anh phật ý. Chết tiệt, nếu tâm trạng Ilay xấu đi thì người chịu khổ sẽ là tôi. 

‘Anh cũng nói cho tôi biết đi. Tôi là kiểu người như thế nào?’

Jeong Taeui vừa hỏi vừa vươn tay xoa nhẹ mí mắt Ilay, cố làm ánh nhìn sắc bén ấy trở nên mờ hơn. May mắn thay, lần này anh chịu bỏ qua thật.

‘... Giống như câu trả lời của em.’

‘Ý anh tôi là người hay thay đổi thất thường hả?’

‘Không, vế sau cơ.’

Em cũng là kẻ chẳng thể nào nắm bắt được, dù có thấy bao nhiêu lần vẫn rất kỳ lạ. 

Ilay nheo mắt, lẩm bẩm như nói với chính mình, rồi anh đột ngột nắm lấy cổ tay Jeong Taeui và kéo mạnh, đồng thời áp sát người tới.

‘Nhưng ít nhất. Tôi chắc chắn một điều.’

Hơi thở Ilay ngày càng gần.

Ức, nặng quá. Jeong Taeui định mở miệng than vãn nhưng sau đó lại im bặt. 

Không gian lặng như tờ. 

‘Miệng em có vị bia này.’

‘... Anh đã lén tôi ăn BBQ khi nào đấy.’

Jeong Taeui nhìn khuôn mặt Ilay gần ngay trước mắt, theo bản năng liếm môi khi đôi môi ướt át đã tách ra. Anh bật cười khẽ, hơi thở phả nhẹ lên môi tôi.

‘Sai rồi, là khô bò vị BBQ. Em kiểm  kiểm tra lại đi.’

Thì ra. Vậy là cái đứa ăn hết chỗ mồi nhắm còn sót của tôi chính là anh. 

Dù tôi nghĩ gì, anh nghĩ gì, có lẽ cả hai chúng tôi đều đã thấu triệt bản chất của đối phương.

Ngoài chuyện đó ra, việc anh ăn khô bò hay khoai tây vị BBQ cũng chẳng còn quan trọng nữa, vì… 

“Lúc tắm, cả người mình toàn ám mùi BBQ từ anh ta thôi…”

“Hả? BBQ? Tối nay có BBQ à?”

Jeong Taeui vô thức nói ra suy nghĩ của mình, Kyle ngay lập tức phản ứng, anh ấy chép miệng. 

“Chắc là ngon lắm đây.”

Chỉ khi đó, Jeong Taeui mới giật mình, vội lắc đầu. 

"Không, không phải. Chỉ là…  tự nhiên em nghĩ đến món BBQ thôi.”

"Vậy à? Thế tối mai chúng ta tổ chức tiệc BBQ nhé. Mời thêm bạn bè và tổ chức tiệc ngoài vườn luôn nhỉ?”

Kyle tin ngay lời biện hộ vụng về của Jeong Taeui, hào hứng liệt kê danh sách bạn bè. Jeong Taeui đã chán ngấy mùi BBQ suốt một thời gian, giờ lại chẳng thể mở miệng từ chối, chỉ biết lẩm nhẩm trong đầu câu ‘Tất cả là tại Ilay’ mà thôi.

Rita xuất hiện vừa đúng lúc chốt thực đơn cho ngày mai. 

“Hóa ra cậu ở đây.”

Rita vẫn giữ gương mặt nghiêm túc như mọi khi, bà đứng thẳng người, gật đầu chào.

"Rita, đúng lúc lắm. Cháu đang định mời vài người bạn đến và tổ chức tiệc BBQ ngoài vườn vào tối mai.”

"Tối mai sao? Tôi sẽ hỏi Peter xem còn đủ than không. Mọi thứ sẽ được chuẩn bị sẵn sàng. Mà này, cậu Taei, có điện thoại gọi cho cậu.”

Rita gật đầu trả lời Kyle rồi quay sang nhìn Jeong Taeui. Jeong Taeui, người đang nhấp từng ngụm bia, lắng tai nghe cuộc trò chuyện của họ thì khẽ nhướng mày, chỉ vào mình bằng ngón tay và mở to mắt. Rita gật đầu, nói lại: “Đúng rồi, là cậu đấy.”

Người gọi đến là anh trai tôi, người anh thân yêu mà Jeong Taeui trót quên suốt vài tháng. Và việc anh ấy gọi điện hôm nay lại liên quan đến một chuyện đã bị phủ bụi trong ký ức. 

[Taeui à, cô ngã bệnh mất rồi.] 

Chỉ đến khi nghe câu nói ấy từ miệng Jeong Jaeui, Jeong Taeui mới sựt nhớ ra người cô mà mình đã quên mất ngần mấy năm trời. 

Cô là một trong số ít người thân còn giữ liên lạc, dù chỉ là thỉnh thoảng, vẫn sống tại Hàn Quốc. Cũng chính cô là người đang trông nom căn nhà bỏ trống của tôi và anh trai.

Thật lòng mà nói, vốn dĩ Jeong Taeui không quá thân thiết với cô, ngày tôi rời khỏi Hàn Quốc, cô cũng đã ngót nghét 80 tuổi rồi. Nghe tin cô đổ bệnh, Jeong Taeui chỉ khẽ thốt lên: “Vậy à.” rồi thoáng tiếc thương chứ không hề vật lộn trong cảm xúc. May mắn thay, nghe nói cô đã khỏe lại và không gặp vấn đề nghiêm trọng khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

Điều khiến Jeong Taeui thật sự trăn trở lại là câu nói tiếp theo của Jeong Jaeui. 

[Dường như cô định chuyển về quê sống. Nên là, anh đang nghĩ hay là chúng ta nên xử lý căn nhà mà cô đang trông nom hộ luôn.] 

Điều đó đồng nghĩa với việc, chúng tôi sẽ không quay lại Hàn Quốc trong tương lai gần. 

Jeong Taeui cũng thừa nhận, nói thật thì cả tôi lẫn anh trai đều chưa có lý do để quay lại Hàn Quốc. Dù vậy, tôi vẫn thấy xót xa. 

“Vâng… cũng được ạ. Nhưng mà, nếu anh hết hợp đồng ở bên đó rồi thì không định quay về Hàn Quốc sao? Ý em là, không cần phải về ngay sau khi xong việc đâu.”

[“Ừm... chắc vậy. Nếu không có gì đặc biệt thì anh sẽ ở lại đây luôn.] 

Jeong Jaeui chưa bao giờ trả lời ngập ngừng, nhưng lần này anh ấy lại ngắt quãng như đang do dự. Ngay khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy lòng mình nặng trĩu. 

Không, tất cả đều có lý do cả.

“Ờ... người đó… cấp trên của anh, dạo này thế nào? Có khỏe không?”

[Rahman à? Ừ, khỏe lắm. Anh ta đang ngồi cạnh anh đây. Sao vậy, có chuyện gì hả?] 

Jeong Taeui hỏi một cách ấp úng, thậm chí ngại cả việc nhắc đến cái tên ấy. Sau đó, tôi còn nghe thấy anh ấy nói gì đó bằng thứ ngôn ngữ xa lạ và có tiếng trả lời khẽ khàng, quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

“Không, không có việc gì hết. Em chỉ hỏi vậy thôi.”

Jeong Taeui vội vã đáp, rồi im lặng. Giờ đây, trong đầu tôi có biết bao suy nghĩ rối bời chồng chéo lên nhau. 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo