Pheromone Quyến Rũ - Chương 2

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Quán bar vốn là nơi người ra kẻ vào tấp nập, vậy mà lúc này bên ngoài chẳng ai dám bước vào, bên trong cũng không ai dám ra.


Áp lực uy nghiêm mạnh mẽ khiến phạm vi trăm mét xung quanh im phăng phắc.


Giang Nghị nhận ra người đàn ông kia là Nghiêm Trinh.


Ảnh đế ba lần đoạt giải sau khi vào giới giải trí chưa bao lâu liền rút lui, mỗi bộ phim của anh ta Giang Nghị đều đã xem qua, tính ra cũng xem như nửa fan. Không ngờ sống lại một lần, lại gặp được hắn trong hoàn cảnh như thế này.


Giang Nghị nắm chặt vạt áo của anh, cậu cố gắng để đôi chân mình đứng vững, còn anh thì đưa tay đỡ lấy eo cậu. Giang Nghị bỗng thấy mặt mình nóng bừng, khoảng cách quá gần, mùi hương trên người anh khiến tim cậu đập loạn lên.


Cậu cảm thấy có gì đó không bình thường.


Đối diện, tên đàn ông mặt mũi gian trá đã bị khí thế công kích mạnh mẽ của anh ép đến toát mồ hôi lạnh, cố gượng nói: “Anh Nghiêm, anh đừng xen vào chuyện người khác!”


Nghiêm Trinh mặt không đổi sắc, thản nhiên thu lại tinh thần lực. Ngoài tên đàn ông ghê tởm kia ra, đám người phía sau đã quỳ rạp cả đám.


Tên đó hung hăng trừng mắt nhìn anh và Giang Nghị, cười lạnh: “Cứ chờ đấy cho tôi.” Nói rồi quay người đi về phía xe, đóng sầm cửa xe rồi nổ máy rời đi.


Tên cầm đầu đã đi rồi, đám lâu la tất nhiên cũng chạy bán sống bán chết.


Tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong mắt Giang Nghị, dường như chỉ cần anh đứng đó, đám người kia đã sợ chết khiếp.


Nếu không tận mắt chứng kiến, Giang Nghị còn tưởng mình đang xem một bộ phim hài phóng đại quá mức.


Cậu khó hiểu nhìn anh, trong đầu có rất nhiều câu hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.


Anh buông eo cậu ra, hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt rồi dừng lại ở cổ Giang Nghị, anh khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ chưa từng có ai dạy cậu, Omega ra ngoài phải đeo vòng chống cắn hoặc dán miếng ngăn mùi sao?”


Giang Nghị không hiểu gì cả: “…Cái gì cơ?”


Anh lấy ra một gói nhỏ trong túi, ném cho cậu:

“Tự dán đi.”


Giang Nghị xé bao bì, lấy ra một miếng dán bán trong suốt to hơn băng cá nhân một chút, cẩn thận quan sát:

“Cái này là gì vậy?”


Anh vốn định rời đi, nhưng nghe vậy thì khựng lại, quay đầu nhìn cậu, không lập tức trả lời. Anh quan sát nét mặt của Giang Nghị, không giống đang nói dối. Một Omega, vậy mà đến cả miếng dán ngăn mùi cũng không biết là gì?


Anh nhắc nhở: “Miếng dán ngăn mùi. Dán lên tuyến thể của cậu.” Anh nói với thiện ý.


Giang Nghị ngơ ngác: “Tuyến thể? Tuyến thể gì cơ? Sao phải dán lên tuyến thể? Tuyến thể ở đâu? Dán cái này để làm gì??”


Một loạt câu hỏi khiến anh rơi vào trầm mặc.


Giang Nghị cầm miếng dán nhìn anh.


Ánh mắt của anh đầy nghi hoặc, một Omega mà lại chẳng biết chút kiến thức cơ bản nào sao? Anh thử thăm dò: “Dán lên rốn, như thế thì sẽ không ai ngửi thấy mùi của cậu nữa.”


Giang Nghị lộ vẻ hoang mang: “Mùi của tôi? Mùi trong... rốn tôi á?”


Các nghiên cứu khoa học đã chứng minh, dù người có thơm đến mấy thì mùi trong rốn cũng chẳng dễ ngửi gì. Nhưng sao đám người đó lại như bị thôi miên, thậm chí còn muốn tán tỉnh cậu?


Dù sao thì… cứ thử dán lên xem sao đã.


Thế là Giang Nghị vén vạt áo thun, lộ ra một đoạn eo thon trắng nõn, định dán miếng ngăn mùi lên rốn.


Anh chỉ thấy làn da trắng đến chói mắt, mùi pheromone ngọt ngào trong không khí càng lúc càng đậm, khiến người ta có cảm giác như bị một móng vuốt mèo cào nhè nhẹ trong tim.


Anh lập tức kéo áo cậu xuống, che lại đoạn eo ấy, lạnh giọng nói: “Giữa ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì!”


Giang Nghị “???” Không phải chính anh bảo tôi dán à?


Anh cuối cùng cũng chịu thua, lấy miếng dán ngăn mùi trong tay Giang Nghị: “Quay lưng lại.”


Giang Nghị chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn quay người, tóc cậu hơi dài, nhưng phần sau gáy lại được cắt gọn gàng, từng sợi tóc đen tuyền càng tôn lên chiếc cổ trắng trẻo thanh thoát. Cậu hơi cúi đầu, ngay trên xương sống, một mảng da mềm mại nhô nhẹ lên, mùi hương ngọt ngào chính là từ đó lan tỏa ra.


Anh mím chặt môi, nhíu mày lại, khiến đường nét khuôn mặt càng thêm nghiêm nghị. Nếu như lúc trước anh còn nghi ngờ Giang Nghị đang giả vờ ngây ngô, thì giờ anh đã tin một Omega lại vô phòng bị mà để lộ sau gáy trước mặt một Alpha, nếu đây là đang quyến rũ thì cái giá của sự quyến rũ này quá mức nguy hiểm.


Một khi đã bị đánh dấu hoàn toàn, trừ khi cắt bỏ tuyến thể, nếu không dấu ấn ấy sẽ vĩnh viễn không thể xóa bỏ.


Ánh mắt của anh tối lại, anh liếm nhẹ răng nanh của mình, cho đến khi đầu lưỡi dính chút vị tanh của máu, mới gắng gượng đè nén cơn kích động này xuống.


May mắn thay, hiện tại không phải kỳ mẫn cảm.


Anh kiềm chế bản thân, cố tỏ ra tự nhiên mà dán miếng dán ngăn mùi lên da của cậu.


Ngay khi chạm vào làn da mềm mại ấy, hương thơm ngọt ngào lập tức thu lại.


Anh luôn mang theo loại miếng dán mạnh như vậy, để phòng ngừa sự cố bất ngờ.


Giang Nghị sờ gáy, như thể nơi đó vốn nên có vật này. Miếng dán rất thân thiện với da, cảm giác tồn tại không rõ ràng, mà chính điều đó lại khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.


Cậu luôn có cảm giác, hình như trước đây mình từng dán qua thứ này rồi.


“Đến ủy ban dân cư ở khu cậu ở mà báo cáo, nhà nước sẽ phát miếng dán và thuốc ức chế miễn phí cho Omega mỗi tháng, không đến mức không dùng nổi.” Anh nói.


Lần đầu tiên trong đời, Giang Nghị nghi ngờ mình bị thiểu năng, nếu không thì sao lại chẳng hiểu nổi người ta đang nói cái gì?


Cậu vừa định hỏi cho rõ, điện thoại đã reo lên, là Lý anh, hỏi cậu đã tới đâu rồi, bọn họ đang đợi trong quán bar. Giang Nghị nhấc chân đi vào trong, theo phản xạ liếc nhìn xung quanh tìm anh, tiếc là đối phương chân dài bước nhanh, sớm đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.


“Bên này!” Lý Anh vẫy tay gọi to: “Giang Nghị!”


Giang Nghị bước tới, chào hỏi ba thành viên còn lại trong ban nhạc.


Ở kiếp trước, Giang Nghị rời khỏi ban nhạc, rồi dần dần xa cách với các thành viên. Ban nhạc cũng từ đó bặt vô âm tín. Ước mơ cuối cùng vẫn phải thất bại trước hiện thực, mỗi người đều phải lo cho cuộc sống của riêng mình.


Ở kiếp này, Giang Nghị không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại, ban nhạc vẫn còn, bạn bè của cậu vẫn còn.


Lý Anh gọi cho Giang Nghị một ly nước trái cây, cười nói:

“Giang Nghị, thật không ngờ cậu lại đột nhiên chịu gia nhập ban nhạc của tớ.”


Giang Nghị khựng lại khi đang uống nước:

“Gì mà đột nhiên? Chẳng phải tớ vẫn luôn ở trong ban nhạc này à?”


Các thành viên trong ban nhạc nhìn nhau, đều bật cười nói: “ Giang Nghị, cậu đúng là biết đùa. Cậu là một Omega, còn bọn tớ chỉ là những Beta hết sức bình thường. Có bao nhiêu người muốn tiếp cận cậu mà cậu chẳng buồn để ý. Hôm nay cậu chịu đến đây, bọn tớ thật sự rất vui đấy.”


Giang Nghị không nói nên lời, cậu đã quay về năm năm trước, nhưng mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy, thế giới này ở đâu cũng toát lên vẻ kỳ quái, hoàn toàn khác xa với tất cả những gì cậu từng biết.


Cậu lên tiếng hỏi:

“...Trước đây tớ thật sự không ở trong ban nhạc này à?”


Lý Anh ngạc nhiên: “Giang Nghị, cậu sao vậy? Toàn nói mấy lời kỳ lạ.”


Giang Nghị: “Mọi người cứ nói cái gì mà Omega ấy... rốt cuộc Omega là gì? Tại sao tớ lại là Omega?”


Vẻ mặt của bốn người trong ban nhạc trở nên kỳ lạ khó tả, Lý Anh lựa lời nói:

“Đó là giới tính bẩm sinh của cậu mà, đừng quá để ý. Dù có nhiều người có ý đồ với cậu, bọn tớ thì tuyệt đối không như vậy, chỉ muốn làm bạn với cậu thôi.”


Giang Nghị vẫn… nghe không hiểu.


Nhưng có một câu cậu nghe rất rõ–mấy người này, vẫn coi cậu là bạn.


Gác lại chủ đề đó, khi chuyển sang chuyện âm nhạc, bầu không khí liền trở nên sôi nổi. Nghe nói Giang Nghị chưa có công việc, Lý Anh lập tức đề nghị cậu thử tham gia biểu diễn cùng ban nhạc ở quán bar tối nay, xem có hợp không.


Giang Nghị đồng ý ngay. Buổi chiều cả nhóm cùng tập luyện ở hậu trường, mấy người trong ban nhạc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi phát hiện Giang Nghị phối hợp với họ cực kỳ ăn ý, cứ như vốn dĩ đã là một phần của ban nhạc từ trước.


Nghỉ ngơi một lát, màn đêm buông xuống. Giang Nghị ăn chút gì đó đơn giản rồi đi vệ sinh một chuyến.


Sau đó, cậu đứng ngẩn ra trước sáu bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh.


Chỉ thấy từ trái sang phải, lần lượt là: Nữ A, Nữ B, Nữ O, Nam O, Nam B, Nam A.


Giang Nghị đi đến khu nhà vệ sinh nam có biển hiệu màu xanh lam, nhưng lại không biết phải vào cái nào. Có khác biệt gì à??


Cậu do dự hồi lâu, cuối cùng chọn bước vào phòng "Nam A" nằm ở tận cùng sát góc tường, rông có vẻ an toàn nhất.


Vừa bước vào, cậu liền nhìn thấy một dáng người cao lớn và vạm vỡ, mùi thuốc khử trùng trong phòng tắm cũng không át được hương rượu lạnh lẽo toát ra từ người đàn ông kia. Giang Nghị không nhịn được khẽ rút mũi ngửi một cái, rồi cất tiếng chào: "Nghiêm tiên sinh."


Anh vừa kéo quần lên, liền nghe thấy giọng của Giang Nghị, tay khẽ run lên, suýt chút nữa bị khóa kéo kẹp phải. Anh nhanh chóng chỉnh lại trang phục, sắc mặt lạnh như băng quay đầu lại.


Giang Nghị bị ánh nhìn của anh dọa cho bối rối không hiểu gì.


"Cậu không biết chữ à?" Nghiêm hỏi với giọng lạnh lùng, "Đây là nhà vệ sinh dành cho nam Alpha."


Giang Nghị ngẩn người, "Tôi là nam mà."


Nghiêm cảm thấy hơi đau đầu: "Cậu thiếu hiểu biết đến mức nào vậy? Cậu là nam Omega, phải vào nhà vệ sinh dành cho nam O.”
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo