Passion Suite - Chương 72

072


Vào chiều muộn hôm nay, các nhân sự từ bên ngoài sẽ được đưa vào đây. Trong số những người đó, những người sẽ cùng huấn luyện, ăn ở suốt nửa tháng tới, cũng có sự hiện diện của Ilay. Và còn một gương mặt nữa, một kẻ mà tôi không muốn thấy.*

“...”

“Kim Jeong Pil? À, đúng rồi, có tên trong danh sách huấn luyện lần này. Là quân nhân thuộc Lục quân Hàn Quốc. Để xem nào… Đại úy. Ba mươi tuổi, vậy là… bằng tuổi cháu đấy, Taeui.”

Những lời chú nói khi vừa lướt dọc danh sách vẫn còn văng vẳng bên tai Jeong Taeui. 

Đại úy Lục quân Kim Jeong Pil, bằng tuổi tôi. 

Dù không thể khẳng định đó là người duy nhất khớp với những điều kiện ấy, nhưng chắc chắn không có nhiều. Ít nhất thì Jeong Taeui chưa từng nghe đến ai khác giống như thế.

“A… thật là, chuyện gì thế này.”

Jeong Taeui đập đầu xuống bàn một cái rõ mạnh. 

Chỉ riêng việc phải tìm cách giữ mạng mình (cộng thêm mạng của sĩ quan phụ trách) khỏi tay tên điên kia đã là gánh nặng lắm rồi, không hiểu sao bây giờ còn phải đón thêm cả gương mặt mà mình ghét cay ghét đắng nữa. Jeong Taeui nheo mắt nhìn chú bằng ánh mắt nghi ngờ, tự hỏi phải chăng chuyện này cũng là do chú sắp đặt. Nhưng chú lại tỏ vẻ không biết gì cả, đáp lại bằng một tiếng: “Sao?”

Cuối cùng chú cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, sau đó nhìn tôi và hỏi: “Cháu có quen người tên Kim Jeong Pil đó không?”

Cái ‘tương lai đầy ắp những điều mới mẻ và bất ngờ’ mà tôi từng mong mỏi đâu phải là thứ như thế này. Đúng là tình huống hiện tại dù có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng đâu phải điều tôi hằng mong đợi. 

Jeong Taeui khẽ thở dài một tiếng rồi đứng dậy.

Chuyện đã đến nước này rồi, nghĩ ngợi nhiều cũng chẳng ích gì. Nửa tháng cũng ngắn và như lời Tou nói, tốt hơn hết là nên tranh thủ nghỉ ngơi chút ít để còn sức mà đối phó. Tàu chở người đến từ bên ngoài còn vài tiếng nữa mới cập bến.

Nhớ lại giờ tàu chạy quen thuộc, tôi rời khỏi nhà ăn.

Tôi biết chỗ này từ rất lâu rồi, nơi có thể trốn tránh tất cả, yên tĩnh nghỉ ngơi mà không bị ai quấy rầy. 

Hôm kia Jeong Taeui đã quay lại chỗ ấy, vẫn không thay đổi gì so với vài năm trước. Đó là góc sân thượng ngập nắng ở tầng trệt, nơi có thể ngẩng đầu tận hưởng ánh nắng.


***


Đêm qua tôi ngủ không yên giấc. Tôi không tài nào ngủ nổi sau khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng đầy rẫy những mảnh quá khứ đáng nguyền rủa đó, vì vậy mà tôi hơi thiếu ngủ. 

Thời tiết hôm nay đẹp lạ thường, ánh nắng chói chang trải khắp mái hiên. 

Trong hoàn cảnh ấy, việc ngủ thiếp đi một lúc là chuyện khó tránh, nhưng tôi thật không ngờ mình lại ngủ mê mệt đến tận khi mặt trời bắt đầu ngã dần về phía tây.

Thậm chí, đến cả máy nhắn tin reo lên mà tôi vẫn cứ ngủ, thoáng chốc đã lưu lại bốn, năm cuộc gọi nhỡ. Nhìn số gọi thì nó đến từ văn phòng. Tôi bực bội lắc đầu, đi từ sân thượng xuống văn phòng và bị phụ trách công vụ càm ràm một trận tơi bời. Anh ta trừng mắt nhìn, hỏi tôi làm cái gì mà lặn mất tăm và nói rằng nếu gọi thêm lần nữa mà tôi còn không xuất hiện thì họ sẽ phát tín hiệu liên lạc khẩn cấp. Jeong Taeui tặc lưỡi, bảo mình chỉ ngủ một chút trên sân thượng, thế là lại bị mắng thêm một lượt nữa.

Có điều, nhìn cách anh ta vừa càm ràm vừa làu bàu, xem ra chuyện cũng không khẩn cấp đến độ phải gọi dồn dập như vậy. May mắn ghê. 

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Jeong Taeui nhìn quanh và hỏi. Không hiểu sao, văn phòng hôm nay có vẻ náo nhiệt hơn mọi khi. Bầu không khí có chút… Lúc vừa nghĩ đến điều đó, cánh cửa văn phòng ở phía sau đột nhiên mở toang, một người đàn ông bước vào và nói với người phụ trách sinh hoạt:  “Tôi làm mất bảng nội quy sinh hoạt trong ký túc xá rồi.”

Jeong Taeui chớp mắt nhìn người đàn ông ấy. Không phải vì trông hắn có gì quá đặc biệt hay đáng ngờ. Chỉ là, một gương mặt xa lạ.

Trên hòn đảo biệt lập này, nơi có số lượng người sinh sống nhất định, việc bất ngờ bắt gặp một gương mặt xa lạ gần như là điều không thể xảy ra.

“...”

Jeong Taeui liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong văn phòng. Chưa đến năm giờ. Tôi kiểm tra lại đồng hồ đeo tay của mình, vẫn chỉ đúng giờ ấy.

Thông thường, thời gian tàu cập bến là từ năm giờ đến năm giờ rưỡi, có thể xê dịch một chút. 

“Người kia là ai thế? Tôi chưa gặp mặt bao giờ.”

“Ồ, tôi cũng không rõ. Làm sao tôi biết hết tất cả người ngoài vào đây chứ… Hầy, không nghe máy. Không có trong phòng hả.”

Từ lúc tôi bước vào, viên phụ trách công vụ đã liên tục gọi điện cho ai đó, sau đó lại tặc lưỡi. Nhưng mặc kệ anh ta đang gọi cho ai, Jeong Taeui chỉ chăm chăm dõi theo bóng lưng người đàn ông vừa nhận bảng nội quy rồi rời khỏi văn phòng.

“Người ngoài à…? Là ai vậy nhỉ?”

“Người từ bên ngoài đến tham gia huấn luyện chung đấy. Hôm nay là ngày họ đến mà.”

Nhân viên công vụ nhìn Jeong Taeui bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên như muốn hỏi tôi có biết không và Jeong Taeui đáp lại bằng ánh mắt còn ngạc nhiên hơn nữa.

“Vẫn chưa đến giờ tàu vào bến mà?”

“Vì đông người nên họ phải chạy chuyến tàu bổ sung. Họ vừa mới cập bến cách đây ít phút, chắc giờ này mọi người đều đã về phòng mình sắp xếp hành lý hết rồi. Quan trọng hơn, cậu thân là trợ lý, vậy mà sĩ quan phụ trách đến nhận nhiệm vụ thì không biết đang ở đâu, không liên lạc được... Phải trực tiếp gặp mặt và chào hỏi người ta chứ… mà giờ tới sĩ quan đó cũng không liên lạc được.”

Còn chưa cấp máy nhắn tin nữa, nhân viên công vụ cau mày, tặc lưỡi nói, còn tôi chỉ biết chớp mắt nhìn anh ta.

Không thể tin nổi… Đúng hơn là ngỡ ngàng đến mức không thốt nên lời. Vì chính bản thân mình. Thật vô lý khi tôi vẫn ung dung ngủ ngon lành trên sân thượng trong lúc những người kia đang ầm ầm kéo đến. 

Nghe kỹ lại thì tiếng động bên ngoài cũng ồn ào hơn bình thường. Không chỉ là những nhân viên làm việc trong văn phòng, mà còn có tiếng bước chân và những tiếng thì thầm vang vọng trong hành lang, sôi động hơn hẳn mọi khi.

Khoan đã. Nếu đã có người ngoài vào thì điều đó có nghĩa là…

“... Vậy thì, công việc…”

“Vẫn không liên lạc được. Đành chịu thôi. Jeong Taeui, cậu xuống phòng ngay đi. Tôi đã nói với sĩ quan phụ trách rằng nếu liên lạc được với trợ lý thì sẽ gọi xuống ngay. Cậu hãy đến gặp và chào hỏi, đồng thời trao đổi sơ qua về lịch trình sắp tới.”

Nhân viên công vụ nhìn Jeong Taeui, cắt ngang lời tôi vừa định nói. “Đừng có làm mấy chuyện không đâu nữa, đi thẳng xuống dưới chào hỏi ngay đi.”

Jeong Taeui không thể cãi lời, đành gật đầu, quay lưng bước đi.

Khi Jeong Taeui rời khỏi văn phòng, đi về phía thang máy, vừa đúng lúc hai người đàn ông lạ bước ra từ tầng một. Trông quần áo họ mặc rõ ràng là người ngoài. Họ nhẹ nhàng gật đầu chào tôi rồi nói chuyện bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ. Có lẽ họ đang ra ngoài hút thuốc.

Được thôi. Họ đã đến thật rồi. 

Jeong Taeui thở dài, vừa lẩm nhẩm vừa gõ nhẹ vào đầu mình: “Không thể tin nổi khi những người kia ầm ĩ kéo vào mà mình vẫn ngủ say, là mình quá bình tĩnh hay là bị ngu đây.”

Jeong Taeui đang chuẩn bị bước vào thang máy thì đột ngột dừng lại. Nơi tôi cần đến không phải là phòng kí túc ở tầng hầm 6, mà là tầng dưới, nơi sĩ quan phụ trách nghỉ ngơi. Tôi quyết định đi thang bộ thay vì sử dụng thang máy.

“... Chà, đành vậy.”

Điều đó có nghĩa, bọn họ đang ở đâu đó trong tòa nhà này, hoặc đâu đó trên hòn đảo này. Một người bạn đồng khóa chẳng hề mong gặp lại và một người bạn đồng hành trong cuộc sống, nếu là lúc khác còn đỡ, nhưng trong hoàn cảnh này thì tuyệt đối không muốn chạm mặt. (Thật ra, cho đến giờ Jeong Taeui vẫn không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa mình và Ilay Riegrow là gì. Có một từ khá gần với tình trạng hiện tại, nhưng tôi không sao mở miệng thốt ra nổi. Thỉnh thoảng Ilay lại buông nó ra một cách thản nhiên như không có gì.)

Việc xuất hiện hai gương mặt chẳng muốn thấy trong không gian biệt lập này không phải là điều dễ chịu, Jeong Taeui khẽ thở dài rồi lắc đầu.

Tuy không dễ chạm mặt nhau đến thế. 

Tất nhiên, lúc tham gia huấn luyện thì bắt buộc phải gặp rồi, nhưng trụ sở UNHRDO chi nhánh châu Á này khá rộng.

Tám tầng, mỗi tầng rộng 2000 pyeong (tương đương gần 7.000 mét vuông), một diện tích khổng lồ. Và số lượng người lưu trú khoảng 100 người.

Mật độ dân cư cực kỳ thấp. Nếu không phải vì huấn luyện mà chỉ là sinh hoạt thường ngày thì khả năng không chạm mặt nhau suốt nửa tháng rất cao.

Phải rồi, tôi đã giải ngũ được nhiều năm rồi. Biết đâu một trong những gương mặt không được chào đón kia đã quên tôi rồi cũng nên. (Cầu trời cho sự thật là vậy.) Kể cả khi cùng tham gia huấn luyện thì chỉ cần lướt qua nhau từ xa thôi, biết đâu có thể trốn tránh suốt nửa tháng mà không bị nhận ra.

Xem nào. Vấn đề trước mắt không phải là tên thiếu úy Kim, à không, giờ là đại úy gì đó. Cái tên đó chẳng đáng để bận tâm. Người cần phải lo là gã đàn ông kia, kẻ mà không biết lúc nào sẽ lôi ra một màn mưa máu ngay trước mắt.

Nếu có thể xin đừng chạm mặt nhau. Riêng trường hợp của Ilay do vướng vào công việc nên trốn tránh là điều bất khả thi, nhưng tên thiếu úy Kim thì khác, nếu khéo né, có khi còn tránh được.

Đúng, đúng thế, ở nơi rộng lớn này, những chỗ con người thường lui tới để giết thời gian cũng có hạn thôi. Chỉ cần tránh khéo những chỗ đó là được. 

“Cái gì? Jeong Taeui á?”

Nhưng mà.

Thật không may. 

Điềm xấu cho thấy mong ước của Jeong Taeui đã không thành hiện thực ngay từ đầu.

Khoảng vài tầng, dưới chân cầu thang mà Jeong Taeui đang bước xuống.

“Cái thằng đó sao lại ở đây?”

“Chuyện này, nghe nói có người Hàn nên tôi mới hỏi thử, bảo là tên Jeong Taeui. Phát âm hơi kỳ nên cũng không chắc có nghe đúng hay không nữa.”

Một giọng bực bội và một giọng thờ ơ đối lập nhau, cứ thế đối thoại qua lại. Ở chiếu nghỉ (khoảng trống để nghỉ ngơi giữa cầu thang) mỗi tầng đều lắp đặt máy lọc nước, thỉnh thoảng có tiếng lách cách nhẹ nhàng vọng lên, có lẽ họ đang ngồi uống nước trên ghế xếp ngay bên cạnh. 

Khi đứng ở chiếu nghỉ cách đó đúng hai tầng lầu, Jeong Taeui đang bước xuống cầu thang, bỗng khựng lại như bị đông cứng. Trong đầu tôi mơ hồ nảy ra một ý nghĩ vẩn vơ, không biết đã bao lâu rồi tôi mới nghe người khác nói tiếng Hàn. 

“Nếu chỉ là một người trùng tên thôi thì sao?”

 “Nhưng mà nghe nói cậu ta đến đây lần đầu vào đúng cái năm người đó xuất ngũ. Với lại cũng là cựu sĩ quan. Trùng hợp đến thế thì…”

Giọng nói nhỏ dần như thể nghi hoặc, kéo theo một thoáng im lặng ngắn ngủi.

Jeong Taeui buông người ngồi phịch xuống chiếc ghế đặt ở chiếu nghỉ tầng mình đang đứng. Vì cớ gì những giọng nói đáng quên, những thứ muốn xóa sạch đi càng sớm càng tốt, lại cứ sống dậy trong trí nhớ một cách rõ ràng đến thế. 

Không chỉ nhớ đến giọng nói, cả cách nói chuyện chậm rãi, điềm tĩnh kia cũng khiến tôi ngay lập tức đoán được chủ nhân là ai. Cũng là bạn đồng khóa tốt nghiệp Học viện Sĩ quan, sau khi được bổ nhiệm thì đóng quân không xa lắm nên vẫn thường chạm mặt trong các buổi họp mặt theo khóa. Một người bạn không gây thù với ai, cũng từng thân thiện với Jeong Taeui. Nghĩ lại xem nào… đúng rồi, Chang Oh. Yun Chang Oh. 

Thì ra cậu ta cũng đến đây. Giờ ngẫm lại, hình như tôi từng thoáng thấy tên đó trong danh sách. Khi ấy vì ấn tượng quá mạnh từ cái tên Kim Jeong Pil nên tôi không chú ý lắm.

Jeong Taeui lấy nước từ bình lọc bên cạnh, thấm ướt cổ họng đã khô khốc.

Tưởng chừng ký ức đã nhạt nhòa sau ngần ấy năm, thì ra không phải như vậy. Vừa nghe thấy giọng của tên thiếu úy Kim kia thôi, oán hận tưởng đã ngủ yên lại trỗi dậy từng chút một. Bấy lâu nay chưa từng cảm nhận rõ ràng đến vậy, chính tôi cũng không biết hóa ra bản thân lại là kẻ thích để bụng chuyện xưa cũ. 

…Hừm. Nếu quên được mối hận đó sau vài năm thì đúng là thánh rồi còn gì.

Ngay khoảnh khắc ký ức cũ ùa về, tôi cảm thấy ánh mắt mình cũng trở nên sắc lạnh hơn. Jeong Taeui lẩm bẩm trong bụng, còn cuộc trò chuyện bên dưới vẫn vang lên. 

“Tôi cũng từng thắc mắc không biết bây giờ cậu ta sống ra sao, ai ngờ lại đụng mặt ở chỗ này.”

“Còn sao nữa, chắc vẫn đi loanh quanh làm cái trò đồng tính của nó chứ gì.”

Soạt, chiếc cốc giấy trong tay Jeong Taeui bị bóp nát.

Sao cái thằng đó vẫn không thay đổi vậy chứ. Hồi đó gãy cả khuỷu tay với xương sườn, giờ lành lặn nên quên hết rồi hay sao.

Khi Jeong Taeui đang cau mày như vò nát chiếc cốc giấy, từ tầng dưới vọng lên tiếng cửa mở ra. Có vẻ như ai đó vừa bước vào chiếu nghỉ. Cuộc trò chuyện giữa hai người phía dưới tạm dừng. Rồi vang lên giọng của Yun Chang Oh, khẽ cất lời chào: “Hello.”

Vài giây im lặng trôi qua, giọng nói chết tiệt đó lại cất lên:

“Rồi thằng đó làm cái gì ở đây vậy?”

“Hả? À, Taeui ấy hả? Tôi chưa hỏi kỹ đến vậy. Chỉ nghe nói là có người tên đó ở đây thôi.”

“Bộ ở đây chưa đồn ầm lên rằng tên đó là đồng tính sao?”

“Này, Jeong Pil à…”

“Hửm? Sao. Là người nước ngoài mà. Có hiểu tiếng Hàn đâu mà quan tâm. Mà, hiểu thì đã sao.”

Có lẽ Yun Chang Oh đã cố hạ giọng nhắc nhở, sợ người kia nghe thấy, nhưng cái tên khốn Kim Jeong Pil vẫn trơ trẽn không biết xấu hổ.

Phải rồi, cứ việc đi mà loan tin cho cả thiên hạ biết rằng Jeong Taeui là thằng đồng tính đi. Như mày nói đó, trong sáu tỉ người thì được mấy ai hiểu tiếng Hàn cơ chứ.

Jeong Taeui tặc lưỡi.

Thật ra, ở đây có đồn đại gì thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Chuyện tôi có xu hướng tình cảm như thế chẳng còn là điều lạ lẫm nữa. Những người mới đến trong vài năm gần đây thì chưa biết, chứ những đồng nghiệp cũ thì ai mà chẳng rõ. Thậm chí hồi đó còn dùng Xinlu làm cái cớ để đùa giỡn tôi một cách không thương tiếc nữa cơ mà.

“Kể cũng lạ ha… Taeui bị truy nã quốc tế vì tội khủng bố cơ mà? Sao lại làm việc ở đây nhỉ?”

Lúc đó tôi sốc lắm. Chẳng thể nào tin nổi là Taeui lại dính tới khủng bố. Nghe lời bạn mình nói, Jeong Taeui chỉ biết buông thõng đôi vai.

Đã đoán được chuyện đó cũng lan đến tai tụi nó rồi, nhưng đúng là chán thật. Hồi ấy, đến cả súng tôi còn chưa từng chạm vào, vậy mà chẳng biết từ đâu bị gán cho cái tội khủng bố rồi bị truy nã. Bảo tôi không ấm ức là nói dối. Dù sao thì, người hiểu thì sẽ hiểu, còn không hiểu thì nói gì cũng nghi ngờ.

“À, chuyện đó giải quyết xong rồi mà. Tôi kiểm tra gần đây thấy được ân xá rồi, không biết cụ thể ra sao.”

“Cái gì, Jeong Pil, cậu kiểm tra chuyện  đó từ lúc nào đấy?”

Tôi cũng muốn hỏi y như vậy. Tin tức tôi được ân xá không được thông báo rầm rộ trên báo đài, chẳng lẽ hắn tự đi xác nhận từng cái một?

Không có tiếng đáp lại từ Kim Jeong Pil. Tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là một tiếng cười khẩy đầy yếu ớt. Yun Chang Oh thở dài.

“Cậu cũng lạ thật đấy, giờ chẳng còn lý do gì để gặp nữa mà vẫn muốn tìm à? Mà nghĩ lại thì, quan hệ giữa các cậu từ trước đến nay vốn đã chẳng tốt đẹp gì rồi.”

“Không gặp cái gì chứ. Ngay tại đây vẫn đụng mặt nhau đấy thôi. Chậc, đúng là xúi quẩy.”

Người xui xẻo là tôi đấy! Chính tôi mới là người nên nói câu đó!

Jeong Taeui ném cái cốc giấy vào thùng rác rồi bật dậy khỏi ghế. Tôi không muốn ngồi đó rồi nghe trộm chuyện người khác, thầm nghĩ tốt hơn là xuống tầng hầm rồi rẽ vào trong để tránh mặt, hoặc không thì xuống thẳng bên dưới diễn cảnh bạn bè tái ngộ, vui mừng đến mức túm cổ áo nhau luôn. 

Jeong Taeui chẳng buồn nhẹ bước, cứ thế lộp cộp đi xuống cầu thang. Nếu họ còn lỡ buông thêm lời nào nữa, có lẽ tôi sẽ nghiêng hẳn về hướng nắm cổ áo đó. Phải đấy, chỉ cần thêm một lời nữa thôi. Một lời thôi…

“Sao cái ông Tây kia nãy giờ cứ nhìn chằm chằm bọn mình ấy nhỉ, muốn khoét thủng mặt bọn mình chắc.”

“Chắc ra lấy nước uống ấy mà. Kìa, đang uống nước kìa.”

“Hồi nãy lúc mới vào, tôi có thấy anh ta ở trên tàu rồi. Nhìn không giống kiểu người làm việc trong ngành 3D (3D: dirty, dangerous, difficult) này nên tôi ấn tượng lắm.”

“Có khi làm mấy việc bàn giấy gì đó thôi. Này, nhìn cái tay trắng bóc kia đi, tay đấy. Không có lấy một vết trầy nào cả. Nhìn là biết không phải đôi tay từng làm việc nặng rồi. Với cái tay đó thì hẳn là chưa bao giờ cầm súng đâu.”

Thì ra chỉ làm việc bàn giấy thôi à, Jeong Taeui khẽ gật đầu đồng tình. Dường như hai người kia nghĩ chẳng phải chửi bới gì, nên vẫn thản nhiên trò chuyện trước mặt đối phương bằng tiếng Hàn, ngôn ngữ mà họ tin chắc hầu như không ai hiểu ở đây.

Jeong Taeui vẫn tiếp tục bước từng bước nặng nề xuống cầu thang, dẫu đôi lúc đã nghĩ hay là rẽ vào tầng hầm luôn cho rồi. Trong lúc đó, cuộc trò chuyện phía trên vẫn tiếp diễn.

“Nhưng mà tên ngoại quốc kia vẫn nhìn chằm chằm đấy. Nhìn như thế thì có nên bắt chuyện không nhỉ?”

Một trong hai người thì thầm: “Người nước ngoài mà, họ hay thân thiện với người lạ lắm.”

Ngay sau câu nói ấy… 

“Hmm… Korean?”

Đúng như lời bọn họ vừa nói, người nước ngoài kia, có lẽ đang ngồi uống nước trên chiếc ghế gần đó ở chiếu nghỉ cầu thang, cuối cùng cũng mở miệng bắt chuyện. Một giọng nói trầm nhẹ, có chút hứng thú vang lên bằng tiếng Anh.

Và rồi, cuộc trò chuyện giữa hai người đồng nghiệp cùng với người ngoại quốc thân thiện đó bắt đầu chuyển sang tiếng Anh.

Hình như cậu không phải thành viên chính thức ở đây, có vẻ là người ngoài được đưa vào để tham gia khóa huấn luyện lần này. Vâng, đúng vậy. Anh cũng là người tôi thấy trên tàu hồi nãy. Mong hãy chiếu cố tôi trong hai tuần tới. Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ, theo cái cách xã giao của những người mới gặp nhau lần đầu. 

Và. 

Nghe cuộc trò chuyện xã giao đó, cuối cùng Jeong Taeui cũng dừng bước.

…Hả? 

Cuộc trò chuyện vẫn chảy vào tai, nhưng mặt tôi đã đông cứng như vừa nhìn thấy ma quỷ.

“Lần đầu đến Hồng Kông à? Các cậu đến cùng bạn bè nên chắc không thấy buồn chán đâu nhỉ.”

“Ha ha, cũng đúng, anh đến đây một mình à?”

“À... Tôi đến một mình, nhưng tôi có người quen ở đây. Còn cậu thì sao? Cậu cũng có người quen ở đây à?”

“Ừ... cũng có thể nói là quen, tôi nghe nói có người bạn học cũ ở đây.”

Nhưng vẫn chưa chắc lắm, Yun Chang Oh nói một cách mơ hồ. Người nọ ừ một tiếng, tỏ vẻ hứng thú. 

“Bạn học cũ sao. Hay là thế nào?”

“À, bạn học hồi còn đi học, một thời gian mất liên lạc.”

“Ha ha, thật sao... lâu rồi mới gặp lại, chắc vui lắm nhỉ.”

“Hoàn toàn không.”

À. Đó chính là thằng khốn Kim Jeong Pil. Chỉ có thằng đó mới dám phủ nhận thẳng thừng như thế trước mặt người lạ.

“Chúng tôi chưa bao giờ có mối quan hệ tốt đẹp. Vô tâm với người xung quanh, nóng tính, miệng lưỡi còn độc ác, nói chung là chán lắm…”

Tên đang càu nhàu chửi rủa ấy tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện đồng tính,   có lẽ là đang giữ chút phép lịch sự tối thiểu với người ngoài. Dường như cũng nhận ra nên thôi không nói chuyện về người không quen biết nữa, Kim Jeong Pil đổi chủ đề.

“Người quen mà anh nói đang ở đây có phải là bạn của anh không?”

“Bạn... Không biết có nên gọi là bạn hay không nhỉ...”

Người kia chậm rãi nói, pha chút nụ cười tinh tế. Ngay sau, đó anh đáp ngắn gọn:

“Chúng tôi biết từng ngóc ngách của nhau. Thân đến mức, khi rảnh rỗi, tôi còn đếm cả nếp nhăn trên lỗ nữa đấy.”

“...? Ha ha, hai người thân thiết thật.”

Sau cụm từ khi rảnh rỗi, người đàn ông nói rất dài và nhanh nên dường như không ai hiểu cả. Tôi thấy kẻ có xu hướng kỳ thị đồng tính vẫn cười tươi đồng tình, bên cạnh là Yun Chang Oh đang mỉm cười nói: “Rất vui khi có dịp gặp bạn của anh.”

Còn Jeong Taeui thì. 

Jeong Taeui chết sững trên cầu thang. 

…Chết tiệt. 

Tôi suýt nữa thốt ra một câu chửi thề mất kiểm soát. Đồng thời, suy nghĩ trong đầu cũng thay đổi 180 độ. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo