Pheromone Quyến Rũ - Chương 1: Trọng Sinh

Chương 1: Trọng Sinh

Nhóm Dịch:  Team Gấu Ngủ Đông Novel

Khi cậu vừa đập cái chai rượu xuống, trong lòng Giang Nghị chỉ thấy sảng khoái tột cùng.

Tên nhà đầu tư vừa đặt “bàn tay dê xồm” lên đùi cậu giờ đây đầu đầy máu, gào thét như bị chọc tiết khiến cho cả phòng VIP lập tức náo loạn.

Đặc biệt là người quản lý ý đồ dẫn cậu đến đây, mắt hắn trợn to như hạt đậu nành:
“Giang Nghị! Cậu điên rồi sao?!”

Giang Nghị hất cằm, khóe môi nhếch lên lạnh lùng. Cậu đá đổ bàn, ly rượu, chai thủy tinh vỡ loảng xoảng khắp sàn, rồi sải bước ra khỏi phòng.

Quản lý quát ầm lên: “Giang Nghị, cậu đi đâu đấy?! Mau quay lại xin lỗi Tổng Giám đốc Lưu!”

Tên nhà đầu tư đầu máu me be bét ôm đầu rống lên: “Tao sẽ phong sát mày! Phong sát mày!!!”

Giang Nghị dừng lại, quay đầu, giơ ngón giữa: “Giới giải trí cái con khỉ! Lão tử nghỉ chơi rồi!”

Cả đám trong phòng trợn trắng mắt vì tức.

Thành phố đêm rực rỡ ánh đèn, cảnh tượng đúng kiểu xa hoa trụy lạc. Giang Nghị lên xe, đóng sầm cửa, nổ máy rồ ga, không thèm liếc mắt nhìn quản lý đang chạy theo sau.

Càng nghĩ càng thấy nực cười.

Từ khi 22 tuổi bước chân vào giới giải trí đến nay đã 5 năm, cậu từng mang theo mộng tưởng, ký hợp đồng liền tám năm. Công ty vẽ ra tương lai hoa mỹ, nhưng ngay từ đầu đã lên kế hoạch biến cậu thành nhân vật “hắc hồng”.

Giang Nghị không có vẻ ngoài “mặt baby” như hot boy hiện nay, ngũ quan lạnh lùng, ánh mắt sắc, nét mặt vừa thanh tú vừa kiêu ngạo. Nhưng chính vẻ cổ điển ấy lại không hợp với thị hiếu.

Công ty liền ra quyết định: nếu không hợp thời thì tạo ra trào lưu mới, miễn thu hút được sự chú ý là được.

Lúc đầu cậu cũng không phản kháng, mới vào nghề, quản lý nói gì nghe nấy, nghĩ rằng chỉ cần nổi tiếng trước, sau này sẽ có cơ hội “tẩy trắng”.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp mức độ trơ trẽn của công ty. Mỗi khi cậu đóng phim, ra mắt bài hát, hoặc nhận quảng cáo, còn trước khi anti-fan kịp làm gì, công ty đã thuê người lên mạng bôi nhọ để tạo hiệu ứng.

Kết quả đúng là hiệu quả thật nên năm năm qua cậu sống trong bùn lầy dư luận.

Càng bị mắng, nhiệt độ truyền thông càng cao. Công ty tin chắc đây là con đường thành sao, bóp chết thanh danh cậu dưới hợp đồng nô lệ.

Cậu từng cố cứu vãn danh tiếng, đi quyên góp từ thiện thì bị nói đạo đức giả, cho mèo hoang ăn thì bị viết bài chửi phá hoại sinh thái, hút điếu thuốc vì stress thì bị lên án ô nhiễm môi trường...

Ngay cả Anti-fan cũng ngán: “…Tự hủy mà cũng chuyên nghiệp dữ.”

Fan vừa thương vừa giận: “Cái công ty chết tiệt gì mà bôi đen nghệ sĩ của mình dữ vậy???”

Cậu muốn đóng phim tử tế nhưng công ty lại đưa cho mấy kịch bản yêu đương nhảm nhí.

Đối mặt với khoản phạt vi phạm hợp đồng cao ngất, cậu chỉ biết cắn răng chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần qua 8 năm, sau tuổi 30 là tự do tự tại.

Nhưng tối nay, cậu chịu hết nổi rồi, quy tắc ngầm là giới hạn cuối cùng của cậu, dù cho chỉ là bị sàm sỡ, cũng đã là sự sỉ nhục tột cùng với cậu.

Đập chai vào đầu tên béo dê xồm xong, cậu chỉ tiếc hận chưa đập luôn cả gã quản lý. Dù gì thì sự nghiệp cũng tiêu tùng rồi.

Cậu lấy điện thoại ra, ghi âm lại những uất ức bao năm, đăng lên Weibo.

Cậu khổ thì công ty chó má này cũng đừng hòng sống yên.

Đã phá nồi dìm thuyền thì không sợ cá chết lưới rách.

Quẳng điện thoại đi, trong lòng Giang Nghị như trút được tảng đá. Dù vẫn nghẹn trong lòng, nhưng ít ra cũng trút bỏ được phần nào.

Tuy vậy, cậu vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Năm năm tuổi trẻ bị vùi dập trong chốn thị phi đầy toan tính vật chất này.

Cậu thở dài. Nếu có thể làm lại…

ẦM!!!

Mọi thứ đảo lộn. Cú va chạm dữ dội khiến thế giới trong mắt Giang Nghị méo mó, ánh đèn neon rực rỡ trở nên như những vệt màu loang lổ trên tranh, rồi tất cả sụp đổ.

Túi khí bung ra, cậu nghe được tiếng thở, tiếng tim mình đập cảm giác như bản thân bị tách biệt với thế giới vậy.

Một gã say rượu từ cabin xe tải loạng choạng bước xuống, sợ hãi gọi cứu thương. Đèn giao thông nhấp nháy, xe cộ dừng lại, cảnh sát giao thông chạy tới.

Tai Giang Nghị ong ong, có ai đó gọi tên cậu. Nhưng cậu không đáp nổi, chỉ thấy cái chết níu lấy chân mình, còn sức lực để chống cự nữa đâu.

“…Lái xe không an toàn, người thân hai hàng nước mắt.”

Giọng phát thanh vang lên ở đâu đó.

Giang Nghị cười khổ. Cậu là trẻ mồ côi, không thân thích. Đến một mình, rời đi cũng một mình sẽ làm gì có ai mà khóc cho cậu chứ?

Thôi, kệ. Cái cuộc đời chó má này.

“Giang Nghị? Giang Nghị! Tôi biết cậu có trong đó! Mặt trời lên tới mông rồi còn ngủ hả?!”

Tiếng đập cửa thình thịch kèm theo giọng hét the thé của một người phụ nữ như mũi khoan chọc thẳng vào não, khiến Giang Nghị bừng tỉnh.

Đầu đau như búa bổ, cậu lê dép ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé, cái giọng chanh chua lập tức chuyển sang ngọt như đường:

“Giang Nghị à, tiền thuê nhà tháng này chắc cậu đóng rồi ha?”

Giang Nghị trố mắt nhìn người phụ nữ trước mặt – tóc uốn nhuộm vàng, cổ quấn khăn lụa xanh chuối, người tròn như cái lu. Đây chẳng phải là bà chủ nhà hồi cậu chưa debut, thời còn thuê nhà cũ trước khi ký hợp đồng với công ty giải trí hay sao?

“Cậu còn chưa tỉnh ngủ hả?” Bà ta vung bàn tay béo múp có chùm chìa khóa leng keng lắc lư trước mặt cậu, nói: “Tiền thuê nhà đó, nghe chưa?”

Giang Nghị giật mình, lắp bắp: “Bao nhiêu ạ?”

“Ơ hay! Vẫn như cũ chứ sao, mỗi tháng năm trăm! Ở khu này giá đó là quá hời rồi, tôi còn vì thương cậu mới giữ giá đó đó…”

Bà ta vẫn lảm nhảm khoe khoang đức tính tốt của mình như thường lệ. Giang Nghị day trán, cố nhớ lại hồi đó mình để tiền thuê nhà ở đâu, à, dưới gối!

Cậu lật gối lên, quả nhiên có một phong bì, mở ra đếm thì đúng năm tờ tiền.

Vừa quay người định đưa, bước chân cậu bỗng khựng lại. Cậu rút tiền ra xem lại, đồng tiền này… in hình không hề giống như cậu nhớ!

Chết tiệt, bị đổi thành tiền giả à?! Cả người cậu lạnh toát, thằng nào dám làm chuyện thất đức thế này?

“Giang Nghị?” Bà chủ nhà gọi giục.

Cậu đưa phong bì ra, cẩn trọng nói: “Bà xem cái này đi, có… có vấn đề không?”

Bà ta chộp lấy phong bì, liếm ngón tay đếm tiền, mắt sáng lên như bắt được vàng: “Chuẩn rồi!”

“Không… bà không thấy tờ tiền này… lạ à?”

“Lạ gì?” Bà ta giơ tờ tiền lên soi ánh sáng, lắc lắc, gật đầu cái rụp: “Thật mà. Có dấu chống giả. Tôi có kinh nghiệm!”

Giang Nghị lặng người, mặt vĩ nhân trên tiền rõ ràng khác hẳn, mà bà ta còn không nhận ra?

“À nhớ nhé, tháng sau tăng thêm trăm ngàn nha, vật giá dạo này tăng dữ lắm đó.”

Cậu định nói “tháng sau tôi dọn rồi”, chợt nhớ ra, không được. Bây giờ là 5 năm trước, chính là thời điểm cậu vừa ký hợp đồng với Công ty Kỳ Phong, chuẩn bị chuyển vô ký túc xá.

Nhưng giờ đã trọng sinh, cậu tuyệt đối sẽ không ký hợp đồng với tụi khốn đó nữa. Vậy nên cậu cũng không thể chuyển đi.

Hồi trước chỉ xem tiểu thuyết mới thấy “trọng sinh”, ai ngờ có ngày chính mình trải nghiệm. Mọi thứ vừa thật vừa mơ.

Cậu tát nhẹ vào má, kéo rèm cửa sổ ra, nắng sớm tràn ngập căn phòng trọ bé tẹo chưa đến 30m².

Điện thoại reo. Nhìn số gọi tới, Giang Nghị nhướng mày bắt máy.

“Giang Nghị hả, anh sắp tới quán cà phê rồi nha~” – giọng quản lý cũ, ngọt ngào như dầu mỡ.

Giang Nghị định mắng: “Mẹ mày”, nhưng lại đổi ý. Cậu nhớ lần đầu ký hợp đồng, chính là bị hẹn ở quán cà phê, bắt chờ hơn một tiếng. Gã này tới trễ mà còn ra vẻ bề trên, khiến cậu tưởng ký được với Kỳ Phong là vinh dự lớn lắm. Thực chất đúng là cục phân màu vàng.

Cậu cười lạnh: “Ừ, tôi đang đến.”

Nói xong thì… chẳng đi đâu hết. Vẫn thong thả đánh răng rửa mặt, bình tĩnh tính toán đường lui.

Hồi ấy vì ký hợp đồng mà cậu đã nghỉ việc, bạn bè trong ban nhạc hồi đại học cũng dần xa cách vì cậu “solo”. Nhưng đời này sống lại, Giang Nghị quyết định không bước chân vào giới giải trí nữa, quay lại chơi nhạc cùng bạn bè.

Cậu gọi điện:

“Lý Anh, làm gì đó?”

Đầu dây kia im vài giây:
“…Ai vậy?”

“Tôi, Giang Nghị. Hồi đó là tôi sai, nói dừng ban nhạc để vào showbiz. Giờ tôi không đi nữa. Còn chỗ cho tôi chơi cùng không?”

Lần này đầu dây bên kia  im lặng lâu hơn: “…Giang Nghị? Cậu… muốn quay lại?”

“Ờ. Sao?”

“Không sao! Cậu về đội của tôi thì tôi quá mừng luôn ấy!”

Giang Nghị nghe có gì đó là lạ, nhưng không rõ lắm. Hẹn thời gian, địa điểm xong, cậu vác đàn ra cửa.

Còn quản lý? Chờ mốc mỏ trong quán đi, vì cậu đã chặn số rồi.

Lạ thật, cậu ra đường mà người ta cứ nhìn chằm chằm, quay đầu liên tục. Hồi xưa đi học cũng có nhiều người tỏ tình, nhưng lần này có gì đó… không đúng. Nhiều người nhìn cậu như thể cậu đang trần truồng vậy, thậm chí có người còn ghé sát lại… hít ngửi một cái đầy thỏa mãn.

Giang Nghị: …

Cậu giơ cổ tay lên ngửi, có một mùi ngọt nhẹ lan tỏa – không giống sữa tắm hay xà phòng. Kỳ lạ.

Cậu đi đến quán bar đã hẹn – ban ngày là quán vắng, thư giãn. Cậu vừa tới thì vài cậu ấm bước từ xe thể thao xuống, vừa cười vừa trò chuyện. Thấy cậu, cả bọn khựng lại.

Tên dẫn đầu có vẻ đểu cáng, hít hít mũi rồi lướt mắt nhìn cổ cậu, cười đểu:

“Omega mà không đeo vòng cắn, cũng chẳng dán miếng chắn, cậu đúng là… dâm thật đấy.”

Giang Nghị chỉ nghe rõ đoạn sau: “Mày nói cái gì?”

“Tao nói mày dâm đấy~ Muốn chơi với anh không?”

Giang Nghị mặt lạnh tanh: “Có gan thì nói lại lần nữa.”

Tên đó nhếch mép: “Mày dâm——”

BỐP! Mặt hắn lệch sang một bên, má đỏ lựng.

“Mẹ kiếp! Dám đánh tao hả? Muốn tao cưỡng… ——”

Bốp lần hai. Nhưng lần này bị hắn chặn lại, bàn tay hắn siết chặt cổ tay cậu.

“Cưng khỏe ghê, nhưng còn non lắm. Chỉ cần chịu chơi với anh thì anh tha lỗi~”

Giang Nghị buồn nôn, giơ chân đá hắn. Nhưng hắn khỏe bất ngờ, tay bóp gối cậu, ấn mạnh xuống:

“Mỹ nhân à, mày chán sống rồi? Dám chống lại Alpha?”

Cậu đột nhiên cảm nhận được một luồng áp lực như điện giật tràn ngập không gian, khiến tim đập chậm lại, mồ hôi lạnh túa ra.

Cái quái gì đang xảy ra?! Rõ ràng tên này chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại khiến cậu thấy sợ.

Giang Nghị gượng đẩy hắn ra, nhưng chân run, sắp ngã thì bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy cánh tay cậu.

Ngay khi chạm vào bàn tay ấy, cậu ngửi thấy một mùi rượu lạnh thanh như suối mát, dễ chịu đến lạ. Ngay sau đó, một luồng áp lực khác mạnh hơn tràn ra, khiến đám người bên kia tái mét, run như cầy sấy.

Trong áp lực ấy, cậu lại cảm thấy một sự bình yên hiếm có, tim đang co rút dần thả lỏng, đập trở lại bình thường.

Cậu ngẩng đầu, thấy một người đàn ông có gương mặt đẹp đến nghẹt thở, lông mày rậm, mắt sâu, mũi cao, môi mỏng, đường nét góc cạnh sắc sảo. Cổ cao, yết hầu rõ nét, giọng trầm trầm vang lên:

“Điều 81 Luật An toàn Quốc gia quy định: Alpha không được tự tiện phát tán tinh thần lực hoặc pheromone có tính công kích nơi công cộng, càng không được tấn công, cưỡng ép hay sỉ nhục Omega. Nếu thầy cô mấy người không dạy, thì mời đến đồn cảnh sát học lại.”

Bình luận
yunsan
Chồng tương lai đến giải vây chăng
Trả lời·2 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo