「Kondo, Thánh nữ cho gọi cậu」
Mới vào giờ làm buổi chiều không lâu đã có người triệu kiến, khiến Seiichirou mở to mắt ngạc nhiên. Không ngờ có thể gặp cô bé kia sớm như vậy.
Nhưng vẫn đang trong giờ làm việc.
「Để giờ nghỉ hay sau giờ tan làm……..」
Không để Seiichirou nói xong, Helmut đã hốt hoảng cắt ngang.
「K-Kondo! Đây là lệnh triệu kiến của Thánh nữ! Công việc để sau, mau đi đi!!」
Sếp vừa mới dứt lời, Seiichirou đã bị một kỵ sĩ mặc quân phục xanh lục khoác giáp sắt bên ngoài, lôi cổ đến tòa tháp chính trong cung điện. Nơi này là nơi an ninh nghiêm ngặt nhất cung điện, và cũng là khu vực an toàn nhất, phần lớn thành viên hoàng gia đều sống ở đây.
Thánh nữ cũng ở đó.
Hai kỵ sĩ đứng gác trước lối vào, và một người mặc quân phục đen Seiichirou từng thấy qua.
(Hình như là Chỉ huy Đệ Tam……)
Ài, mấy cái tên nước ngoài khó nhớ thật đấy. Cái gì Ind thì phải. Thôi, cứ xưng「Ngài Chỉ huy Đệ Tam」cho ăn chắc. Kỵ sĩ dắt tôi đến với kỵ sĩ gác cửa đều mặc quân phục xanh lục khoác giáp bên ngoài, vậy đây là Binh đoàn Kỵ sĩ Đệ Nhị, phụ trách bảo vệ hoàng gia và các nhân vật quan trọng.
Tên kia vẫn treo bản mặt tuyệt sắc vô cảm như cũ, hờ hững liếc qua Seiichirou, quay người lại đẩy mở cánh cửa mà không nói một lời.
Bên trong là căn phòng lộng lẫy xa hoa tới mức tưởng chừng chỉ có trong phim ảnh. Chính giữa căn phòng, ngay chiếc bàn trang trí bằng bạc tinh xảo, cô bé học sinh cấp ba anh gặp hôm trước, nay mặc lễ phục thế giới này ngồi đó. Kế bên, là thanh niên đẹp trai tóc bạch kim Seiichirou cũng từng gặp trước đây. Người mặt mũi hất lên trời dắt tay cô bé học sinh cấp ba đưa đi, ngày anh bị lôi tới thế giới này.
「Ngươi tới trễ!」
Vừa mới bước chân vào phòng, hắn đã lên tiếng trách móc. Seiichirou không tỏ vẻ khó chịu, mà ngược lại chỉ đáp lại bằng cách cúi chào cung kính theo phong cách Nhật Bản hiện đại. Đáng lý nên quỳ xuống, nhưng dẹp đi, đây mới ngày thứ ba anh tới nơi này.
「Ngài Julius, xin ngài đừng nói vậy. Là tôi tự tiện làm phiền tới anh ấy」
Cô gái mặc chiếc váy màu vàng nhạt, mái tóc bóng mượt hơn hôm trước, nhẹ giọng trách cứ người kia.
「Xin lỗi anh,......à, ừm……」
「Tôi là Kondou Seiichirou」
Thấy cô bé kia lúng túng, anh biết cô không biết tên mình nên tự giới thiệu trước.
「Chào anh Kondou. Em là Shiraishi Yua」
Cô gái, không, Yua mỉm cười với đôi môi hồng hào, cũng tự giới thiệu bản thân.
「Thật ra em đã muốn nói chuyện với anh lâu rồi, nhưng vì có một số việc thành ra bị trì hoãn tới bây giờ」
Yua mời Seiichirou ngồi xuống, nên anh tiến lại gần ngồi xuống ghế sô pha bọc da tiếp tục câu chuyện.
「Ares, anh cũng ngồi đi」
「Ta đứng đây」
Yua cũng lên tiếng mời Chỉ huy Đệ Tam khoác lên mình nguyên cây đen, nhưng hắn thẳng thừng từ chối rồi đứng tựa vào tường cách khá xa.
(Kỵ sĩ mà mặt mũi lớn vậy hả?)
Seiichirou thoáng thắc mắc, nhưng nghĩ lại, đó không phải chuyện anh cần bận tâm, nên anh ném thẳng ra sau đầu, tập trung vào chuyện trước mắt.
Mái tóc óng ả, làn da hồng hào, móng tay được chăm chút cẩn thận cùng chiếc váy cao cấp, có vẻ như ai đó đang được chăm sóc rất tốt.
「Anh đã được nghe kể về thế giới này chưa?」
「Vâng, là về chướng khí và Thánh nữ, đúng không?」
Theo lời sấm truyền, để thanh tẩy chướng khí tràn ra từ Rừng quỷ, người nơi này đã cưỡng chế đưa (bắt cóc) Thánh nữ từ thế giới khác tới và tẩy não muốn cô nhóc này nhận vai trò thanh tẩy chướng khí theo ý muốn của bọn họ.
Tất nhiên, mấy dòng phía trên Seiichirou không ngu nói thẳng ra, chỉ khẽ gật đầu đáp.
「Vâng! Đúng vậy! Em chính là ‘Thánh nữ’ đó đó, còn anh Kondou là vô tình bị cuốn vào và đưa tới nơi này」
Vâng, anh biết chứ. Chính Yua là người đã kéo anh theo khi cô chìa tay ra cầu cứu. Nhưng thủ phạm chính vẫn là những kẻ cầm quyền của đất nước này.
Điều này Seiichirou dĩ nhiên cũng không thể nói.
「Thì ra là vậy」
Seiichirou không để lộ chút cảm xúc, bình tĩnh gật đầu. Hành động này khiến người ngồi cạnh Yua, Hoàng tử Julius khó chịu lên tiếng.
「Thái độ này là sao hả!? Yua lo lắng cho ngươi nên chủ động lên tiếng, vậy mà ngươi lại phản ứng nhạt nhẽo thế này? Không biết nên nói cái gì à!?」
Lo lắng? Anh chẳng nhớ đã được lo lắng khi nào. Còn cần để nói, thì có cả một danh sách dài để công khai lên án vương quốc này đấy!
Mà trước hết, tên này là ai?
「Xin lỗi, tôi không có ý đó… Ừm?」
Seiichirou quay sang Yua dò hỏi. Nhận ra mình chưa giới thiệu người bên cạnh, cô vội lên tiếng.
「À, đây là Điện hạ Julius, Đại Hoàng tử vương quốc này. Ngài ấy đang chăm sóc cho em!」
À, ra là Hoàng tử. Hèn chi mũi để trên trời.
「Hay thật! Ngay cả tên và mặt mũi thành viên Hoàng gia, ngươi cũng không biết?」
Ờ thì…. Ba ngày trước, lúc bắt cóc anh tới đây có ma nào Hoàng gia tới ra mắt à, rồi xin lỗi anh chưa?!
「Là tôi thiếu sót, thành thật xin lỗi ngài」
「A, và kia, người tóc đen đó là anh Ares, Chỉ huy Binh đoàn Kỵ Sĩ Đệ Tam. Anh ấy siêu mạnh luôn á!」
Yua hồ hởi giới thiệu người tóc đen đang đứng tựa vào tường, với giọng đầy ngưỡng mộ. Seiichirou liếc nhìn Ares, gật đầu chào. Trai đẹp, nữ sinh cấp ba nào chẳng mê, hiểu!
「Vậy Shiraishi, sau này cô tính thế nào?」
Quay lại chủ đề chính, Yua cúi đầu, tới khi ngẩng lên ánh mắt không giấu nổi vẻ lo âu. Nhưng cô vẫn kiên định nhìn thẳng vào anh, nói.
「Em sẽ tiếp nhận chức trách của Thánh nữ! Người dân vương quốc này đang gặp những khó khăn mà chỉ có mình em mới có thể cứu giúp họ!」
Seiichirou chậm rãi chớp mắt.
Xét cho cùng, cũng chỉ là con nhóc học cấp ba chưa bước chân vào đời, đúng kiểu nuôi trong nhà có khác. Ở cái tuổi này, vô tình cuốn vào mấy chuyện phi lý, mới thổi phồng có chút cái đã bị tẩy não hoàn toàn. Bị lừa bán cũng ráng mà chịu.
Seiichirou đưa mắt sang phía khác, thấy Julius nhìn Yua đầy thỏa mãn và trìu mến.
「…….Xin lỗi, tôi có vài lời muốn nói riêng với đồng hương của mình. Ngài có thể cho chúng tôi không gian riêng được chứ?」
Vị Hoàng tử này không phải là người thích hợp để nói chuyện, nên Seiichirou thử đề nghị nói chuyện riêng với Yua, và y như dự đoán bị từ chối ngay lập tức.
「Một nam một nữ ở riêng trong phòng, ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả?!」
……..Ờ hở, vậy mới nãy ngài giới tính khác ngồi với Yua một mình trong phòng này à? Giới tính linh hoạt đấy!?
Nhưng vận may đứng về phía Seiichirou. Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng gõ cửa. Ares ra mở cửa, một người đàn ông mặc trang phục quản gia bước vào, cúi chào rồi lên tiếng.
「Thần xin thứ lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện. Bệ hạ cho gọi Hoàng tử Julius」
「Cái gì? Giờ ta đang bận!」
「Thần rất xin lỗi, nhưng đây là chuyện khẩn cấp」
Julius nhăn mặt khó chịu, nhưng vị quản gia kia vẫn không nhượng bộ. Hắn tặc lưỡi một cái, rồi đứng dậy.
「Ares, ta giao chỗ này cho ngươi. Tuyệt đối không được rời mắt khỏi bọn họ. Yua, ta đi một chút rồi quay lại」
Julius lườm Seiichirou một cái đầy cảnh cáo, mới chịu đi theo quản gia.
Và thế là, trong phòng chỉ còn lại Seiichirou, Yua và Chỉ huy Binh đoàn Kỵ Sĩ Đệ Tam, Ares.
Seiichirou nghĩ một chút rồi lên tiếng, người này không giống với tên Hoàng tử kia, chắc sẽ không nhảy vào cuống họng người khác đâu nhỉ.
「Có lòng chính nghĩa là tốt, nhưng cô cần phải hiểu rõ tình huống của mình và những người xung quanh」
「Ý anh là sao…?」
Yua cau mày, khó hiểu.
「Tôi không biết rõ về năng lực và trách nhiệm của Thánh nữ, nhưng…… cô bị ‘triệu hồi’ đến đây là để phục vụ cho đất nước này. Cô nên suy nghĩ thật kỹ về điều đó, và cũng nên xác nhận rõ các điều kiện trước khi thực hiện」
Ngay từ đầu việc triệu hồi Yua đã không có sự chấp thuận cô, bọn họ làm tất cả chỉ với một mục đích duy nhất, lợi dụng cô làm việc cho mình. Nhiệm vụ của Thánh nữ có nguy hiểm hay không vẫn còn là một ẩn số, biết đâu thứ vương quốc này cần chính là thanh tẩy chướng khí, còn mạng sống Yua có ra sao cũng không quan trọng, thì sao?
「Anh đang bảo em từ chối sao!?」
「Tôi không nói cô phải từ chối. Tôi chỉ cho rằng, cô nên dành nhiều thời gian để tìm hiểu sự tình trước khi đưa quyết định….…」
「Nhưng…..chướng khí lan rộng ra sẽ có rất nhiều người chết! Chỉ có em mới có thể cứu lấy họ, sao anh có thể nói ra mấy lời tàn nhẫn như thế được!?」
Đây không phải vấn đề tàn nhẫn hay không. Mà là an nguy của bản thân Yua.
「Mấy câu ‘chỉ Thánh nữ mới làm được’, ‘Chướng khí lan rộng ra sẽ có người chết’, cô đã xác nhận rõ tất cả những điều đó là sự thật chưa?」
「Anh đang nói mọi người nói dối sao!?」
「Tôi không nói vậy」
Nói dối hay không, anh không cần biết, bởi chắc gì bọn họ đã để tâm tới suy nghĩ hai người bị bắt cóc tới đây. Anh cũng không quan tâm cái gọi đức tin vào Thánh nữ, vấn đề của nước nào nước ấy tự giải quyết, bớt lôi người nơi khác tới gánh vác.
「Mọi người đang rất khổ sở! Vậy mà anh lại nói ra những câu tuyệt tình như vậy!!」
Dù đã cố tình hạ giọng khi nói chuyện, nhưng Yua đã không thể kiềm được cảm xúc mà hét lớn, có lẽ bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Cơ hội nói chuyện trực tiếp với Thánh nữ Yua có thể chỉ có lần này, nên Seiichirou đã hơi vội. Ở cái tuổi này, mấy đứa nhóc này lúc nào mà chẳng mang trên mình tâm lý chính nghĩa để rồi để cảm xúc chi phối. Có lẽ anh nên nói uyển chuyển hơn ngay từ ban đầu.
「Tôi nghe nói anh Kondou đang nhận tiền trợ cấp từ vương quốc này. Vậy mà anh lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?! Thôi, đủ rồi! Tôi sẽ tự cố gắng hết sức vì người dân đất nước này!」
Nói xong, Yua quay lưng đi tới một cánh cửa khác trong phòng, mở cửa bước thẳng vào trong. Seiichirou chỉ có thể nhìn theo thở dài. Chỗ đó chắc là phòng ngủ.
….…Coi bộ, đãi ngộ tốt đó chứ..
Ares im lặng nhìn anh, ánh mắt nói rõ cuộc trò chuyện đã kết thúc. Hiểu ý, Seiichirou đứng dậy, rời khỏi căn phòng.
Không phải tiễn đưa mà bị tống cổ ra ngoài, một kỵ sĩ cứ kè kè bên cạnh đưa anh ra khỏi tòa tháp chính.
Cuối cùng, cả Yua lẫn Hoàng tử vương quốc này, không một ai mở lời nói xin lỗi Seiichirou.