Pheromone Off - Chương 17

Lịch đăng: Tối T3, T5 và T7

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 17

“Chút nữa Sa Hee cũng đến, mọi người cứ thoải mái làm việc riêng rồi tập trung tại nhà ăn nhé. À, Sa Young, con đi theo mẹ trước.”

Phu nhân Shim vẫy tay gọi Kwon Sa Young rồi rời đi trước. Lúc này Kwon Sa Young mới buông cánh tay Ha Jin ra và đi theo mẹ, quản gia An cũng theo sát phía sau. Ha Jin lập tức nhận ra chỉ còn lại Kwon Sa Bin và mình, cậu khẽ liếc nhìn cậu ta.

“…Tôi đã bảo giữ bí mật mà.”

Ha Jin thì thầm, lời nói nhỏ đến mức suýt không nghe rõ. Kwon Sa Bin khịt mũi.

“Tôi đã nói rồi. Phải có gì đó đáng giá thì tôi mới giữ bí mật chứ.”

“……Tôi lấy đâu ra cái gì mà cho.”

“Nghĩ kỹ xem.”

“Tôi không có tiền.”

“Trông tôi có vẻ cần tiền không?”

“…Khó quá. Rốt cuộc cậu muốn cái gì?”

“Đấy. Tại sao cậu lại cố chấp kết hôn với Kwon Sa Young, phải cầu xin người không liên quan giữ bí mật như vậy chứ?”

“……”

“Anh ta còn không chịu chia tay người yêu. Đúng là vợ riêng, người yêu riêng. Sao cậu lại cố tình dấn thân vào cuộc hôn nhân khốn kiếp này chứ—.”

“Cậu cũng thế.”

“Gì cơ?”

“Cậu cũng thế, tại sao lại bận tâm đến vậy?”

“…Gì cơ?”

“Cậu đâu có thích tôi.”

“……”

“Ở trường, cậu cứ kiếm cớ gây sự, còn nói những lời khó nghe, ghét bỏ tôi mà.”

“Cái, cái đó… Là vì tôi không muốn cái loại như cậu bước chân vào nhà tôi—.”

Trước lời nói thẳng thừng của Ha Jin, Kwon Sa Bin thoáng chút bối rối rồi vội vàng phản bác.

“…Dù sao cũng chỉ là tạm thời thôi.”

“……”

“Cũng sẽ không phải nhìn cái bản mặt đáng ghét đó lâu đâu… Vậy nên, xin hãy giữ bí mật cho đến lúc đó.”

“……”

“Tôi xin cậu đấy.”

Ha Jin vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thờ ơ nói tiếp. Kwon Sa Bin vốn quen buông lời tùy tiện, bỗng chần chừ trước thái độ nghiêm túc của Ha Jin. Khoảnh khắc đó, khóe mắt cậu ta chợt nhíu lại.

“Tạm thời là sao?”

Lúc đó, Kwon Sa Bin không nghe hết cuộc trò chuyện giữa Seong Yeon Woo và Ha Jin nên hoàn toàn không biết rằng cuộc đính hôn này chỉ là một hợp đồng ngắn hạn. Khi Ha Jin đang do dự không trả lời, có tiếng động từ phía cửa. Đúng như lời phu nhân Shim nói Kwon Sa Hee sắp đến, giọng nói đang nghe điện thoại ngày càng gần hơn. Ha Jin liếc nhìn về phía cửa và thì thầm với Kwon Sa Bin.

“…Lát nữa nói chuyện tiếp.”

“Này, lát nữa cái gì—, nói ngay bây giờ!”

Kwon Sa Bin nhăn mặt nhìn bóng lưng Ha Jin biến mất, chỉ nói mỗi chuyện của mình.

Lúc nào cũng thế.

Ha Jin mà Kwon Sa Bin biết, lúc nào cũng vậy.

Khuôn mặt chẳng chút quan tâm. Bóng lưng quay đi không chút luyến tiếc dù bản thân chẳng có gì trong tay. Trong mắt Kwon Sa Bin, đây là hình ảnh quen thuộc. Dù là thời đi học hay bây giờ, nhìn cái bóng lưng quay đi dễ dàng đó, Kwon Sa Bin chợt nhớ về những ngày đã qua.

‘Nó là đứa đó à? Con của vợ bé nhà Seong San.’

Những đứa biết chuyện đều rõ. Seong Ha Jin là con vịt con xấu xí của tập đoàn Seong San. Là con của vợ bé, lại không thừa hưởng được bất kỳ đặc tính nào của dòng máu cao quý, một đứa con kém cỏi. Giới tài phiệt chỉ quan tâm đến gia đình, tiền bạc, dòng máu, huyết thống, đặc tính,… nên hiển nhiên, Seong Ha Jin là một sự tồn tại không được chào đón. Không chỉ là con của vợ bé mà còn là beta, không có pheromone, cũng chẳng có dòng máu ưu tú.

‘Sa Bin, nhà mày thân với nhà nó mà, chắc biết rõ nhỉ?’

Vào ngày nhập học, Kwon Sa Bin đứng từ phía sau, nhìn chéo và chăm chú ngắm Seong Ha Jin đang chỉnh tề trong bộ đồng phục. Dù có quan hệ sâu sắc với tập đoàn Seong San, nhưng Sung Ha Jin không bao giờ xuất hiện trong các buổi gặp mặt. Có lẽ vì cậu là con của vợ bé, hoặc vì không được chào đón trong gia đình nên thỉnh thoảng mới xuất hiện một lần. Hoặc có lẽ là vì ông nội mà cậu ta mới được nhìn thấy.

Mỗi lần tình cờ gặp lại, Seong Ha Jin đều có vẻ trưởng thành hơn một chút. Vì thế mà đến ngày nhập học cấp ba, Sa Bin vẫn cảm thấy lạ dù đã khá lâu không gặp. Không phải alpha, cũng chẳng phải omega, Ha Jin mang theo một khí chất rất khó gọi tên. Nhưng đúng là dòng máu Seong San, ngoại hình vẫn đủ khiến người ta phải ngoái nhìn. Có nét giống Seong Yeon Woo, người vốn nổi bật với vẻ ngoài điển trai đến mức khó tin, nhưng đôi khi ở Ha Jin lại toát ra một điều gì đó hoàn toàn trái ngược.

Trong mắt Kwon Sa Bin, Seong Ha Jin trước đây không để lại ấn tượng gì đặc biệt. Nhưng nếu phải nói về cảm nhận thì đúng là có một điều gì đó khiến người ta thấy khó chịu. Gương mặt vô cảm, lúc nào cũng lạnh nhạt như chẳng bận tâm đến thế giới xung quanh dù luôn mang trên người một loại vết thương nào đó. Trông cậu như một con búp bê vô tri. Dù có chọc ghẹo thế nào cũng không phản ứng, chính cái thái độ ấy mới thật sự gây bực mình. Có điều gì đó rất kỳ lạ len lỏi chạm vào từng sợi thần kinh của người đối diện.

‘Mặt mũi cũng được đấy chứ. Em trai của Seong Yeon Woo đây sao?’

‘Thế á? Vậy thì có cửa không?’

‘Cũng được thôi. Nhưng nghe bảo là beta mà.’

‘Nếu là omega thì đúng là đồ thay thế hoàn hảo cho Seong Yeon Woo.’

Seong Ha Jin đại khái đi đâu cũng nhận được kiểu đối xử như vậy. Con của vợ bé tập đoàn Seong San. Em trai của Seong Yeon Woo nổi tiếng. Cũng có tiếng tăm đấy, nhưng lại bị coi thường. Đi đâu cũng chẳng có ai chào đón. Kwon Sa Bin cũng có cảm nhận tương tự. Thế nhưng…

‘Này, Kwon Sa Bin, mày thân với nó hả?’

‘Thân cái chó gì. Sao mày cứ nói linh tinh thế.’

‘Thân thì phiền phức đấy.’

‘Có gì mà phiền phức.’

‘Đấy, thằng beta đó trông cũng xinh phết nhỉ.’ 

‘Xinh á? Chẳng phải là đẹp trai hơn sao?’ 

‘Nó có gì đó bí ẩn thật.’

Nói tóm lại, lũ alpha đều như thế cả. Hễ thấy dễ bắt nạt, hễ thấy lọt mắt một chút là cái hạ bộ lại phản ứng trước tiên. Trong một thế giới mà mọi thứ đều được tha thứ chỉ vì là con nhà gia thế, có gen trội, thì phần lớn lũ alpha đều sống theo cái kiểu muốn gì làm nấy.

‘Nó là beta mà. Không có pheromone, mà mày cũng nghĩ được thế à?’

‘Thằng Kwon Sa Bin này đúng là ngây thơ vô số tội.’ 

‘Cái gì?’ 

‘Beta cũng thú vị phết đấy.’

Đối phương cười nham hiểm, làm một cử chỉ thô tục. Kwon Sa Bin khinh bỉ lướt nhìn những kẻ xung quanh.

‘Thà đi mà cặp với con gái đi.’ 

‘Là đàn ông mà không phải omega, trông thế này đã là đáng để mắt lắm rồi đấy.’ 

‘…….’ 

‘Với lại, cái bộ dạng tự ái của nó cũng vui cực. Mắt cứ trợn trừng lên ấy.’

Đám bạn xung quanh nói những lời thô tục, khúc khích cười. Một vài đứa gật đầu đồng tình và cười đầy ẩn ý. Kwon Sa Bin mặt không cảm xúc, trả lời cộc lốc:

‘Dù là con của vợ bé, nó vẫn là con út nhà Seong San đấy.’

‘Dù sao cũng có liên quan gì đâu. Nghe nói nổi tiếng lắm mà? Là con vịt con xấu xí của Seong San ấy. Anh Soo Hyun nghe tên nó thôi là đã ghê tởm lắm rồi.’

Kwon Sa Bin đứng từ xa, lặng lẽ quan sát sườn mặt của Seong Ha Jin. Cậu hoàn toàn điềm nhiên, dường như chẳng mảy may để tâm đến những lời lẽ độc địa đang nhắm vào mình. Vẻ mặt ấy trông có phần mệt mỏi, có lẽ vì buổi lễ nhập học quá đỗi nhàm chán, hoặc cũng có thể đang lạc trong những dòng suy nghĩ mơ hồ. Trông như một kẻ ngốc lạc vào thế giới của riêng mình vậy.

‘Không thân thật chứ?’

‘Không thân thì cũng đã nhìn mặt nhau hơn 10 năm rồi, lũ khốn. Không biết nhà Seong San với nhà tao thân thiết lắm à?’

‘Không… Ơ, vừa nãy chẳng phải mày nói không à.’

‘Tao vốn dĩ không có đứa nào thân cả. Mày, mày có thân với tao không?’

Kwon Sa Bin bỗng nhiên lớn giọng, liếc nhìn đối phương đầy khó chịu. Trước lời nói của cậu ta, đối phương khựng lại rồi bĩu môi ngượng ngùng. Tiếng cười khúc khích lập tức tắt ngấm. Kwon Sa Bin bực bội tặc lưỡi, đút tay vào túi quần rồi bước thẳng về phía Seong Ha Jin, dáng đi đầy vẻ bất cần. Mọi ánh nhìn trong nhóm đều đổ dồn lên lưng cậu ta. Và lần này, cậu ta lại đứng đối diện với Seong Ha Jin—người lúc nào cũng mang trên mình một vết thương nào đó.

‘…Này.’

Bực chết đi được. Nhưng thôi, giúp một lần vậy. Kwon Sa Bin định bụng sẽ là người mở lời trước, để bọn kia thấy rằng mình có quen biết. Ghét cay ghét đắng nhưng cuối cùng vẫn phải ra mặt. Biết sao được. Dù gì cũng là người đã nhìn mặt nhau từ nhỏ, né không được nữa rồi. Không còn lựa chọn nào khác. Sa Bin miễn cưỡng nhìn đối phương, vẻ mặt không giấu nổi sự khó chịu.

Thế nhưng người kia vẫn im lặng. Không nghe thấy à?

Kwon Sa Bin bực dọc nheo mắt lại, khẽ chạm mũi chân vào giày Seong Ha Jin rồi lên tiếng lần nữa:

‘Này. Khốn kiếp, không nghe thấy người ta nói gì à?’

‘…….’

Bị chạm trực tiếp, đối phương mới từ từ quay đầu nhìn Kwon Sa Bin bằng ánh mắt thờ ơ. Kwon Sa Bin vô thức nhíu mày hơn. Cậu ta đặc biệt ghét ánh mắt đó. Từ nhỏ đã luôn là đôi mắt như vậy. Không có bất kỳ sự mong đợi hay sức sống nào, chỉ là một đôi mắt thờ ơ.

‘Mày phải biết ơn tao đấy. Tao là người đầu tiên—.’

‘Ai đấy?’

‘…Gì cơ?’

Tuy nhiên, trước phản ứng bất ngờ đó, Kwon Sa Bin bỗng nghẹn lời. Cậu ta há hốc mồm, bật ra tiếng thở dốc vì tức giận.

‘Thằng này bị điên à….’

Khi Kwon Sa Bin không thể che giấu vẻ bàng hoàng, liên tục thở dốc, Seong Ha Jin nãy giờ giả vờ không biết, lại lặng lẽ tiếp lời:

‘Giả vờ quen biết tôi thì có gì tốt đâu.’

‘Gì cơ?’

‘Cứ coi như không quen biết đi.’

Seong Ha Jin lý trí cho rằng việc cố tình tỏ ra quen biết một người nổi tiếng chỉ chuốc thêm phiền phức, và cậu tin Kwon Sa Bin cũng không hề mong muốn điều đó. Dù sao thì cả hai cũng chẳng thân thiết gì, mà Kwon Sa Bin lại là một trong những người không ưa cậu. Vậy nên thái độ lạnh nhạt cũng là điều dễ hiểu. Thế nhưng, trái với suy nghĩ đó, vẻ mặt của Kwon Sa Bin lại dần sa sầm, trở nên lạnh lùng hơn từng chút một.

‘Thằng khốn này, buồn cười thật đấy.’

‘…….’

‘Ai cho mày quyết định?’

Kwon Sa Bin nhìn xuống Seong Ha Jin với ánh mắt đầy vẻ méo mó.

‘Được người ta giả vờ quen biết thì phải biết ơn chứ, ở đâu ra cái thái độ ra lệnh thế hả?’

Có lẽ vì quá bực bội, hoặc vì sự từ chối thẳng thừng đã chạm vào lòng tự ái của mình, Kwon Sa Bin tiếp lời với vẻ mặt kiêu ngạo đặc trưng. Thế nhưng đối phương không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ khẽ thở dài không tiếng động rồi lướt qua Kwon Sa Bin đang nổi đóa.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo