Passion Suite - Chương 67

067

“Tầng hầm một ư… Vậy thì ban đêm muốn ghé chơi thoải mái chắc cũng hơi khó nhỉ.”

“Đừng lo. Sau này tôi sẽ xuống tầng sáu tìm cậu, cứ chuẩn bị sẵn bia rồi ngồi chờ là được.”

Alta, người đang chìm trong suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc, mặt mày liền sáng bừng lên khi nghe Jeong Taeui nói vậy. Cậu ta đập tay vào ngực mình, hồ hởi reo lên: “Được rồi, cứ để đấy cho tôi lo! Sau bữa tối là thời gian tự do, lúc nào đến cũng được!” và hí hửng chạy biến về phía nhà ăn.

Jeong Taeui đứng lại một mình, nhìn theo bóng Alta khuất dần, bật cười khẽ, lẩm bẩm: “Thật là, chẳng thay đổi chút nào cả.”

“Vậy giờ mình thử ghé qua phòng chú xem sao... Không biết mấy năm qua chú có sắm thêm sách gì mới không.”

Jeong Taeui thảnh thơi bước xuống cầu thang, vừa đi vừa xoay nhẹ chiếc chìa khóa trên ngón tay. Đó là chiếc chìa khóa dự phòng mà trợ lý đã đưa cho tôi, dặn là đừng để mất, còn cẩn thận gắn thêm một móc khóa hình chuột Mickey to bằng lòng bàn tay.

Nghĩ lại thì cũng có một điều đã thay đổi rồi.

Xinlu. 

Hồi xưa, khi Jeong Taeui còn ở đây, người phụ trách sinh hoạt là Xinlu.

Một cảm xúc kỳ lạ thoáng qua trong lòng tôi, vừa là nỗi nhớ mơ hồ, vừa có chút day dứt. Nhưng rồi cảm xúc ấy dần tan ra, nhường chỗ cho một thứ cảm xúc  nhẹ nhõm.

Không giống như Jeong Taeui, người đã bước qua độ tuổi mới, Xinlu hẳn vẫn sống với tuổi trẻ khi ấy. Từ sau lần chia tay ở Johannesburg, tôi chưa từng gặp lại Xinlu dù chỉ một lần. Thỉnh thoảng, thông qua Kyle, chính xác hơn là qua Gable, cấp dưới cũ của Kyle, người sau khi đưa Xinlu đang bị thương về nhà rồi chẳng hiểu sao lại ở lại làm việc luôn,  tôi chỉ nghe nói Xinlu vẫn sống một cuộc đời bình yên.

Rồi đến năm ngoái, bất ngờ nhận được liên lạc duy nhất. Khi đó, cơn ác mộng mang tên Frankfurt vừa kết thúc và Jeong Taeui vừa được Rahman đặc xá, thoát khỏi lệnh truy nã quốc tế.

‘Chúc mừng anh đã lấy lại tự do. P.S. Về phần con người mất nhân tính đó thì e là còn lâu lắm mới có hi vọng. Cố lên nhé.’

Chỉ vỏn vẹn chừng ấy dòng, viết trên tờ giấy cùng loại với phong bì tinh tế và nhã nhặn.

Đọc những dòng chữ mang đậm ý đùa ấy, Jeong Taeui bật cười thành tiếng.

Thì ra em vẫn nhớ. Em cũng đang sống một cuộc đời tươi đẹp. Và đã thoát ra khỏi những cảm xúc đã từng giày vò bản thân em rồi. 

Nghĩ đến điều đó, Jeong Taeui khẽ vuốt tờ giấy ấy, mỉm cười thật lâu. 

(Sau đó, Ilay đã giật lấy tờ giấy, nhướng một bên mày và lẩm bẩm với vẻ đầy ẩn ý: ‘Mất hết tính người à... Câu chữ thú vị thật đấy.’ Rồi ra sức hành hạ Jeong Taeui, khiến tôi phải nhận một kết cục chẳng mấy dễ chịu.) 

Jeong Taeui bước chậm lại.

Hễ nghĩ đến Xinlu, những ký ức kéo theo như dây khoai đều không thể tránh khỏi việc nhắc đến Ilay. Và trong những ký ức ấy, Ilay, dù bao năm đã trôi qua, vẫn là người đã để lại cho tôi những hồi ức... thật sự rất khó quên.

Thôi kệ. Còn sống thế này là may mắn lắm rồi.

“Ầy, với lại... Anh ta cũng bớt vô nhân tính hơn trước rồi. Ít nhất là với mình, chắc vậy.”

Dẫu thi thoảng mang về đôi găng tay nhuốm máu, vì phần lớn chúng đã được vứt trước khi về nhà, nên có lẽ là thỉnh thoảng, Jeong Taeui tự an ủi mình như thế rồi thở dài.

“Thôi thôi, nghĩ chuyện vui thôi nào, tích cực lên. Dù sao cũng sẽ không gặp lại anh ta trước khi sang Seoul vào tháng sau, quên được lúc nào thì quên đi, sao cứ phải bới lại quá khứ u ám làm gì cơ chứ.”

Tôi vừa vỗ nhẹ lên ngực, như để dằn xuống những hồi ức tăm tối, vừa nhủ thầm.

Bỗng, Jeong Taeui dừng bước.

Chết rồi. Tôi vẫn chưa nói với cái tên kia là mình đã ghé qua Hồng Kông, thậm chí còn bị ông chú giữ lại không cho đi nữa. Mà, đúng hơn là không thể nói được, vì cho đến vài tiếng trước, bản thân Jeong Taeui cũng không hề biết mình sẽ bị kéo về tận đây như thế này.

“…Cũng chẳng sao. Anh ta bảo công việc kéo dài đến tận tháng sau cơ mà, còn mình thì chỉ hai tuần nữa là về Seoul rồi.”

Miễn là không xảy ra chuyện, kiểu như anh ta đến Hàn Quốc, còn tôi thì đã đi nơi khác, không còn ở đó nữa, thì mọi chuyện vẫn ổn.

Nếu may ra có liên lạc được trước thời gian đó thì tôi sẽ nói mình đã ghé Hồng Kông một thời gian. Còn nếu không thì cứ gặp nhau ở Seoul theo kế hoạch.

Jeong Taeui khe khẽ ngân nga một điệu hát với tâm trạng nhẹ nhõm, bất tri bất giác tiến vào phòng của chú, nơi đã hiện ra ngay trước mắt.

Jeong Taeui tự hỏi có khi nào chú đã làm việc xong và quay lại phòng rồi không,  nhưng có vẻ vẫn chưa. Trong phòng không có ai cả.

Cũng như mọi thứ khác, căn phòng này vẫn không có gì thay đổi. Ngay khi mở cửa ra là hương sách cũ quen thuộc tỏa mùi thoang thoảng, bật đèn lên thì bố cục căn phòng lại hiện rõ.

Jeong Taeui đưa mắt nhìn quanh căn phòng vẫn nguyên vẹn sau ngần ấy năm, như thể thời gian chưa từng chảy qua nơi này. Tôi buông rơi chiếc chìa khóa móc  hình chuột Mickey lên mặt bàn, thả dài người nằm vật ra giường.

Đặt mặt lên chiếc gối quen thuộc có mùi của chú, Jeong Taeui nằm sấp trên giường, ngay lúc đó, cảm giác mệt mỏi ập đến như một cơn sóng. Có lẽ tôi đã bị căng thẳng mà chính bản thân cũng không nhận ra.

Nghĩ kỹ thì, cũng dễ hiểu nếu tôi cảm thấy mệt mỏi. Jeong Taeui đã bay một chặng dài, đến điểm quá cảnh rồi đột nhiên bị giữ lại ở đó, hoang mang chạy đôn chạy đáo, cuối cùng bị đuổi khỏi cổng cùng với hành lý. Sau đó gặp chú và từ lúc đó đến giờ, tôi không có lấy một phút giây nghỉ ngơi nào.

"Ôi trời, người gì mà khó đoán như khui blind box… Chú có thể liên lạc trước khi cháu đi mà…”

Jeong Taeui nhắm mắt lại, phàn nàn với chú trong tâm trí. Cuối cùng thả lỏng cơ thể, nở một nụ cười nhẹ trên môi.

Vẫn như cũ, một phần nhàm chán, hai phần nhớ nhung, đến bảy phần an tâm. Bây giờ là lúc an tâm, nhẹ nhõm.

Lắc lư, lắc lư.

Dù không phải giường nước nhưng cơ thể cảm thấy như đang lắc lư qua lại một cách dễ chịu.

Có lẽ tôi đã ngủ quên trong vô thức. Cả cơ thể ngập trong tấm chăn ấm áp, nửa tỉnh nửa mê. Jeong Taeui cảm thấy mình dần chìm xuống, nhưng lại rất dễ chịu.

Đến một lúc, tôi mơ màng nghĩ trong giấc ngủ. 

Tốt quá, thích quá đi. 

Cùng lúc đó, một suy nghĩ chợt chồng chéo lên.

Liệu cuộc sống yên bình này sẽ kéo dài được bao lâu đây?

“...!”

Ngay khi suy nghĩ đó vừa xuất hiện, một cảm giác lạnh lẽo như bị dội gáo nước lạnh vào người khiến Jeong Taeui ngay lập tức tỉnh táo, bật dậy khỏi giường.

"Ê, đừng như vậy, đương nhiên là lâu rồi. Nghĩ cái gì thế?”

Jeong Taeui vội vã lẩm bẩm như đang nói với ai đó, ôm lấy cơ thể đang run run vì sợ hãi.

"Sao thế, tỉnh táo lên đi, mày đang nghĩ gì vậy?" 

Jeong Taeui lẩm bẩm và lắc đầu nguầy nguậy. 

Có lẽ đã quá quen với vận rủi. Sao lại sinh ra cảm giác hoài nghi về một cuộc sống bình yên. Không được như vậy. 

Chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến hội chứng phụ nữ bị bạo hành (battered woman syndrome: cái kiểu sống khổ sở quen rồi nên khi được yên ổn lại thấy bất an), Jeong Taeui rùng mình, vội lắc đầu xua đi ý nghĩ vớ vẩn kia. 

Quả là, tiềm thức thật đáng sợ. Chỉ muốn ngủ ngon mà lại nghĩ linh tinh. Cảm giác ngủ ngon vừa nãy đã bay biến mất rồi.

Jeong Taeui chép miệng chua chát rồi đưa mắt nhìn quanh một cách vô thức. Hình như tôi đã ngủ rất say, vậy mà thời gian chẳng trôi qua được bao nhiêu. Chú vẫn chưa có dấu hiệu quay lại.

“...”

Vừa gãi đầu, Jeong Taeui bất chợt liếc sang chiếc tủ đầu giường cạnh giường ngủ. Trên mặt tủ được sắp xếp ngăn nắp y như tính cách của chú, chỉ có duy nhất một xấp giấy bị vứt hờ hững như thể đang xem dở thì bị ngắt quãng. Lướt mắt qua, trông như là một danh sách gì đó.

Jeong Taeui vô tư kéo mấy tờ giấy lại gần. Là một bản danh sách ghi tên, tuổi, đơn vị, quốc tịch của ai đó, có vẻ như là danh sách người tham gia. Mắt tôi chớp nhẹ vài lần khi lướt qua số lượng lên đến hàng chục cái tên, rồi chợt gật đầu khẽ. 

Hẳn đây là danh sách những người ngoài tổ chức sẽ đến chi nhánh này vào tuần sau. Cột ngày tháng bên phải xác nhận điều đó. Hầu hết đều ghi rõ một ngày nào đó trong tuần sau, chỉ có một hai người là đến trễ hơn một hoặc hai ngày. 

"Nghe nói đã gửi công văn sang các nước châu Á, đúng là phần lớn quốc tịch đều thuộc khu vực này... Nhưng mà, đây có phải tài liệu mà mình được phép xem không nhỉ?”

Jeong Taeui nghiêng đầu một chút, nhưng không nghĩ ngợi lâu. Nếu thật sự là tài liệu mật, thì với tính cách biết rõ tôi vẫn thường ra vào phòng này, chú đã chẳng vứt lung tung như vậy. Dù sao thì đến tuần sau cũng phải gặp mặt những người này. Thông tin trên danh sách cũng chỉ là tuổi hay quốc tịch, chẳng phải bí mật gì to tát.

"Tổng cộng 45 người à. Phải rồi, những lần huấn luyện phối hợp trước đây cũng từng tiếp nhận gần nửa số người trong chi nhánh. Mấy chuyện này vẫn không thay đổi nhỉ. Để xem nào, từ quê nhà thì có bao nhiêu người ta…”

Tôi lướt ngón tay theo danh sách được sắp xếp theo quốc tịch và dừng lại ở mục bắt đầu bằng ‘Korea (Rep of)’. (Cũng buồn cười vì dù ghi chú rõ ràng là ‘Rep of’ nhưng chẳng có ai đến từ Triều Tiên cả.)

Có năm người đến từ Hàn Quốc. Người đứng đầu, ghi bằng tên tiếng Anh và cột ghi chú có chữ USA, hẳn là người mà tôi sẽ phụ trách bảo vệ. 

“Ronald Horgan... Còn phía dưới thì... đa phần có vẻ đều là người trong quân đội nhỉ... Sang-rock Kim, Chang-oh Yun, Ho-jin Park, Jeong-pil Kim…”

Những ngón lướt qua danh sách khựng lại khi. Không chỉ ngón tay, mà mặt cũng biến sắc. 

… Hình như vừa rồi có cái tên rất quen. Không chỉ quen mà còn rất chói tai và khó chịu. 

"...Kim Jeong Pil...?”

Lông mày tôi cau lại như tờ giấy mỏng bị vò nát khi cố kiểm tra lại chính tả của cái tên đó.

Tôi cứ nhìn chằm chằm cái tên đó suốt mấy giây, rồi định đưa tay sang một bên để xem tiếp thông tin về đơn vị công tác... Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng đổ chuông nhỏ, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Jeong Taeui cau mày nhìn chiếc điện thoại bằng ánh mắt khó chịu. Liếc xuống tờ giấy đang cầm trong tay trong giây lát rồi chẳng mấy do dự quăng nó xuống bàn và bước đến gần bàn làm việc.

Dù đứng dậy ngay theo phản xạ khi nghe tiếng chuông điện thoại, nhưng vừa đi được vài bước, Jeong Taeui liền sực nhớ ra. Có hai điều khiến tôi phải chững lại: một là việc liệu có nên tùy tiện nhận điện thoại của người khác không và hai là dựa theo tiếng chuông dài kéo dài kia thì rõ ràng cuộc gọi này đến từ bên ngoài.

“Hừm…”

Chỉ còn vài bước chân là đến  bàn, nhưng tôi vẫn đứng đó, không biết có nên nhận cuộc gọi này hay không. Trong lúc còn do dự, tiếng chuông ngừng lại, máy tự động chuyển sang chế độ trả lời.  Đồng thời, màn hình LCD bật sáng.

[Không có ở đó sao?... ] 

Một giọng trầm, lạnh lẽo vang lên từ bên kia điện thoại.

Ngay khoảnh khắc nghe thấy giọng nói và nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trên màn hình, Jeong Taeui ngay lập tức bị đóng băng, đứng sững lại tại chỗ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo