Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 4
Gia đình vì chuyện đó mà chìm trong bầu không khí lạnh lẽo đến đáng sợ. Jo Hwa Young, mẹ cả của Ha Jin, mỗi lần chạm mặt cậu là lại trút giận bằng cách uống cạn cốc nước lạnh hoặc liếc nhìn bằng ánh mắt khinh miệt. Bố cậu thì nhìn cậu bằng vẻ mặt phức tạp. Tất cả đều nơm nớp nhìn sắc mặt Seong Yeon Woo. Thế nhưng khí chất của Seong Yeon Woo lại chẳng hề đáng sợ như vậy. Không rõ là cậu ta cố che giấu nỗi bực dọc trong lòng hay niềm tin vào Kwon Sa Young quá vững chắc, mà dù trong bầu không khí ngột ngạt này, cậu ta vẫn sinh hoạt bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng Ha Jin không thể không cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ cậu đã xa cách và không thoải mái với những người trong gia đình này rồi. Ha Jin thậm chí còn thấy dễ thở hơn khi đối mặt với Seong Soo Hyun hơn là khi ở bên Seong Yeon Woo. Có lẽ vì coi Yeon Woo là người quý giá nhất trong gia đình, là người tuyệt đối không được làm phật lòng, nên Ha Jin luôn đặc biệt cẩn trọng trong mọi hành vi trước mặt cậu ta.
Và Ha Jin cũng không thể không căng thẳng trước thái độ tinh tế mà Yeon Woo dành cho cậu. Không phải là cậu ta công khai ghét bỏ hay căm thù cậu như Seong Soo Hyun, nhưng đôi khi Ha Jin có thể cảm nhận được nhiều điều từ ánh mắt cậu ta lướt qua cậu. Ẩn sau nụ cười kia là sự khinh bỉ, là ánh mắt coi thường luôn thường trực.
Tuy nhiên, Yeon Woo lại hành xử như một người không hề phân biệt đối xử trước mặt người khác. Cậu ta không ra tay đánh đập hay buông lời chỉ trích gay gắt như Seong Soo Hyun, nhưng cậu ta cũng chẳng hề yêu thương cậu trước mặt mọi người. Chính cái vẻ đạo đức giả đó càng làm Ha Jin thêm phần khó chịu. Và rồi, sự việc lần này đã đẩy mối quan hệ bất tiện ấy lên một nấc thang mới.
“Nghe nói gần đây cậu có đi gặp chủ tịch Kwon.”
Dinh thự chính của tập đoàn Seong San ở Pyeongchang-dong, sau cánh cổng lớn như lối vào một ngôi đền và có tổng cộng ba tòa nhà. Một là Jin Hyeon Je, tòa nhà ba tầng nơi chủ tịch Seong và vợ sinh sống. Hai là Yu jeong Je, nơi cặp song sinh nhà họ Seong và Ha Jin ở. Cuối cùng là Seo Hyeon Je, một tòa nhà biệt lập cách đó không xa, vốn là nơi bí mật mà các alpha trội và omega trội đã sử dụng từ bao đời nay. Đó là nơi được các thế hệ tiền bối sử dụng, tồn tại để phục vụ kỳ phát tình của các alpha và omega. Pheromone bị chặn hoàn toàn nên dù có chuyện gì xảy ra ở đó cũng không ai biết.
Vì là con cái, Ha Jin vẫn phải sống chung tòa nhà với Seong Soo Hyun và Seong Yeon Woo, nhưng cậu gần như sống như một người vô hình. Cậu sống lặng lẽ để không lọt vào mắt họ. Phòng ngủ của cặp song sinh ở tầng một, còn cậu sử dụng căn phòng cuối hành lang tầng hai. Thế nhưng Ha Jin phải đi qua phòng khách trung tâm ở tầng một để lên tầng hai. Trớ trêu thay, Seong Yeon Woo đang ngồi ở ghế chủ tọa, nhâm nhi ly rượu tại đó.
“Đến đó rồi cậu lại nói gì nữa?”
Seong Yeon Woo hỏi lại Ha Jin khi cậu vẫn đứng cứng đờ không đáp lời. Ha Jin ngập ngừng rồi khẽ lên tiếng:
“…Em đã xin ông ấy rút lại di chúc.”
Ha Jin cắn chặt môi dưới. Khoảnh khắc này, cậu cảm thấy mình như một kẻ phản diện, thật đau khổ. Hơn nữa, tình cảnh bị căm ghét tột độ bởi người mà tuyệt đối không được làm phật lòng này làm cậu vô cùng khó chịu.
“Vậy thì sao?”
“……”
“Ông ấy sẽ rút lại sao?”
Seong Yeon Woo nãy giờ chỉ lo dốc rượu mà không thèm liếc nhìn cậu, từ từ đứng dậy. Cậu ta cầm ly rượu đầy và chầm chậm tiến về phía Ha Jin. Khoảng cách mỗi lúc một thu hẹp, Ha Jin cảm thấy áp lực đè nặng lên lồng ngực. Nhưng chẳng hiểu sao, bầu không khí đầy đe dọa ấy lại làm cậu không thể nhúc nhích nổi.
“Em… vẫn đang thuyết phục.”
Ha Jin theo thói quen co mình lại. Đó là thói quen hình thành khi cậu sống lủi thủi như chuột trong căn nhà này. Dù không làm gì sai, cậu vẫn tự động co rúm lại khi đứng trước mặt Seong Soo Hyun và Seong Yeon Woo. Một phần là do cậu đã phải chịu đựng bạo lực trong thời gian dài, nhưng khí chất mà những alpha trội và omega trội vĩ đại đó toát ra hoàn toàn khác biệt so với những người bình thường khác.
“Hôm nay chủ tịch Kwon đã gọi tôi đến.”
Trước lời nói căng thẳng hơn của Yeon Woo, Ha Jin hơi ngạc nhiên nhìn cậu ta. Seong Yeon Woo khẽ mỉm cười.
“Ông ấy bảo Sa Young và tôi đừng chơi trò trẻ con nữa…”
Cậu ta lẩm bẩm rồi không thể ngừng cười như không thể tin nổi.
“Thật ra, tôi cứ nghĩ ông ấy sẽ nhanh chóng từ bỏ sự cố chấp này.”
“……”
“Chủ tịch Kwon mà tôi biết là người như vậy. Ông ấy rất coi trọng việc nối dõi tông đường. Từ huyết thống để nối dõi cho đến việc dồn hết sức lực vào việc kinh doanh hôn nhân vì tương lai của con cái, một người bảo thủ từ trong ra ngoài… Sao một người như vậy lại… Chuyện lần này thật sự khó hiểu. Dù ông ấy có yêu quý cậu đến mấy đi chăng nữa…”
Vừa nói vừa suy tư, ánh mắt Seong Yeon Woo lướt qua không gian rồi dừng lại chính xác trên người Ha Jin. Trong khoảnh khắc ánh mắt chứa đầy sát khí và lòng thù địch lóe lên, cậu ta vung ly rượu thủy tinh một cái "xoảng!". Chất lỏng cay đắng, nồng nặc thấm vào mặt Ha Jin trong tích tắc.
“Ướt.”
"Nếu không phải do cậu giở trò gì sau lưng, thì tôi thật sự không thể hiểu nổi chuyện này là thế nào."
Chất lỏng thấm vào mí mắt,Ha Jin ôm mặt kêu đau. Nhưng Seong Yeon Woo vẫn không bận tâm, nói thêm với vẻ mặt vô cảm:
“Suốt thời gian qua, tôi đã khá tôn trọng cậu.”
“……”
“Mỗi khi Soo Hyun làm phiền cậu, ít nhất tôi cũng không ra tay giúp sức, cũng không cố gắng đuổi cậu đi.”
“……”
“Thế nhưng giờ thì không còn nữa. Nếu ông nội cứ cố chấp như thế thì từ nay trở đi, Ha Jin à, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình.”
Ánh mắt lạnh buốt đổ ập xuống cậu. Cảm nhận được tình hình không hề tốt lên mà còn xấu đi, Seong Yeon Woo trở nên kích động và sốt ruột. Ha Jin chùi mạnh mắt bằng tay áo, không giấu nổi sự ấm ức trong lòng mà mở lời:
“Em… em không làm vậy. Em cũng không nói gì với ông cả…”
“Cậu nghĩ tôi không biết cậu đã thầm yêu Sa Young sao?”
Ha Jin khựng lại trước câu hỏi bất ngờ đó.
“Tôi nghĩ có lẽ vì còn trẻ nên cậu có thể ngưỡng mộ một người như Sa Young, nên tôi đã bỏ qua. Mỗi khi chạm mặt, thấy mặt cậu đỏ bừng, hay nhìn chằm chằm một cách ngốc nghếch, tôi cũng mặc kệ. Sa Young, anh ấy là một người đàn ông như vậy, đến mức ngay cả những đứa trẻ tầm thường như cậu cũng không thể kìm được ánh mắt.”
“…À, không… Không phải vậy…”
“Nhưng tôi không ngờ lại đến mức này.”
“……”
“Nếu Sa Young biết thì chắc anh ấy thích lắm nhỉ. Bị vướng vào một đứa như cậu đã đủ khó chịu rồi, nếu biết cậu thích Sa Young rồi giở trò thì còn kinh khủng đến mức nào. Sa Young, anh ấy ghét nhất những đứa u ám, không biết thân biết phận như cậu đấy.”
Seong Yeon Woo thản nhiên tuôn ra những lời chỉ trích gay gắt với vẻ mặt bình thản. Cậu ta nói ra những điều chí mạng như đã quá hiểu điều gì sẽ làm Ha Jin tổn thương nhất. Đúng lúc đó, một tiếng rung vang lên trong sự im lặng. Seong Yeon Woo là chủ nhân của tiếng rung, bình thản rút điện thoại ra để kiểm tra người gọi. Ánh mắt cậu ta khựng lại rồi lại thờ ơ nhìn Ha Jin. Ngay sau đó, Seong Yeon Woo nở nụ cười tươi roi rói và nhấc máy, giọng nói cao hơn một tông.
“Ừ, Sa Young à.”
Chỉ đến lúc đó, Ha Jin mới hiểu được ánh mắt vừa lướt qua mình, và cậu bất giác cụp mắt xuống, lòng đầy bất an.
“Em không ngờ ông nội lại ghét em đến thế.”
Chất độc vừa đổ lên mặt cậu đã biến mất không dấu vết, Yeon Woo tiếp tục cuộc trò chuyện với vẻ mặt đau khổ và yếu ớt.
“Không biết ông ấy đã nghe những lời gì mà tự nhiên lại như vậy…”
Seong Yeon Woo liếc nhìn Ha Jin rồi bỏ lửng câu nói. Ha Jin run rẩy đôi môi, cắn chặt răng. Chưa nói đến sự ấm ức, cậu còn vô cùng căng thẳng vì sợ Seong Yeon Woo sẽ nói ra những điều không đâu.
“Ha Jin đã thích anh từ lâu rồi mà.”
Không may thay, đối phương dường như không có ý định nương tay, tuôn ra những lời lẽ không kiêng nể. Ha Jin kinh hãi nắm lấy cánh tay Seong Yeon Woo. Cậu lắc mạnh đầu, cố gắng thể hiện ý muốn của mình là “Đừng làm vậy, không phải thế đâu,” nhưng Seong Yeon Woo khinh bỉ nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay cậu ta. Ngay sau đó, Seong Yeon Woo hất mạnh tay Ha Jin ra như hất một con côn trùng rồi tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh không biết à? Mỗi khi anh đến nhà em, Ha Jin đều lén lút nhìn trộm đấy.”
Ha Jin siết chặt nắm đấm, tay run lẩy bẩy.
“Chuyện em và anh bàn đến hôn nhân… không biết có phải vì bất an hay gì đó mà…”
“…Không phải…”
Ha Jin khẽ thì thầm. Dù sao đi nữa, cậu thực sự không muốn những chuyện mà mình còn chưa dám nói ra, thậm chí có thể sẽ giấu kín đến khi chết, lại bị truyền đạt cho đối phương theo cách này.
“Không biết Ha Jin đã cầu xin ông nội điều gì, nhưng sau khi Ha Jin gặp ông về, ông ấy lập tức gọi em đến.”
“…Không phải—!”
Ha Jin không biết lấy đâu ra dũng khí mà giật lấy chiếc điện thoại trên tay cậu ta. Khoảnh khắc Seong Yeon Woo bất ngờ đẩy ra, Ha Jin cúi người xuống để nhặt chiếc điện thoại của cậu ta rơi trên sàn. Đúng lúc đó, cơ thể cậu loạng choạng nên Seong Yeon Woo mất thăng bằng và ngã xuống, một tiếng rên sắc lạnh xé toạc không trung.
“Aá!”
“Cái gì vậy—!”
Đúng lúc đó, Seong Soo Hyun bước vào phòng khách và chứng kiến cảnh tượng này, vội vàng chạy đến đỡ Seong Yeon Woo dậy. Anh ta lo lắng như sợ Seong Yeon Woo bị trầy xước dù chỉ một chút vậy. Còn Ha Jin thì vẫn mải miết tìm chiếc điện thoại vừa rơi dưới sàn trong giây phút mất kiểm soát.
“Em không sao chứ? Chuyện gì vậy?”
Khi Seong Soo Hyun đỡ Seong Yeon Woo dậy và lo lắng hỏi, Seong Yeon Woo sờ cổ tay bị ngã và va đập rồi liếc nhìn Ha Jin đầy ẩn ý. Đó là ánh mắt báo hiệu rõ ràng ai là người có lỗi. Ngay lập tức, ánh mắt của Seong Soo Hyun trở nên đáng sợ. Trong khi đó, chiếc điện thoại của cậu ta lọt vào mắt Ha Jin, cậu vươn tay ra. Thế nhưng chưa kịp chạm tới, Seong Soo Hyun đã ra chân đá tới tấp.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.